Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 13




Jocelyn không thể ngồi yên được khi nàng đợi tiếng gõ cửa của Colt tối hôm đó. Lần này anh chẳng thể từ chối không đến được. Dù sao thì anh cũng đang làm việc cho nàng. Và nàng cũng đã viện một cái cớ rất chính đáng để gọi anh đến: hỏi xem thử còn bao lâu nữa thì tới Wyoming. Khi quyết định lên đường, nàng đã không một chút băn khoăn xem nó ở đâu cũng như phải tốn bao nhiêu thời gian mới tới được.

Vanessa cứ cằn nhằn rằng họ có thể phải mất hàng tuần nhưng chị ấy chỉ đùa thôi. Thật ra cả hai đều chưa bao giờ nghe đến cái tên Wyoming trước khi Billy Ewing đề cập đến, và tất cả những gì họ biết là phải “đi lên hướng Bắc.” Theo nhân viên khách sạn thì Silver City ở nửa phía nam của New Mexico, và mùa đông đang đến gần nên thời gian và khoảng cách họ phải đi còn phụ thuộc vào một vài yếu tố khác nữa, nhưng Jocelyn lại cần phải ổn định ở một nơi nào đó để chuẩn bị cho thời kỳ sinh nở vào mùa xuân của mấy con ngựa cái.

Do vậy nàng có đầy đủ lý do để yêu cầu sự có mặt của Colt. Và nếu anh thô lỗ đến mức bình phẩm về lối ăn mặc của nàng, thì nàng cũng đã chuẩn bị sẵn một cái cớ cho nó rồi. Đại loại như: mệt mỏi qua một ngày dài, đêm cũng đã về khuya và cho rằng anh không đến, vì nàng đã cho người đi gọi anh vài giờ trước.

Thật ra, Pearson và Sidney chỉ được cử đi tìm anh và bảo anh đến phòng nàng. Vanessa đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho nàng, trong trường hợp họ tìm thấy Colt ngay.

Lý do cũng như không gian mà Vanessa tạo ra chẳng có gì để có thể chê trách được cả. Giường chiếu xộc xệch, như thể là Jocelyn đã lên giường rồi; chỉ trừ một ngọn đèn lờ mờ ra thì tất cả đều được tắt hết. Nhưng điểm quan trọng nhất là nàng, đã được tắm gội, xức nước hoa và khoác lên người một tấm sa-tanh mềm, mỏng, gợi cảm.

Nàng sẽ không chọn chiếc áo ngủ mỏng manh này nếu tự mình quyết định, nhưng nàng nhượng bộ trước Vanessa vì chị ấy có kinh nghiệm trong chuyện này hơn nàng nhiều. Chiếc váy vẫn còn mới, được may bởi một nhà thiết kế người Pháp họ gặp ở New York. Họ tình cờ nảy ra ý định mua nó sau khi Jocelyn gặp Charles Abington và hai chữ hôn nhân lần đầu tiên len lỏi vào đầu nàng. Màu xanh ngọc của chiếc váy tiệp với màu mắt nàng, và kiểu dáng của nó cũng đơn giản, dây treo ở vai, hơi nhấn ở eo và hông, không có nơ bướm rườm rà, và cổ áo rũ khoét sâu đến nỗi nó chỉ che được khuôn ngực nàng khi nàng đứng thẳng người. Cái áo khoác mỏng cùng bộ bên ngoài được viền bởi lụa trắng, nhưng không hề có dây, nút buộc, hay thắt lưng, vì mục đích của nó không phải để che đi cái váy bên trong và là để nhấn thêm một cách khiêu khích.

Cuối cùng là mái tóc nàng, đã được gội sạch và chải đến khi mượt mà như sa-tanh. Nó được để buông rơi một cách tự nhiên, rũ xuống lưng hay vai tùy vào chuyển động của nàng.

“Tốt, anh ta đã thấy nó thế này khi hai người gặp nhau, nhưng em phải nhớ lời chị đấy,” Vanessa nói sau khi tự mình chải xong những lọn tóc đỏ rực cho Jocelyn. “Tối nay anh ta sẽ không thể nào cưỡng lại ham muốn xem thử nó có rực cháy như ngọn đuốc hay không.”

Chỉ có Jocelyn là không mấy tin tưởng, thay vào đó nàng nhớ lại cảm giác đau nhói khi Colt xiết lấy tóc nàng, và cùng với sự hồi hộp phấn khích, nàng còn mang nặng nỗi lo âu trong lòng. Nhưng nàng không thể phủ nhận rằng mình muốn Colt Thunder, đến nỗi nàng sẵn sàng đặt mọi hy vọng vào đêm nay, mong rằng nó sẽ khác những lần trước khi nàng ở một mình cùng anh. Đêm nay anh sẽ là người yêu dịu dàng như nàng vẫn hằng ao ước. Chỉ sau khi gặp anh vài giờ, nàng đã quyết định rằng anh sẽ phải là người đưa nàng đến đỉnh đam mê. Nếu nàng cứ để cho nỗi băn khoăn xen vào thì nàng sẽ không bao giờ có đủ can đảm mở cửa khi anh đến.

Chờ đợi tiếng gõ cửa của anh, khiến nàng giật mình bởi cả những tiếng động nhỏ, nhất là khi đêm đã về khuya và cả thành phố bên ngoài đã yên giấc. Mấy người hầu có lẽ đã không tìm được anh. Nàng lẽ ra phải liệu trước điều này. Nhưng nếu ai đó tìm được anh thì anh sẽ đến ngay, và chắc chỉ còn vài giây nữa.

Thế nên nàng cứ tự an ủi mình, và càng thêm rối loạn đến nỗi không thể đi bình thường mà cứ chạy vọt từ ô cửa sổ nhìn ra ngoài sân lên chiếc giường được trải bằng lụa của mình. Nàng có thể ngồi nghỉ ở đây, nhưng sau một hai giây, nàng lại đứng lên, đi đi lại lại quanh chiếc gương đang phản chiếu chiếc bóng xanh xao của một cô gái trẻ, mà nàng thấy rất xa lạ với chính mình. Nàng vỗ vỗ má cho hồng, nhưng rồi lại thôi, chạy đến ghé tai vào cửa nghe xem có tiếng bước chân nào đang đến gần không. Rồi nàng quay lại cửa sổ, lặp lại tất cả mọi thứ một lần nữa.

Có điều căn phòng cũng chẳng lớn lắm, dù người ta bảo rằng nó lớn nhất ở đây. Khách sạn không có khu buồng, và phòng cho khách chỉ có hai tầng lầu, nên không đủ chỗ cho người của nàng; một số trú ở khu nhà trọ dưới phố, mấy người khác lại chọn cỗ xe làm nơi đặt lưng. Bởi vì nàng chẳng thể thuê được cả tầng nên một cận vệ được bố trí ngay ngoài cửa phòng nàng, nhưng nàng chẳng hề nghe thấy tiếng động nào phát ra từ anh ta khi nàng đứng phía bên kia cửa nghe ngóng, hết lần này đến lần khác.

Nếu Colt không xuất hiện sớm, thì nàng sẽ đổ gục thì lo lắng mất, và nếu thế thì làm sao nàng có thể làm cho anh tin được rằng nàng bất ngờ khi gặp anh, rằng nàng đang “ngủ”? Anh chàng chết tiệt, cái gì khiến anh ...?

Nàng cảm giác như tim sắp rụng khi tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên, và nàng chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cứng đơ vì mất hết tự tin, nếu không muốn nói là mất hết can đảm. Thế nên khi cánh cửa bất ngờ bật mở và Vanessa hiện ra thay vì Colt, nàng cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi gần như đổ nhào.

“Chị xin lỗi, em yêu,” Vanessa thì thào khi đóng cửa lại, rồi nói thêm với giọng hối lỗi, “Họ đã tìm kiếm khắp nơi, các nhà trọ, quán rượu, và mấy chỗ ... à, không đứng đắn lắm nữa. Anh ta thật sự đã tránh đi như suốt cả quảng đường. Ngay cả cậu em trai cũng không thấy anh ta đâu từ khi chúng ta vào thành phố.”

“Không sao đâu, chị Vana. Chúng ta sẽ ở đây vài ngày nữa. Ngày mai chúng ta có thể thử lại.”

“Em đang phải chịu đựng mấy thứ tồi tệ này. Chị đúng là đồ điên khùng khi chuẩn bị tất ...”

“Chuẩn bị gì cơ chứ?” Jocelyn cười nhẹ nhõm. “Nó chẳng phải như em phải tốn hàng giờ ăn mặc cho buổi khiêu vũ. Em chuẩn bị để đi ngủ ...”

“Em chuẩn bị để chờ đợi một người đàn ông, điều này khác hoàn toàn.” Nhưng rồi nữ Bá tước quan tâm hỏi thêm, “Nó khủng khiếp lắm phải không, sự chờ đợi ấy?”

“Hết sức đau khổ.” Jocelyn cười to. “Có thể xem nó là tự phát sinh.”

“Và càng có thể xem là sự quyến rũ được sắp đặt trước,” Vanessa vặn lại. “Em đã thử để cho nó tự phát triển, nhưng không có kết quả gì, nhớ không?”

“Đúng vậy, nên em mới thử cách của chị một lần nữa. Có lẽ nó sẽ nhẹ nhàng hơn khi đã được luyện tập.” Nàng lại cười to, mừng vì tâm trí của mình đã trở lại trạng thái bình thường, nhưng còn có chút chua xót trong đó như thể nỗi thất vọng vẫn còn đó và nàng đang cố tình lờ nó đi.

Vanessa nghĩ vậy nên cố gắng làm nàng thoải mái hơn. “Có lẽ chúng ta sẽ có một kế hoạch tốt hơn cho tối mai. Dù gì thì chiếc giường êm và căn buồng riêng vẫn là chiến lược tốt, nếu so với căn lều lúc nào cũng có hàng chục cặp mắt hướng vào, hay đồi cỏ bên ngoài.” Cô giả bộ nhăn mặt và bật ra tiếng hừ vẻ ghê ghê. “Để chị nói cho em biết, em sẽ không muốn làm chuyện đó ngoài trời đâu, cho dù em có thấy mình được riêng tư đến đâu đi nữa.”

“Dĩ nhiên là chị đang nói về kinh nghiệm của mình đó chứ?”

“À, cũng tự nhiên thôi. Ngoài mấy con côn trùng dơ dáy thèm muốn làn da trần của em, thời tiết cũng rất quan trọng, và ở cái vùng đất này thì chỉ có bụi, cát, đá sỏi để trải tấm lót lên thôi. Và chị sẽ tiết lộ cho em một bí mật, em yêu. Cho dù tấm lót có dày đến đâu đi nữa, thì vẫn có đá, que hay cái gì đó chọc vào lưng em làm mất hết hứng. Và em còn phải đương đầu với một con quái thú hoang dã nữa.”

Tiếng cười khúc khích bật ra. “Quái thú hoang dã à?”

“Ừ thì, đã có lần một con thỏ xuất hiện, và chị cứ nghĩ đó là cái đầu của người làm vườn. Nó đã dọa chị sợ chết khiếp.”

Jocelyn cười ngặt ngẽo, “Chị đùa quá trớn rồi đó.”

“Lần này thì chị nghiêm túc đấy. Chị đã lo rằng lão già sẽ chết vì sốc mất.”

“Có phải chị đang nói đến mấy bữa tiệc cuối tuần cuồng loạn không? Chị kể một nửa số cặp biến mất trong vườn nhà chị đã kết hôn rồi, thế thì lão làm vườn đã chứng kiến đủ các cuộc hẹn hò vụng trộm nên chẳng có gì làm ông ấy sốc đâu.”

“Nhưng mà em ơi, người tình của chị vào lúc đó lại là đứa con cao to, vạm vỡ của ông ấy.”

“Ồ.”

“Đúng thế đấy.”

Họ nhìn nhau độ nửa giây rồi cả hai cùng bật cười to. Khi Jocelyn lấy lại được hơi, nàng cười âu yếm với cô bạn thân. “Cám ơn chị. Em đã xem nó rất nghiêm túc đúng không?”

“Chuyện vặt. Em yêu à, anh ta chỉ là một gã trai sẽ phục vụ em thôi ... à, nếu em vẫn chưa thay đổi ý định trước đây. Còn có những người đàn ông khác đáng để cân nhắc khi chúng ta quay về với văn minh.”

“Không ... Colt vẫn là ...”

“Đừng nói nữa.” Vanessa thầm thở dài, nhưng vẫn nói rất cương quyết. “Nếu anh ta là người em muốn, em sẽ có anh ta. Không phải là đêm nay nên em đi ngủ đi.”

“Họ không tìm anh ấy nữa à?”

“Chỉ vô ích thôi, khuya thế này rồi mà. Chị sẽ bảo mấy người hầu đi ngủ luôn. Ngủ ngon và sâu nhé. Nếu chàng lai da đỏ của em say đắm như chị nghĩ thì tối mai em sẽ không ngủ được mấy đâu.”

“Chị đang thừa nhận là em có thể quyến rũ được anh ấy đấy.”

“Với mấy thứ vũ khí được sắp đặt sẵn ư?” Vanessa đùa, ngắm nhìn Jocelyn một lần nữa. Cô cười khi đóng cửa lại đằng sau mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.