Boss Quá Gian Xảo!

Chương 38: Ngoại truyện 2




Nó nhìn hắn cười nửa miệng rồi bỏ đi,đến hành lang thì gặp Kin nó nhìn anh với cái gật đầu rồi quay mặt bỏ về lớp; anh chạy lại nắm cánh tay nó rồi hỏi :

- Sao em cứ làm như mình ko quen biết thế

Nó lạnh lùng hất tay anh ra bước tới cửa lớp dừng lại và nói :

- Tôi quen anh ư ?????

Câu hỏi của nó làm anh đau lòng cứ như có ai xé trái tim anh ra ngàn mảnh nhỏ , anh đứng nhìn nó bỏ vào lớp chẳng nói được gì. Anh tự suy nghĩ “ cô bé hồn nhiên hay bám lấy anh đâu rồi…tại sao…tại sao 10 năm ko gặp em lại lạnh lùng như vậy “. Một ngàn câu hỏi cứ quanh trong đầu anh, anh đau lắm, anh muốn biết tại sao lắm; buồn bã đau đớn anh quay lưng bỏ ra nhà xe rồi phóng thẳng về nhà. Còn nó nó cũng buồn lắm chứ nhưng chưa phải lúc nó vui vẻ mà nhận anh nó phải trả thù để nó có thế sống như trước đây…….

Còn hắn khi tỉnh dậy chán nản ko muốn vào lớp nên lái xe phi thẳng đến bar Devil.Nó thì đang ngủ ngon lành bỗng bà cô gọi tên nó làm nó bực bội mở mắt nhìn thẳng vào mặt bà cô. Bả thấy có cái gì đó lạnh lạnh nhưng vẫn hất mặt lên quát :

- Tại sao em lại ngủ trong giờ học của tôi hả ?

Nó nhăn mặt nhưng vẫn trong tư thế úp mặt xuống bàn đáp cực lạnh :

- Thích

Bả tức giận quát to :

- Em tưởng mình giỏi lắm hả mà ngủ trong lớp, giải hết bài trên bảng này đi tôi cho em ngủ.

Nó chống cằm đôi mắt tím biếc nhìn lướt trên bảng rồi gục mặt xuống bàn nói :

- Bài 1 bằng 0

- Bài 2 bằng 37xy 3^5 19/2y

- Bài 3 rỗng

- Bài 4  bằng 26/2 163xy

Nghe nó nói mà cả lớp trố mắt ra nhìn, bà cô đi lại lấy giáo án ra nhìn thì đúng hoàn toàn, bả cứng họng ko nói được gì ; cả lớp nhao nháo hỏi cô đáp án chỉ nghe cô trả lời một từ duy nhất “ đúng “ làm cả lớp bàn tán xôn xao. Anna thì biết nó quá rõ nên nhìn cả lớp đang nhốn nháo thì cười khẩy, Kan thì miệng há hốc như gần rớt cậu ko tin nó lại giỏi như vậy. Kin thì nhìn Mary rồi hỏi:

- Con bé giải nhanh vậy sao.

Mary cưởi mỉm rồi nói :

- Chuyện thường thôi.

Kin ngỡ ngàng không thể tin , Mary cười rồi vỗ vỗ vào lưng anh nói giọng hí hửng :

- Nó ko còn là Thiên Băng ngày xưa đâu, nó không phải dạng vừa đâu….hihi.

Tan học nó đi bộ về nhà, Anna và Mary thì lái xe vèo vèo về trước. Về nhà nó mệt mỏi lên phòng lăn đùng trên giường rồi thiếp đi, 1 lúc sau điện thoại vang lên nó mở mắt rồi với lấy điện thoại nhìn màn rồi bấm trả lời vừa nói người bên kia đã cất tiếng :

- Chào tiểu thư

- Nói

- Chúng tôi được biết họ sẽ nhập học trường Royal ạ

- Hừm , được tiếp tục theo dõi có gì báo lại cho tôi.

- Dạ vâng.

Tắt điện thoại mắt nó trừng mắt nhìn khoảng ko vô định miệng cười thích thú, nó suy nghĩ nhìn ra cửa sổ “ Chúng Ta Lại Gặp Nhau “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.