Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 11: Vẫn Dùng Tốt




Gương mặt đầy tàn nhang của Tề Đống thấp thoáng nét hoảng sợ, nói: "Tôi không muốn."

"Hử?" Dương Từ kinh ngạc, đáp án này hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.

Tề Đống run run nói: "Cô không phải người tốt, cô không biết tôn trọng ngoại hình người khác, cô và Dương Tư cùng Côn Tẫn là bạn tốt nhiều năm như vậy mà cô vẫn có thể không cố kị sỉ nhục họ trước mặt công chúng, người như cô thì có thể tin tưởng người khác?"

"Tôi không tin tưởng tuyệt đối vào ai, chỉ cần họ không phản bội tôi, tất nhiên tôi sẽ không phải làm chuyện đó." Dương Từ ngẩng đầu nhìn anh ta.

Tề Đống lắc đầu: "Không phải vậy, người rộng lượng thật sự sẽ không lấy lỗi lầm của người khác làm lý do cho việc sai trái của bản thân, cô đã không thể hoàn toàn tin tưởng người khác, thì tôi cũng không thể tin cô, mặc dù tôi muốn làm minh tinh, nhưng nếu quản lý là cô thì thà không làm!"

"Cái gì là thà không làm." Mặc dù thường xuyên bị cười nhạo, nhưng trước giờ Dương Từ chưa từng trải qua cái cảm giác khó chịu này.

Diệp Bộ Hàng thấy tính nóng nảy của Dương Từ nổi dậy, vội vàng khuyên nhủ: "Dương Từ, cô nên tôn trọng suy nghĩ của cậu ta."

"Cậu lấy tư cách gì huơ tay múa chân với tôi, cậu không phải quản lý của tôi, mà tôi mới là quản lý của cậu." Cơn giận của Dương Từ bị khơi dậy, lập tức bùng phát không thể dập được.

Đây là lần đầu tiên Diệp Bộ Hàng trông thấy dáng vẻ cô như vậy.

Toàn Hữu theo quán tính co người, vội kéo Tề gia tiểu công tử rời đi, con cọp cái này mà nổi giận thì người bình thường quả khó mà chịu đựng nổi.

Dương Từ chỉ cửa ra, quay sang Diệp Bộ Hàng: "Cậu còn đứng đó làm gì? Mau cút cho tôi!"

Tính khí nói đến là đến, khí thế hung mãnh so với ông cố nhà cậu còn lớn hơn, chẳng qua ông cố tuy giận nhưng sẽ không lên cơn với người thân bạn bè, còn Dương Từ này thì chẳng chút cố kị nói nổi giận là nổi giận, bất kể người xa lạ hay người nhà? 

Cứ vậy sao cô ấy có bạn được?

Ầm ĩ như vậy, nếu trong thế giới của cô ấy chỉ còn lại một mình thì biết sống làm sao?

Diệp Bộ Hàng bước tới cạnh cô, ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang tầm mắt cô: "Sao lại vô duyên vô cớ nổi giận?"

"Liên quan gì tới cậu? Ăn no căng bụng không việc gì làm à?" 

Diệp Bộ Hàng kéo tay cô: "Tôi là trợ lý của cô, tính cách cô như vậy sẽ không ai muốn sống cùng đâu, cô định cả đời một mình hay sao?"

Dương Từ vẫn đang trong trạng thái bị cơn giận khống chế, thuận tay cầm một cái ly ném về phía cửa, "cút, đừng làm phiền tôi."

Toàn Hữu vẫn không sợ chết bước vào kéo Diệp Bộ Hàng ra ngoài, tránh cho gương mặt đẹp trai này bị mảnh ly tập kích."

"Tề Hải, nếu cậu muốn làm minh tinh thì nên tranh thủ còn sớm yêu cầu công ty đổi quản lý đi, con mụ Dương Từ kia chỉ có đồ ngốc mới chịu được cái tính đó của cô ta, trong phòng cô ta chỉ toàn đồ mới, đều vì đồ cũ chưa dùng bao lâu đã bị cô ta ném cả." Toàn Hữu than thở.

"Sao cô ấy lại như vậy?" Diệp Bộ Hàng nhớ tới Dương Từ tối qua, người đã kéo cậu lại và nói cậu đừng đi, người ấy điềm đạm đáng yêu, chứ không phải túi thuốc nổ mới nãy.

Toàn Hữu nói: "Thật ra thì, tôi đây cũng đã biết Dương Từ được bảy năm, khi đó cô ấy còn chưa xảy ra tai nạn xe, tính cách có hơi nóng thật nhưng không đến mức như bây giờ, nhưng từ sau tai nạn thì càng ngày càng bất chấp lý lẽ, thật ra, tôi nghĩ trước kia Côn Tẫn vốn có thích Dương Từ, nhưng giờ chọn Dương Tư Tư cũng không khó hiểu, cái tính đó cô ta có thằng nào chịu được?"

"Có nghĩa cô ấy trở nên nóng giận vô cớ như bây giờ là vì tai nạn xe bảy năm trước?" Đột nhiên trong lòng Diệp Bộ Hàng lên nổi lên một cơn áy náy.

Toàn Hữu gật đầu, "hẳn là vậy, lứa các cậu chắc biết cuộc thi Vua Tài Năng Cuộc Gia rất hot bảy năm trước chứ, Dương Từ sáng tạo ra vũ điệu rất độc đáo, đã lọt vào chung kết, về sau sẽ được học viện nghệ thuật đào tạo chuyên sâu về khiêu vũ, đáng tiếc, chân cô ấy..."

Diệp Bộ Hàng lại càng giận mình sao năm ấy lại đi qua khúc giao lộ đó, mơ ước tan biến, mất phương hướng trong sinh hoạt ngày thường chính là nguyên nhân tạo nên thiếu sót trong tính cách cô ấy.

Cậu xoay người đi vào thang máy riêng của tổng giám đốc giải trí Cát Tư.

Tới tầng trên cùng, Mễ Khả Nhi thấy cậu mà vô cùng kinh hãi, "Diệp thiếu? Sao cậu lại ở chỗ này? Tần gia và Mạnh tổng sắp lật tung thành phố Tam Tinh này lên rồi."

Diệp Bộ Hàng nói thẳng: "Tôi tìm Mạnh Quý Tư."

Mạnh Quý Tư ngồi trong phòng làm việc nghe thấy tiếng Diệp Bộ Hàng, vội lao ra ôm chặt cậu: "Tiểu Hàng, cậu làm anh vội gần chết, tối qua đi đâu vậy?"

Mễ Khả Nhi lắc lắc đầu, nếu không phải đám bạn gái của Mạnh tổng đầu do cô sắp xếp, thì chắc sẽ cho rằng Mạnh tổng này là một cái gy*.

(*) gy: gay love

Diệp Bộ Hàng bị ôm chặt, ho khan nói: "này này, anh, em có việc cần nhờ anh>"

"Đối phó cô nàng Dương Từ bảy năm trước hại cậu sao? Yên tâm, hôm qua anh đây đã làm nhục cô ta một phen, sau này cô ta đã chẳng còn nhà để về nữa rồi." Lúc này Mạnh Quý Tư mới buông Diệp Bộ Hàng ra.

Diệp Bộ Hàng lắc đầu: "Dương Từ đã quá đáng thương rồi, tạm thời em không thể khôi phục thân phận Diệp Bộ Hàng được, nên sẽ lấy tên Tề Hải tạm thời ở cạnh cô ấy, nhưng cần anh cho ít tiền."

Mạnh Quý Tư nghĩ tới cái tên Tề Hải, sao nghe quen thế nhỉ?

Mễ Khả Nhi giật mình: "Bộ phận pháp lý mới nói Dương Từ kí một nghệ sĩ mới tên Tề Hải, người đó là cậu?"

Diệp Bộ Hàng gật đầu.

Mạnh Quý Tư ngây ra tại chỗ, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Cậu muốn công ty anh bị ông già bắn pháo san thành bình địa đấy à? Cậu nghĩ gì vậy? Diệp thiếu tốt đẹp không làm lại vào giới giải trí? Cái giới này bẩn lắm."

"Để giúp Dương Từ hoàn thành giấc mơ, hoặc cho cô ấy một ước mơ khác."

"Tiểu Hàng, không phải cậu thích Dương Từ đấy chứ? Tính khí cô nàng đó cậu không chịu được đâu." Mạnh Quý Tư đã nhìn ra chỗ không ổn.

Diệp Bộ Hàng cũng không giấu diếm: "Em chỉ cảm thấy cô ấy trở nên chán nản vậy đều là do em. Nếu không có tai nạn xe đó, cuộc sống của cô hẳn đã rất tốt."

Mạnh Quý Tư vỗ vai cậu: "Từ nhỏ anh và Tần gia đã dạy cậu, cậu quên hết rồi, tốt bụng không bao giờ là đúng, cậu giúp Dương Từ nhiều hơn cũng không có tác dụng."

"Em chỉ muốn sinh hoạt của cô ấy tốt hơn một chút."

Ánh mắt Mễ Khả Nhi nhìn Diệp Bộ Hàng đã hơi mê mẩn, cô ấy biết về Diệp thiếu chỉ qua lời Mạnh tổng, nhưng một đại thiếu gia được vua hắc đạo và ông trùm giới giải trí yêu thương từ bé nhất định sẽ không phải kẻ tầm thường, hôm nay thấy cậu có ý thức trách nhiệm thế này, lại càng cảm thấy là vương tử hoàn mỹ trong thế giới thực.

Mạnh Quý Tư thấy khuyên cậu không được, đành lấy ra một tấm thẻ: "Mật mã là sinh nhật cậu, dùng bao nhiêu cũng được."

Diệp Bộ Hàng cầm thẻ, liền lắc người rời đi, Mễ Khả Nhi không hiểu hỏi: "Đây chính là thẻ hắc kim Express, mua máy bay cũng không thành vấn đề."

Mạnh Quý Tư cười rất tà khí: "Nhà có con trai mới trưởng thành thật tốt, tiền này cứ để nó cầm, đến lúc nổi danh không chừng có thể hồi báo công ty tới mười cái máy bay."

Mễ Khả Nhi nhỏ giọng khinh bỉ: "Đến con trai mình cũng bẫy được, Mạnh bóc lột."

Mạnh Quý Tư cốc một cái lên đầu cô ấy: "Đừng tưởng tôi không nghe được, chú ý, giữ bí mật về thân phận của bộ Hàng. Tối nay hẹn Dư tiểu thư cho tôi."

"Nhưng anh đã đưa lễ vật chia tay cho Dư tiểu thư rồi?" Mễ Khả Nhi thắc mắc.

"Dư tiểu thư đó là cái cô trong non, còn người tôi mới nhắc là Dư tiểu thư con gái của trưởng Ban Tuyên truyền."

Mễ Khả Nhi hiểu ra, "anh muốn lót đường cho Diệp thiếu."

"Không, là để làm chướng ngại trên đường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.