Boss Và Thiên Thiên Ai Là Người Lưu Manh

Chương 15




Minh Trạm đến đế đô đã là mùng một tháng năm, thời tiết hơi nóng.

Phượng Minh Tường và Phượng Minh Thụy dẫn theo Lễ bộ quan viên đến nghênh đón, trước kia cho dù Minh Trạm được phong làm thế tử, khi nghênh đón hắn thì cũng không cần hoàng tử đích thân xuất mã, chẳng qua hôm nay không thể so với trước kia, phụ thân của người ta là tuân theo thánh chỉ của lão tử nhà ngươi mà tùy giá, tháp tùng chẳng bao lâu thì lại đi Tây thiên, Trấn Nam Vương phủ khó tránh khỏi sẽ hỏi cho đến tột cùng.

Vì vậy nghênh đón Minh Trạm cũng phải phô trương hơn ngày xưa một chút.

Đường huynh đường đệ gặp lại, đều là lúc không biết tung tích của lão phụ thân, cũng không thể tươi cười chào đón, không khí có một chút khẩn trương, Phượng Minh Tường nói trước, “Trạm đệ vất vả rồi.”

“Phiền nhị vị hoàng huynh ra nghênh đón, thật làm tổn thọ Minh Trạm.”

Minh Trạm phân phó đội ngũ của mình về phủ đệ của Trấn Nam Vương phủ ở đế đô trước, sau đó dắt theo một nhóm người hầu cùng hắn và Minh Liêm đi thỉnh an Ngụy thái hậu.

Trên đường Minh Trạm nhẹ giọng hỏi ngự giá có tin tức gì hay không.

Ngụy thái hậu vẫn như trước, chẳng qua hai nhi tử của lão thái thái đều đang mất tích, tinh thần không thể so với trước kia, nhìn già hơn rất nhiều. Bất quá trong cung chăm sóc hợp lý cho nên thân mình trông vẫn còn khỏe mạnh. Nay thấy Minh Trạm và Minh Liêm thì lại nghĩ đến nhi tử mệnh khổ của mình, nhịn không được mà khóc rống lên.

Minh Trạm và Minh Liêm vội vàng khuyên nhủ một hồi, Ngụy thái hậu không chỉ thương tâm vì nhi tử, nay nhi tử bặt vô âm tín, trong triều chưa lập thái tử, tầm quan trọng của Thái hậu bất ngờ được đề cao, mỗi ngày có bảy tám nhóm người đến trò chuyện thâm tình với nàng. Nếu đổi lại là người có ý đồ lộng quyền thì e rằng đã sớm cười to.

Ngụy thái hậu thì không có bản tính như vậy, mặc dù bà ta có một chút tư tâm, bất quá chỉ vì muốn giúp đỡ bên ngoại của mình mà thôi, những chuyện quốc gia đại sự thì Ngụy thái hậu nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, nhớ lại những năm cuối của tiên đế, khi ấy tình cảnh đúng là phong sương đao kiếm, nhưng hiện tại thì lão thái thái không hề lo lắng cho chính mình, bất luận tôn tử nào của nàng lên ngai vàng thì nàng cũng đều trở thành Thái hoàng thái hậu, càng thêm tôn quý. Nhưng mà những năm cuối của tiên đế, mười nhi tử chỉ còn lại ba nhi tử, kết quả thảm thiết như thế nào. Mỗi lần nghĩ đến đây thì tâm can của Ngụy thái hậu lại sôi sục một hồi, cho dù là ai đến nói thì lão thái thái vẫn tuyệt đối không chịu hé mồm đối với chuyện lựa chọn thái tử.

Sau này vẫn là Ngụy Ninh đề nghị Ngụy thái hậu, “Thỉnh Minh Trạm đến đế đô đi.”

“Hắn ư?” Trong lúc nhất thời Ngụy thái hậu thật không nhớ đến Minh Trạm, tôn tử ưa thích của nàng không có tên của Minh Trạm.

“Cô cô, Minh Trạm là thế tử được triều đình sắc phong, là người thừa kế Vương phủ, dù sao nhị biểu ca cũng tháp tùng thánh giá mà xảy ra chuyện, luận về tình về lý thì cũng phải nói với hắn một tiếng.” Ngụy Ninh nói, “Nay trong triều rất hỗn loạn, tranh chấp liên tục nảy sinh, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì sẽ gây nên đại họa. Cô cô có nhớ năm xưa hay không, nhị biểu ca làm thế tử trước, sau đó là Hoàng thượng làm thái tử….”

Ngụy thái hậu nắm chặt cổ tay của điệt tử, hoảng sợ nói, “Nhưng mà ta không thể hàng phục tên tiểu tử Minh Trạm kia, kêu hắn đến đây thì coi chừng chúng ta sẽ bị hắn cắn ngược.”

“Cô cô, ta tạm thời không muốn tranh cãi nữa, cô cô là tổ mẫu ruột thịt của hắn.” Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Trong triều đã có người đề nghị thỉnh thế tử đến đế đô, huynh đệ Minh Lễ dù sao cũng không phải là đích tử.”

Một chữ đích đâm trúng tâm bệnh của Ngụy thái hậu, khóe môi liền rũ xuống, sau một lúc lâu mới nói, “Minh Lễ cũng chỉ kém một bước mà thôi.”

Ngụy Ninh bị dọa đến mức toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng khuyên nhủ, “Cô cô, tuyệt đối tuyệt đối không thể có suy nghĩ này. Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng có công lao, Minh Trạm vừa mới thành thân với công chúa Tây Tạng, còn có Bắc Uy Hầu phủ, quý phủ của Kính Mẫn đại công chúa, tất cả đều là nhạc gia của Minh Trạm, cô cô mà động hắn một chút thì những người này chịu để yên hay sao? Còn nữa, Vệ vương phi đang ở thành Côn Minh, nàng chỉ có một nhi tử, chúng ta mà động vào Minh Trạm thì nhị tỷ nhất định là không có đường sống.”

“Nàng dám!”

“Nàng làm sao mà lại không dám?” Ngụy Ninh lạnh lùng nói, “Cô cô, tuy người ta nói rằng hổ dữ không ăn thịt con, nhưng năm xưa Lệ thái tử lại chết trong tay của Phương hoàng hậu. Vệ vương phi là điệt nữ của Phương hoàng hậu, thuở nhỏ lớn lên trong cung, chuyện gì mà nàng chưa thấy qua? Bức nàng nổi giận thì có chuyện gì mà nàng ta làm không được! Còn có Minh Kỳ, tay nắm binh quyền, chiếm cứ một phương, cô cô động vào bào đệ của nàng thì nàng há có thể chịu để yên, cho dù Minh Lễ ngồi trên Vương vị thì ngài có thể yên tâm để hắn quay về Côn Minh hay sao? Đến lúc đó sẽ hỗn loạn, tìm nguồn gốc căn nguyên, cho dù là cô cô cũng sẽ bị triều thần nghi ngờ. Ngài hiền đức cả đời, cần gì phải vì Minh Trạm mà phá hủy thanh danh nhiều năm như vậy?”

Ngụy thái hậu còn có một tâm bệnh, mặc dù đã ngồi trên địa vị thượng đẳng nhưng mỗi khi nghĩ đến Phương hoàng hậu thì bà ấy vẫn không rét mà run. Lúc trước Ngụy thái hậu chỉ là một cung nữ trong Khôn Ninh cung, Phượng hoàng hậu khi ấy đã là quốc mẫu, cao quý tao nhã, không cần nói cũng hiểu. Nếu Ngụy thái hậu không phải cung nữ tâm phúc của Phương hoàng hậu thì nhất định không thể hầu hạ được tiên đế, Ngụy thái hậu thật sự đã xem quá đủ bản lĩnh cài bẫy giết người của Phương hoàng hậu.

Vệ vương phi cũng do đích thân Phương hoàng hậu dạy dỗ, nhớ rõ khi ấy nhị hoàng tử vừa lộ ra tài hoa thì đã làm cho Lệ thái tử tức giận. Vệ vương phi cùng Phương hoàng hậu chơi cờ, Ngụy thái hậu hầu hạ trà nước, Phương hoàng hậu thở dài, “Có câu thục nói khó, khó tựa lên trời xanh. Lý đại nhân muốn đến Thục trung nhậm chức tuần phủ, khiến người ta phải bận lòng.”

Vệ vương phi cầm lấy vài con cờ trắng, thản nhiên nói, “Thượng có thiên đường, hạ có Tô Hàng. Hôm kia nghe a di nói, chức vị tuần phủ Chiết Giang vẫn còn thiếu, Lý đại nhân dù sao cũng là cữu cữu của nhị hoàng tử, phái đến thâm sơn núi cốc cũng hơi uất ức.”

“Ngươi cũng dám góp ý nữa ư?” Phương hoàng hậu cười nhàn nhạt, “Nhân vật ở Thục trung đều là tuấn tú, phong cảnh nơi đó rất khác biệt, cũng không thể xem là thâm sơn núi cốc.” Bất quá lão Vĩnh Ninh Hầu từng liên tục đảm nhận chức vị Tổng đốc Chiết Giang rất nhiều năm, đã ăn sâu bén rễ nơi đó, đương nhiên không cần nhắc đến.

Khi đó ngay cả Tô Hàng Thục Trung ở đâu mà Ngụy thái hậu cũng không biết, nàng chỉ nhớ Hoàng hậu nương nương thích trà hương, Vệ gia tiểu thư chỉ thích Thiết Quan Âm….Cho đến ước chừng một năm sau, nhị hoàng tử cầu tình cho cữu cữu thì bị tiên đế răn dạy. Vẫn là Phương hoàng hậu ra mặt bảo vệ tánh mạng của Lý đại nhân….Còn chuyện sau đó như thế nào thì Ngụy thái hậu cũng không rõ. Chẳng qua trong cung không còn nghe ai nói nhị hoàng tử có tài hoa như thế nào nữa, mà ngược lại là nhị hoàng tử chỉ thích chơi tranh hoa và chim chóc, nghe phu tử giảng bài nhưng lại mang theo cái lồng chứa con vẹt, phu tử niệm một câu, con vẹt kia nhái lại một câu, làm cho đám phu tử tức hộc máu, sau đó tiên đế đã trách phạt nhị hoàng tử như thế nào…

Năm đó nhị hoàng tử cũng là một trong những hoàng tử mà tiên đế yêu cầu phải giữ lại, nay đã là Phúc thân vương.

Chính là bắt đầu từ khi đó thì Ngụy thái hậu luôn đối xử cẩn thận với Vệ vương phi, Khi ấy Ngụy thái hậu cùng vài tiểu cung nữ thân quen lén lút nói thầm, bảo rằng Vệ gia tiểu thư tương lai nhất định sẽ được phối hôn cho thái tử.

Nhưng Vệ vương phi cách tiểu thái tử bảy tám tuổi, tuyệt đối không xứng đôi. Rồi sau đó Phương hoàng hậu vì thái tử mà chọn tiểu thư của Tĩnh Quốc Công làm chính thê.

Nay Ngụy thái hậu đã trải qua đủ loại thế sự thì mới phát hiện ngay từ đầu Phương hoàng hậu đã cố ý để cho Vệ vương phi tiếp xúc với chính sự, chẳng lẽ là vì lập sẵn một nước cờ đối với Trấn Nam Vương thế tử tương lai ư?

Đúng rồi, hiện tại nghĩ đến mới nhớ, tiền Trấn Nam Vương vô tự, tiên đế đề cập đến chuyện cho nhi tử làm con nối dõi, tiền Trấn Nam Vương lại không quyết định rõ ràng, bởi vì chuyện này mà tiên đế đã từng phàn nàn với Phương hoàng hậu.

Hai mươi mấy năm sau Ngụy thái hậu hoàn toàn tỉnh ngộ, thảo nào, thảo nào Vệ thị lại nhập chủ Trấn Nam Vương phủ!

Nghĩ đến chuyện cũ, Ngụy thái hậu lại cáu giận không thôi, bà ta thở dài, “Thật giận năm đó ta vô năng, để cho nhị biểu ca của ngươi chịu uất ức nhiều năm như vậy.”

Cho dù Ngụy Ninh rất nhạy bén nhưng cũng đoán không ra những lời này của cô cô là có ý gì.

Nước cờ mà Phương hoàng hậu bố trí hai mươi năm trước, đến nay Ngụy thái hậu mới có thể thông suốt, chẳng qua lúc trước nàng không thể làm chủ việc này, cho đến bây giờ Vệ vương phi đã sớm bước vào Trấn Nam Vương phủ nhiều năm rồi, lại sinh được một nam một nữ, đích tử được phong làm thế tử. Ngụy thái hậu muốn thanh toán nợ cũ nhưng cũng không biết tính từ đâu, đành phải than thở một tiếng, “Ngày sau nhất định không thể để cho độc phụ như vậy bước vào cửa.”

Ngụy Ninh càng không biết gì để nói, trong khi Ngụy thái hậu đã nói tiếp, “Gọi nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử lại đây, ngũ hoàng tử còn nhỏ, cứ để hắn an tâm học hành đi.”

Như thế mới có chuyện Minh Trạm nhập đế đô.

Ngụy thái hậu nhìn thấy Minh Trạm thì cũng có một chút hẹp hòi của chính mình. Một câu của Ngụy Ninh đã thức tỉnh Ngụy thái hậu, đối với Ngụy thái hậu thì đột nhiên mất hai nhi tử đã làm cho nàng thương tâm muốn chết. Còn đối với Minh Trạm là thân phụ tháp tùng thánh giá một đi không trở lại.

Trấn Nam Vương phủ lợi hại như thế nào thì Ngụy thái hậu cũng biết một chút, bản thân khóc rống một trận đã đời, cậy già lên mặt, dù sao Minh Trạm cũng không tiện đòi tổ mẫu phải đền phụ thân cho hắn.

Kỳ thật là Ngụy thái hậu suy nghĩ quá nhiều.

Tổ tôn ôm đầu khóc rống một trận, Minh Trạm chỉ hỏi tin tức hiện tại, khuyên giải an ủi Ngụy thái hậu vài câu, cũng không tìm Ngụy thái hậu để đòi người.

Sau một lúc khóc lóc, Minh Trạm uống nửa tách trà nhỏ, thấy bọn người Phượng Minh Lan đã ở, hắn giương đôi mắt đỏ lên rồi nói, “Hoàng tổ mẫu suốt ngày ở trong cung, cũng không biết nhiều chuyện bên ngoài. Nay vài vị Hoàng huynh đều ở, nhớ ngày đó, khi còn bé ta đã đến đế đô rồi lưu lại trong cung, Hoàng bá phụ đối đãi với ta còn thân thiết hơn cả với chư vị Hoàng huynh. Ta kính Hoàng bá phụ cũng như kính phụ vương của mình, chẳng qua không ai ngờ đang yên đang lành mà lại xảy ra chuyện như vậy. Từ khi nhận được công văn ở đế đô thì trong lòng của ta không có nửa khắc an bình. Chỉ có thể qua loa xử lý mọi việc ở Trấn Nam Vương phủ rồi lập tức cùng tam ca đến đế đô. Chẳng qua hiện tại rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì còn phải thỉnh các hoàng huynh cho chúng ta tin tức chính xác.”

Không chờ người mở miệng, Minh Trạm đã đứng dậy nói, “Hoàng tổ mẫu cả ngày lo lắng, chúng ta làm tôn tử không thể phân ưu đã là bất hiếu, cũng không tiện ở đây quấy nhiễu Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi. Nhị hoàng huynh, không bằng chúng ta đi ra ngoài nói đi.” Lại khách khí hỏi một câu, “Còn phải thỉnh Hoàng tổ mẫu cho phép nữa?”

Cho nên mới nói, Ngụy thái hậu căn bản là lo lắng uổng công, Minh Trạm làm gì mà lại vô cớ gây rối và không chịu tìm hiểu rõ ngọn nguồn thị phi, hắn rõ ràng là đang nhượng bộ.

Nay rất nhiều triều thần gia quyến có chuyện gì đều tìm Ngụy thái hậu để quyết định, đủ loại tán dương làm cho Ngụy thái hậu hơi choáng váng, nghĩ rằng chính mình cũng có một chút tài cán, vì vậy đối với hành vi né tránh của Minh Trạm thì bà ta cảm thấy không quá thoải mái, thầm nghĩ, cái tên câm này khi biết nói chuyện còn lanh lợi hơn cả người bình thường, nhưng dù sao cũng không tiện ngăn cản, đành để Minh Trạm rời đi.

Phần lớn mọi người chỉ nghe nói tính tình của Minh Trạm chứ chưa từng tận mắt chứng kiến.

Nhưng huynh đệ Phượng Minh Lan thì đã tận mắt chứng kiến, Minh Trạm muốn nói chuyện riêng thì huynh đệ bọn họ khó tránh khỏi mà âm thầm kêu khổ, sợ hắn gây ra chuyện gì bất thường, làm cho mọi chuyện ầm ĩ. Nếu Minh Trạm lăn lộn dưới đất đòi phụ thân thì mọi người cũng hết cách.

“Không dối gạt mấy vị hoàng huynh, bên kia ta cũng có người truyền tin, bảo là mùng ba tháng tư Hoàng bá phụ và phụ vương cùng nhau mất tích.” Minh Trạm thở dài, “Đây thật sự là chuyện kỳ lạ, nhưng lại là sự thật, nói ra thì làm sao có thể khiến dân chúng tin tưởng cho được? Chúng ta phải tự ngẫm lại, xung quanh có ngót nghét một vạn thị vệ vậy mà lại làm mất Hoàng thượng và Vương gia? Thật là nực cười. Không từ mà biệt, sử sách phải ghi lại như thế nào đây, năm đó tháng đó ngày đó, trong đại doanh hành cung, giữa trăm ngàn người, Hoàng đế và thân Vương mất tích một cách ly kỳ? Chúng ta sẽ bị hậu nhân cười cho muối mặt.”

Phượng Minh Lan thật không tiện mở miệng, nắm tay lại rồi ho một tiếng, nói một cách lúng túng, “Minh Trạm, không nói gạt ngươi, nơi này cũng có chút chuyện, thật sự không tiện viết trong thư.”

Phượng Minh Tường tiếp lời, “Cũng là cái tên cẩu nô tài Tri phủ Dương Châu kia, hắn dâng lên vài vị giai nhân hiếu kính phụ hoàng và Vương thúc…”

Đúng là một chuyện đẹp mặt, Minh Trạm trợn mắt há hốc mồm.

“Đám nội thị sáng sớm chỉ thấy mấy ả nữ nhân hầu hạ mà chẳng thấy gì khác.” Phượng Minh Thụy xen vào một câu.

Minh Trạm cảm thấy chính mình giống như đang nghe kể tiểu thuyết, chậc chậc, quả nhiên nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống. Thảo nào Phượng Cảnh Nam tháp tùng thánh giá mà chỉ dẫn theo thị nữ không dẫn theo phi thiếp, hóa ra đã sớm biết trên đường sẽ có này nọ a, hiện tại Minh Trạm thật muốn cảm thán một tiếng, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” He he, cái này thật sự là báo ứng nè.

Trong lòng vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng bề ngoài Minh Trạm lại giận dữ, “Tên cẩu nô tài ở Dương Châu đâu rồi! Hiện tại hắn ở đâu!”

Phượng Minh Lan kỳ thật cũng đầy mật vàng trong bụng, lão phụ thân mất tích vì chuyện đẹp mặt, không thể nói ra ngoài, đầy mình lửa giận, chỉ có thể trút lên đầu tên Tri phủ Dương Châu đã hiến người, lúc này nghe Minh Trạm hỏi thì vẻ mặt cũng tràn đầy hận ý, “Thật ra ta muốn hắn còn sống, chẳng qua tên cẩu nô tài kia biết nghiệp chướng nặng nề nên đã sớm tự sát để tạ tội. Chết một mình hắn thì mọi người đều nghĩ rằng có thể không liên lụy đến cả nhà!” Bộ dáng của Phượng Minh Lan chứng tỏ hắn nhất định không chịu để yên!

Minh Trạm lại cảm thấy khó hiểu, “Thị vệ trong hành cung canh giữ rất nghiêm ngặt, muốn vào cũng đâu dễ dàng, làm sao mà có thể nói trộm người liền trộm người như vậy cơ chứ?”

Hai chữ trộm người dùng ở chỗ này hình như không được tự nhiên cho lắm, Phượng Minh Lan thấp giọng nói, “Cũng không phải ở hành cung.”

Minh Trạm lại kinh ngạc, “Chẳng lẽ là Tần Lâu Sở Quán ư?”

“Đừng lớn tiếng như vậy.” Phượng Minh Lan khẽ suỵt một tiếng, “Cũng không đến mức đó, là biệt viện của Tri phủ Dương Châu.”

Cũng không biết vị Tri phủ Dương Châu đoản mệnh kia đã hiến lên thiếu nữ tuyệt mỹ như thế nào mà lại làm cho hai lão hồ ly trúng mỹ nhân kế. Anh hùng chết dưới ải mỹ nhân, thật sự là không hề sai.

Minh Trạm tiếp tục điều tra sự tình, cũng không có gì tiến triển rõ rệt. Minh Trạm đành phải về phủ an bài, liên mồm dặn dò vài vị hoàng huynh, nếu có tin gì thì nhất định phải phái người thông báo với hắn.

Phượng Minh Lan vội hỏi, “Lần này thỉnh Minh Trạm đến, huynh đệ chúng ta cũng có một yêu cầu quá đáng.”

“Chúng ta đều là huynh đệ với nhau, các hoàng huynh cứ việc phân phó, đừng ngại.”

“Là như thế này.” Nay Minh Trạm nói năng tao nhã hơn rất nhiều, Phượng Minh Lan mới yên lòng nói, “Vì phụ hoàng ở bên ngoài, nay sự vụ trong triều rất phức tạp, đang lúc huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, ta biết ngươi xưa nay nghiêm cẩn, không muốn nhúng tay vào chuyện đế đô. Chẳng qua trước khác nay khác, phụ hoàng và Vương thúc rơi vào tay giặc, huynh đệ chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực để đưa phụ hoàng và Vương thúc bình an trở về thì mới không phụ lòng trưởng bối, cũng không phụ lòng triều thần và vạn dân.”

Đề nghị của Phượng Minh Lan cũng đã được ba huynh đệ thương nghị qua, trước khi Phượng Cảnh Kiền rời đi thì đã để ba người bọn họ thương nghị chính sự, nay an nguy của Phượng Cảnh Kiền chưa rõ, ba người cũng không thể tránh khỏi mà sinh ra một chút tư tâm. Trấn Nam Vương tuy là Phiên Vương, bất quá có ảnh hưởng sâu nặng đến đế đô, đương nhiên loại ảnh hưởng này có hai mặt. Năm đó Túc Tông hoàng đế đăng cơ cũng có bất hòa với Trấn Nam Vương, muốn tước phiên, tam chiến tam bại, cuối cùng bị Hiếu Hiền Thái hậu phế bỏ đế vị, đưa Duệ Tông hoàng đế lên ngôi.

Từ đó về sau mỗi khi đế đô lập thái tử cũng sẽ lo lắng đến quan hệ của thái tử tương lai và người thừa kế Trấn Nam Vương phủ, vì vậy Minh Trạm mà nghiêng về phía người nào thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng toàn cục đến chuyện lập thái tử.

Minh Trạm từ chối, “Hoàng huynh có phân phó, thật không nên chối từ, chẳng qua ta ở Trấn Nam Vương phủ cũng chỉ nghe chủ ý từ đám thần tử, ở trong triều đình đế đô thì ta càng sợ là mình không phân rõ phương hướng, sợ không giúp được gì cho các hoàng huynh.”

Phượng Minh Tường vội vàng khuyên nhủ, “Ngươi đừng khách sáo với chúng ta. Cho dù hiện tại không rõ thì cũng có thể học hỏi. Chúng ta thật sự là mong ngươi giúp một tay, cũng không phải giả vờ thừa nhận ngươi.” Ngươi không biết gì mà lại có thể đem Minh Liêm đến đế đô ư? Gọi thân tỷ tỷ của mình chấp chưởng chính sự? Lừa con nít à?

“Là thành tâm yêu cầu, Trạm đệ ưng thuận đi.” Phượng Minh Thụy vốn có khuôn mặt lạnh lùng, lúc này cũng hiện ra vài phần tha thiết.

Huynh đệ bọn họ đều là hoàng tử, vẫn chưa có ai được phong làm thái tử, ai mà chẳng muốn tranh giành, cho nên đều tranh thủ lấy lòng triều thần, trong lúc nhất thời không ai muốn đắc tội với người khác, đám thần tử thì nhốn nháo, trong triều hỗn loạn như cái chợ. Thay vì đi tranh giành đám người không có thể diện cũng không có bản lĩnh này thì ai có thể giành được sự ủng hộ của Trấn Nam Vương phủ mới tính là đoạt được giang sơn.

Minh Trạm đến buổi trưa mới trở về phủ, đại quản gia Lý Minh đã ở cửa nghênh đón.

“Nghe nói điện hạ hôm nay đến đế đô cho nên đại công tử và nhị công tử đều chờ điện hạ ở trong phủ.” Lý Minh khom người đi theo, miệng chóp chép báo cáo với Minh Trạm. Lại hỏi Minh Trạm có muốn đi thay y phục trước hay không, nước ấm và xiêm y đều đã chuẩn bị ổn thỏa.

Minh Trạm chỉ cảm thấy đại quản gia càng ngày càng dong dài, hoàn toàn không ngờ đến Lý Minh là vì quá kích động. Con của hắn Lý Thành nay ở bên cạnh Minh Trạm, tương đối được ưa thích, nay lại theo Minh Trạm trở về đế đô, cử chỉ ngôn hành đều cứng rắn hơn trước, hắn làm lão phụ thân thì làm sao lại không vui cho được?

Phải biết rằng đám nô tài cũng là người, không phải đầu gỗ, đương nhiên cũng có hỉ nộ ái ố, Lý Minh vui sướng trong lòng, hơi kích động một chút, “Đại cô nãi nãi và tứ cô nãi nãi đều phái người đến hỏi thăm, hỏi khi nào điện hạ có rãnh thì nhị vị cô nãi nãi sẽ về phủ thăm viếng.”

“Đương nhiên là ta sẽ đi thăm tỷ muội trước rồi.”Minh Trạm vừa đi vừa phân phó, “Thỉnh ba vị huynh trưởng vào viện của ta để bàn chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.