Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Chương 21




Minh Trạm cũng không thể suốt ngày ru rú ở trong phòng, sau khi hôn mê năm ngày, giữa lúc mọi người đang chờ mong hoặc là nguyền rủa thì hắn rốt cục tỉnh lại.

Theo cách nói của người trong Trấn Nam Vương phủ thì thật sự là được tổ tông phù hộ, thế tử là người rất có phúc, cát nhân thiên tướng.

Năm ngày qua, trong cung ban tặng, người khác dâng lễ, đủ loại thuốc bổ quý hiếm có thể chất đầy cả gian phòng. Minh Trạm cho người chỉnh lý lại, chỉ để dành những thứ cực kỳ quý hiếm, còn lại đều đem ra y quán bán hết, thu về không ít bạc.

Lê Băng giúp đỡ Minh Trạm làm chuyện này nên cũng được chia cho một ít, Lê Băng cảm thấy tuy rằng so với Phượng Cảnh Nam thì tính cách của Minh Trạm rất kỳ lạ, nhưng rõ ràng là Trấn Nam Vương phủ dưới sự dẫn dắt của Minh Trạm bắt đầu thoát nghèo làm giàu.

Trong Từ Ninh cung, thân mình của Ngụy thái hậu cũng chuyển biến tích cực, bà ta quả thật không thích Minh Trạm, nhưng dù sao cũng có một phần huyết thống tổ tôn, bảo Ngụy thái hậu hạ độc giết chết Minh Trạm thì thật sự vượt quá khả năng thừa nhận của bà ta. Nay nghe nói Minh Trạm đã tỉnh thì Ngụy thái hậu rốt cục cũng an lòng.

Nếu Minh Trạm xảy ra chuyện gì thì chưa kể đến miệng lưỡi của thế gian, sau này nếu hai người nhi tử trở về thì Ngụy thái hậu phải ăn nói như thế nào? Chẳng lẽ nói rằng, à, ta gọi Minh Trạm đến dùng bữa, hắn không cẩn thận mà bị trúng độc rồi lăn đùng ra chết. Cho dù Ngụy thái hậu là mẫu thân của Phượng Cảnh Nam thì cũng tự nhận không thể nói ra những lời này.

Với lại sau này sử sách sẽ ghi chép, năm đó tháng đó canh giờ đó, Từ Ninh cung ban thưởng rượu, thế tử vừa chạm môi thì ngã xuống đất, lập tức chết tươi.

Dù là trình độ học thức của Ngụy thái hậu không cao, nhưng nếu sử sách ghi chép như vậy thì xem như tai tiếng Thiên cổ độc hậu đã chụp lên đầu của bà ta. Đối với người chất phác như Ngụy thái hậu thì điều này thật sự là quá mức oan uổng.

Vì vậy đối với Ngụy thái hậu mà nói thì việc Minh Trạm tỉnh lại là tin tức không còn gì tốt hơn.

Ngụy Ninh tiến cung an ủi Ngụy thái hậu, “Cô cô cứ an tâm đi, ta đã nói Minh Trạm rất có phúc, tuyệt đối không sao mà.”

Ngụy thái hậu than thở một hơi, “Tiểu hài tử kia nhất định vẫn nghi ngờ ta.”

“Là cô cô nghĩ nhiều mà thôi, Minh Trạm không phải người đa nghi như thế.” Cũng không phải Minh Trạm khoan hồng độ lượng, việc hai người không ưa mặt nhau đã là quá rõ, Ngụy Ninh quyết không tin với chỉ số thông minh của cô cô thì có thể độc sát Minh Trạm. Hơn nữa theo hiểu biết của hắn đối với Ngụy thái hậu thì tuy rằng cô cô hơi bất công một chút nhưng tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.

“Cũng không biết khi nào thì Hoàng thượng mới trở về? Trong lòng của ta chẳng có khắc nào bình an.” Bị sứt đầu mẻ trán, Ngụy thái hậu bắt đầu hoài niệm cuộc sống ung dung nhàn nhã khi có nhi tử ở bên cạnh, “Không có Hoàng thượng, ta phải thay Hoàng thượng trông nhà a. Ta hỏi Minh Trạm về tin tức của Hoàng thượng thì hắn chỉ lạnh lùng không thèm bận tâm.” Nói xong, hai hàng lệ liền chảy xuống, “Ta biết hắn có bản lĩnh, hắn không thích tổ mẫu này, xem thường xuất thân của Ngụy gia chúng ta.”

“Cô cô là thân tổ mẫu của hắn, làm sao mà hắn lại xem thường ngài cho được. Là cô cô suy nghĩ quá nhiều.” Xuất thân thấp hèn là tâm bệnh của Ngụy thái hậu, tuy rằng sau khi Phượng Cảnh Kiền đăng cơ đã hậu đãi cữu gia, bất quá có vài thứ không phải Hoàng thượng ban cho thì có thể giải quyết vấn đề. Tỷ như người ta hay nói đời đầu nhìn ăn, đời hai nhìn mặc, đời ba nhìn tài hoa, một gia đình hàn vi muốn chân chính bước vào thế gia thì ắt hẳn không thể thiếu thời gian tôi luyện.

Ngụy thái hậu tuy rằng làm thái hậu nhưng vẫn không hài lòng về điều này, Ngụy Ninh nói, “Cô cô cũng không cần lo lắng quá nhiều về Hoàng thượng, không có tin tức chính là tin tốt.”

“Tử Mẫn, ta chỉ lo lắng…”

Ngụy Ninh cắt ngang lời của Ngụy thái hậu, ôn hòa nói, “Cô cô không cần lo lắng gì cả, cô cô là Hoàng thái hậu, về sau là Thái hoàng thái hậu, cô cô là nữ nhân cao quý nhất trên đời này. Cô cô không cần làm cái gì cả, có cô cô thì Ngụy gia sẽ vẫn tồn tại.”

“Hoàng thượng thật sự bình an ư?” Ngụy thái hậu lại hỏi.

“Dạ.”

“Như vậy thì ta an tâm.” Giọng nói ôn hòa và chắc chắn của Ngụy Ninh là liều thuốc an thần cho Ngụy thái hậu, “Ngươi không biết Hoàng thượng từ thuở bé đã phải chịu khổ như thế nào đâu, hầy, đã từng tuổi này thật sự không nên để cho hắn đi ra ngoài.”

Ngụy Ninh ra khỏi Từ Ninh cung liền vội vàng chạy đến Trấn Nam Vương phủ.

Minh Trạm đang ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp mà ăn dưa hấu, nghe thấy tin liền chạy vào bên trong rồi nằm lên giường, đắp chăn giả chết, Hà Ngọc chạy theo vào trong, Minh Trạm thò đầu ra đuổi hắn, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, một lát nữa dẫn A Ninh vào đây, sau đó ngươi cứ đứng bên ngoài, đừng ở đây vướng bận tay chân.”

“Dạ, điện hạ, khóe miệng của ngài còn dính hạt dưa hấu.” Hắn thật sự là có hảo tâm muốn nhắc nhở thôi mà.

Minh Trạm tùy tay gạt xuống, hỏi Hà Ngọc, “Còn sơ hở nào nữa hay không?”

“Không.” Hà Ngọc đến bên giường, cúi người đắp chăn lại cho Minh Trạm, tán thưởng nói, “Không ngờ Lê đại nhân thật có tay nghề, làm cho sắc mặt của điện hạ hoàn toàn xanh xao vàng vọt.” Mấu chốt là không dễ gì phai màu, thật sự là bám dính.

Đến khi Phương Thanh dẫn Ngụy Ninh vào phòng ngủ thì tình cảnh hoàn toàn khác biệt, Hà Ngọc thấy Minh Trạm đang nhắm nghiền hai mắt, hắn nhẹ giọng nói, “Đêm qua điện hạ khó chịu cả đêm, đến sáng nay mới chợp mắt được một chút.” Liền lặng lẽ lui ra.

Rèm che kín mít, không có kẽ hở, bên giường đặt một chiếc ghế, Ngụy Ninh đi qua rồi ngồi xuống ghế, đưa ta vén lên rèm che, thấy sắc mặt của Minh Trạm ảm đảm, hai mắt khép hờ, như đang ngủ say, mái tóc đen xõa trên gối đầu trở nên yếu ớt đáng thương.

Ngụy Ninh lặng lẽ nhìn trong chốc lát rồi thở dài, “Có ba sơ hở. Thứ nhất, bình thường người bị trúng độc thì khóe môi sẽ trở nên trắng bệch chứ không đỏ tươi như vậy.” Ngụy Ninh lại liếc mắt nhìn chậu băng đặt trong góc, “Thứ hai, nếu ngươi bị bệnh thì trong phòng tuyệt đối không thể đặt chậu băng. Thứ ba, Hà Ngọc đi ra ngoài không đúng lúc, nếu ngươi mê man thì làm sao mà hắn yên tâm để một ngoại nhân như ta ở trong này.”

Minh Trạm xì cười, mở to mắt rồi ngồi bật dậy, “Ta biết ngay là không thể gạt được A Ninh mà.”

“Ngươi đang chơi trò gì vậy?” Từ khi Hoàng thượng không có tin tức thì Ngụy Ninh đã ăn không vô ngủ không yên, vậy mà Minh Trạm vẫn còn tâm tư để giở trò, thật sự là….

“Ta không còn cách nào khác, ngươi cũng biết đế đô không thái bình, ta thì sao, ta cũng phải tránh đầu sóng ngọn gió chứ.” Minh Trạm nắm chặt tay của Ngụy Ninh, vừa cười vừa tiếp đón, “Lên giường đi, chúng ta sẽ từ từ mà nói chuyện.”

Tuy rằng Minh Trạm năm lần bảy lượt bày tỏ tình ý với hắn nhưng Ngụy Ninh cũng không sợ lời đề nghị của Minh Trạm, với công phu mèo quào kia của Minh Trạm, cho dù có thêm mười tên Minh Trạm thì cũng không phải là đối thủ của Ngụy Ninh, vì vậy cũng cởi hài lên giường.

Minh Trạm kéo rèm lại, nghiêng người nằm xuống, một tay ôm lấy thắt lưng của Ngụy Ninh, thân mình thì đè lên người của Ngụy Ninh, ngửi vào mùi hương của người ta, cảm giác muốn tiếp tục ngủ.

Ngụy Ninh đang chờ nghe Minh Trạm nói chuyện, nào ngờ tiểu tử này cứ như con cún con, ngửi đến ngửi lui, nửa người đè lên thân của hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích. Ánh sáng trên giường âm u, Ngụy Ninh nheo mắt nhìn, lúc này Minh Trạm đã nhắm tịt mắt, đầu vùi vào cổ của hắn, chuẩn bị mộng thấy Chu Công. Ngụy Ninh nhất thời vừa giận vừa buồn cười, đưa tay thọt bên hông của Minh Trạm hai ba cái, Minh Trạm sợ nhột, liền oán giận hô to, “Làm gì vậy?”

“Ngươi nói xem, ta làm cái gì? Chẳng lẽ ngày nào ngươi cũng giả chết ở trong phủ hay sao?” Ngụy Ninh đẩy cái đầu to của Minh Trạm ra.

“Ừm, quá vài ngày nữa chờ thân thể của ta ổn thỏa thì sẽ trở về Vân Nam.”

Minh Trạm hoàn toàn là nói mà không sợ người ta chết điếng, Ngụy Ninh là có chuyện mà đến, nghe thấy Minh Trạm muốn đi thì lập tức kinh hãi, “Trở về Vân Nam?”

“Ừm.” Minh Trạm nghiêm mặt nói, “Ta cảm thấy chuyện lần này có một chút kỳ lạ, tốt nhất là không nhúng tay vào. Ta đã bảo bọn họ thu dọn, quá dăm ba bữa nữa sẽ lên đường.” Lần này Minh Trạm diễn trò cũng không phải vì âm mưu quỷ kế gì cả, kể từ khi hắn nghe lão Vĩnh Ninh Hầu thuật lại một ít chuyện cũ thì hắn liền quyết định quay về Vân Nam.

Lúc này hắn đến đế đô xác thực là muốn thừa dịp cướp bóc. Nếu chỉ đơn thuần là tranh chấp ngai vàng thì hắn sẽ đi theo trộn trộn một chút, lập công này nọ, cũng không có gì quá mức. Nhưng hiện tại sự tình dính dáng đến tiền triều, thâm cừu đại hận, nay nam nhân nhà họ Phượng như ong vỡ tổ ở đế đô, nếu ở đây chẳng phải là đâm đầu vào cái chết hay sao?

Vì vậy Minh Trạm quyết định hắn đi về trước để tránh đầu sóng ngọn gió, để đám người báo thù tuyệt hận xong thì hắn sẽ đến đô để hôi của.

Cho dù nghĩ như thế nào thì Ngụy Ninh cũng không ngờ đến suy tính này của Minh Trạm, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nói nên lời, sau một lúc mới hỏi, “Vậy ngươi đến đế đô để làm gì?”

“A Ninh, ta cũng không gạt ngươi, là lúc trước ta đánh giá sai tình hình của đế đô.” Minh Trạm nói, “Ta nghĩ rằng phụ vương và Hoàng bá phụ thật sự đã xảy ra chuyện, lâu như vậy không có tin tức, ngươi cũng biết mà, chẳng ai lại lấy vương vị ra để nói đùa. Kế tiếp chính là tranh giành kế vị, bằng thực lực của Trấn Nam Vương phủ chúng ta, mượn cơ hội này để lập công là chuyện rất đơn giản. Còn nữa, ta cũng cần tân đế đăng cơ hạ chiếu thư thì mới có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Trấn Nam Vương phủ.”

“Bất quá tình hình đế đô còn phức tạp hơn ta đã tưởng tượng. Ta phải nhanh chóng quay về.” Minh Trạm chẳng muốn ở lại một khắc nào, nghĩ đến tình cảnh năm đó khi Phượng thị huynh đệ đoạt ngôi, Ngụy Ninh đứng về phe Phượng thị huynh đệ, nhất định cũng bị Nguyễn Hồng Phi ghi hận, bèn nói với Ngụy Ninh, “Ngươi theo ta quay về Vân Nam đi.”

Ngụy Ninh nghĩ Minh Trạm nhất định đã biết một chút nội tình, hắn đè lại bả vai của Minh Trạm, mỉm cười nói, “Trừ chuyện tranh giành lập vị thì ta chẳng cảm thấy đế đô phức tạp ở chỗ nào cả? Ngươi nói cho ta nghe thử, là chỗ nào phức tạp?”

“Hiện tại ngẫm lại thì chỗ nào cũng có âm mưu.” Minh Trạm nhìn về phía Ngụy Ninh, “Bắt đầu từ tai nạn rủi ro của tiểu Quận quân, sau đó là ngày ta thành thân với Nguyễn thị lại xảy ra chuyện bất trắc, Hoàng bá phụ vẫn phái người điều tra nhưng lại không nói cho ta biết kết quả.” A Ninh nhất định biết một ít chuyện linh tinh, vì vậy Minh Trạm nhân cơ hội mà hỏi. A Ninh đến đây là vì có chuyện cầu hắn, nếu không nhân cơ hội moi ra một ít tin tức, chuyện này mà làm không tốt thì sẽ phải lấy cái mạng ra đền bù, Minh Trạm cũng không muốn coi bạc như cỏ rác.

Quả nhiên Ngụy Ninh cũng không gạt Minh Trạm, cho đến bây giờ cũng không cần phải lừa gạt, Ngụy Ninh nói, “Hai huyện này đều liên quan đến tiền triều, liên quan đến phế thị Phương hậu, bất quá Phương thị đã sớm qua đời, Việt Hầu phủ cũng không còn như xưa. Năm đó Phương thị ở hậu cung dùng thúng úp voi, mỗi khi bà ta rãnh rỗi sẽ can thiệp vào chính sự, nói không chừng trong tay cũng từng có chút thế lực, sau khi bà ta chết, những người này có lẽ đã được người khác chưởng quản.”

Minh Trạm nói, “Ta cảm thấy kỳ lạ là vì lần này Hoàng bá phụ và phụ vương mất tích, nếu đã chuẩn bị để nam tuần thì nhất định không thể rơi vào bẫy mỹ nhân kế thấp kém như vậy. Còn nữa, ta vẫn không rõ, cho dù thế lực lớn cỡ nào thì cũng không nhất thiết phải cần đế vương của một nước ra mặt như thế.” Hữu dũng vô mưu thì không thể nào so sánh với cả một triều đình.

Ngụy Ninh cũng cảm thấy khó hiểu, chỉ đành nói, “Từ trước đến nay quân tâm khó dò.”

Minh Trạm thầm nghĩ, khó dò khó dò, chẳng những quân tâm khó dò mà lúc này ngay cả hành tung cũng khó lường.

Đồng thời Minh Trạm cảm thấy thật may mắn khi mình không bị chỉ điểm đi tháp tùng thánh giá, bằng không lúc này không biết đang ở nơi nào.

Trong lòng thầm thở phào một hơi, bề ngoài lại làm bộ làm tịch, “Xem ra lai lịch của người nọ không đơn giản, dường như có cừu oán với hoàng thất. Nhưng ta thật không rõ, nếu Phương hoàng hậu lưu lại nhân mã, tiểu Quận quân là nữ nhi của Kính Mẫn cô cô, Kính Mẫn cô cô lại là nữ nhi duy nhất của Phương hoàng hậu, cho dù thế nào thì bọn họ cũng không nên xuống tay với Kính Mẫn cô cô như thế.”

Ngụy Ninh nhướng mắt nhìn Minh Trạm, Minh Trạm tiếp tục hỏi, “Còn có Nguyễn gia, tuy rằng nay Nguyễn quý phi ở hậu cung, Nguyễn gia là bên ngoại, nhưng trước kia, một nữ nhi khác của Nguyễn gia từng là lương để của thái tử, có lẽ có quan hệ không tệ với Phương hoàng hậu. Nếu là người của Phương hoàng hậu thì làm sao lại ra tay với hai nhà này trước như vậy?”

“Nếu người tiếp nhận thế lực của Phương hoàng hậu cũng có thâm cừu đại hận với hai nhà này thì sao?”

Ngụy Ninh vừa dứt lời thì nhịp tim của Minh Trạm mạnh mẽ nhảy lên, cau mày nói, “Vậy càng không thể nào nói nổi, Phương hoàng hậu đem thế lực của mình giao cho người có cừu oán với nữ nhi của mình.” Xem ra khả năng Nguyễn Hồng Phi còn sống cũng không tính là nhỏ, may mà suy luận là từ A Ninh đích thân nói ra, cũng rửa sạch hiềm nghi đối với Vĩnh Ninh Hầu phủ, không uổng công Minh Trạm cố ý dẫn dắt đề tài.

Ngụy Ninh cũng không thừa nhận cách nói của Minh Trạm, hắn chỉ lạnh lùng đáp, “Tuy rằng ta chán ghét Phương hoàng hậu, bất quá bà ta quả thật là lợi hại, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng không có bao nhiêu người lợi hại bằng bà ta. Nữ nhân này nhất định không thể suy đoán theo lẽ thường.”

“Ta không biết quá nhiều về Phương hoàng hậu, A Ninh, ngươi biết rõ về bà ta, vậy ngươi cảm thấy Phương hoàng hậu sẽ giao thế lực của mình cho ai?” Minh Trạm giống như vô tình lẩm bẩm, “Việt hầu phủ là bên ngoại của Phương hoàng hậu, có thứ tốt chẳng lẽ không cho bên nhà của mình hay sao? Ngược lại đi làm lợi cho kẻ khác?” Ngụy Ninh là người rất sâu sắc, Minh Trạm cũng sẽ không nói lời ngu xuẩn, “Bất quá bởi vì Việt Hầu phủ là mẫu tộc của Phương hoàng hậu cho nên e rằng Hoàng bá phụ sẽ phái người giám sát chặt chẽ. Nếu như thế thì thế lực của Phương hoàng hậu cũng không thể rơi vào tay của Việt hầu phủ.”

Sẽ là ai? Là ai sẽ tiếp nhận thế lực của Phương hoàng hậu?

Ánh mắt của Ngụy Ninh trở nên âm trầm, trong giọng nói mang theo một chút thở dài, “Có lẽ là người đã sớm qua đời.”

Minh Trạm chưa từng nghe Ngụy Ninh dùng loại khẩu khí này nhắc đến một người nào đó, hắn thích Ngụy Ninh cho nên trong lòng sẽ không cao hứng, bất quá dù sao Minh Trạm cũng là nam nhân, cho dù ghen thì cũng không quên chuyện chính sự, bèn truy vấn, “Ai vậy? Ngươi nói là ai?”

“Nguyễn Hồng Phi.”

Minh Trạm há hốc mồm, không lên tiếng. Ngụy Ninh thấy thần sắc này của hắn thì nghĩ rằng hắn thật sự đang bị kinh ngạc, bèn bất giác nở nụ cười, xoa mặt của Minh Trạm rồi trêu ghẹo, “Chờ đến khi ngươi thấy hắn thì nhớ kiềm chế một chút.”

Minh Trạm càng thêm tò mò, nheo mắt hỏi Ngụy Ninh, “Thật sự đẹp như vậy ư?”

Ngụy Ninh cười nói, “Vì sao Lệ thái tử bị phế? Nếu không như thế thì thế tử vị này của ngươi có ngồi yên hay không?” Nói xong bèn vỗ mông của Minh Trạm.

Minh Trạm giả vờ ngượng ngùng, nũng nịu nói, “Ngươi chỉ biết trêu người ta thôi~”

Ngụy Ninh suýt nữa đã nôn ngay trên giường.

Cùng Minh Trạm náo loạn trong chốc lát, Ngụy Ninh lại hỏi, “Ngươi vẫn muốn quay về Côn Minh ư?”

“Ừm, ngươi nói như vậy thì ta càng phải đi.” Minh Trạm lo lắng nói, “Cho dù hữu tâm hay vô tâm thì nghe các ngươi nói cũng cảm thấy Nguyễn Hồng Phi là người cực kỳ lợi hại, trên cơ bản lúc này Hoàng bá phụ và phụ vương xem như gặp đại hạn. Về sau không biết đế đô còn xảy ra chuyện gì nữa, A Ninh, ngươi đi theo ta đi?”

Ngụy Ninh thật muốn hộc máu, vì sao Minh Trạm hỏi gì thì hắn lại đáp nấy, chẳng phải muốn giữ Minh Trạm ở lại hay sao, không ngờ người này lại sợ chết như thế, thật sự là…làm cho hắn uổng phí công sức mà! Ngụy Ninh nói không nên lời mà chỉ nghẹn ra một câu, “Ngươi thật sự không giống nhi tử của cha ngươi!” Không phải hảo hài tử a.

Da mặt của Minh Trạm rất dày, không biết chữ vô liêm sỉ nghĩa là gì, hắn xùy xùy mấy tiếng, “Cũng may là ta không giống hắn, nếu không hiện tại ta chẳng còn mạng mà nằm ở đây để động phòng với ngươi đâu.” Không biết ngốc nhị đi theo ngốc đại chịu tội ở cái xó xỉnh nào nữa.

Ngụy Ninh cảm thấy sốt ruột trong lòng, không muốn huyên thuyên với Minh Trạm nữa, trực tiếp hỏi thẳng, “Ta với ngươi nói chuyện nghiêm túc đi, ngươi rốt cục nghĩ như thế nào, thật sự muốn quay về Côn Minh à?”

Minh Trạm hỏi lại Ngụy Ninh một cách bất đắc dĩ, “Ngươi và phụ vương có tình cảm thân thiết, ta hỏi ngươi, nếu biết Hoàng bá phụ còn sống thì có bao nhiêu hoàng tử chân chính muốn đi cứu người?” Ai mà lại không thích cha chết con lên ngôi cơ chứ.

Ngụy Ninh bị á khẩu vì câu hỏi của Minh Trạm. Tuy rằng thời nay đặt chữ hiếu lên trước, bất quá trong hoàng thất thì rất khó thực hiện điều này. Trước kia Phượng Cảnh Nam đối với Minh Trạm thật sự không thể nói rõ là tốt. Nay Phượng Cảnh Nam gặp nạn, Minh Trạm xem như không biết, đi thu xếp thế lực Vân Quý mới là lựa chọn sáng suốt nhất, cũng là lựa chọn của người người ngồi trên thượng vị.

Ngụy Ninh thở dài một hơi, cầm tay của Minh Trạm rồi trầm giọng nói, “Ngươi quay về hay không quay về thì cũng không có gì sai lầm. Bất quá ta sẽ không đi theo ngươi. Hoàng thượng đối với ta ân trọng như núi, ta ăn bổng lộc của quốc gia, làm đại quan của triều đình, không thể lâm trận bỏ chạy. Nếu ngươi trở về thì ta có việc muốn nhờ ngươi.”

Minh Trạm không lên tiếng.

Ngụy Ninh nói, “Ta đã đứng tuổi, dưới gối chỉ có một nhi tử, ngươi không biết Nguyễn Hồng Phi đâu, nếu hắn còn sống, vô thanh vô tức tích góp hai mươi năm, nay một kích nhất định rất lợi hại, khó có thể đoán trước. Nếu được, nhờ ngươi dẫn nhi tử của ta đến Vân Nam.”

Minh Trạm nhìn thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng của Ngụy Ninh, biết rằng người này thật sự là tìm hắn để ủy thác, Minh Trạm cực kỳ lo lắng trong chốc lát Ngụy Ninh sẽ nói ra cả di ngôn. Hắn đột nhiên bật cười, ôm lấy vai của Ngụy Ninh mà nói, “Đùa ngươi thôi. Ngươi nghĩ là ta thật sự không quan tâm ư? Trước kia không biết nhiều chuyện như vậy, ta muốn cứu người cũng không biết cứu từ đâu, hiện tại đã biết thì đương nhiên sẽ cứu người. Hầy, tuy rằng lão già kia cứ la hét bên tai ta, không đánh thì mắng, đề phòng ta như đề phòng đạo tặc, nhưng ta cũng không thể nhìn hắn đi chết như vậy. Cốt nhục thả tương nghi, tha nhân an đắc trung? Ngay cả phụ thân của mình mà ta cũng không cứu thì ta có phải là con người nữa hay không?” (Cốt nhục mà cũng nghi kỵ lẫn nhau thì làm sao có thể trung thành với ai được nữa)

“Hầy, thà rằng người trong thiên hạ phụ ta chứ ta không thể phụ người trong thiên hạ.” Minh Trạm tự mình ngưỡng mặt nhìn lên cao rồi thở dài một tiếng, “Cảnh giới tinh thần đang ở mức độ cao nhất, còn cách nào hay hơn nữa đâu.”

Đối mặt với thái độ bất thình lình xoay chuyển một trăm tám mươi độ của Minh Trạm, Ngụy Ninh cảm thấy lồng ngực như có tam muội chân hỏa đang thiêu đốt, càng ngày càng bốc lên hừng hực, nhịn không được mà hung hăng đánh ra một quyền, Minh Trạm a một tiếng rồi nôn ra mấy hạt dưa hấu màu đen đen, sau đó lập tức quay người nhào sang, cùng Ngụy Ninh ầm ĩ một trận.

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.