Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả Điên

Chương 20: Sợ muốn chết




Ngày mai, Lãnh Triệt liền dấn thân vào chỉnh đốn quốc sự triều đình, Ôn Nhu dựa vào trong lòng hắn, lần đầu tiên ngủ thật say, đến nỗi Lãnh Triệt khi nào rời đi nàng cũng không có phát hiện, đợi lúc nàng tỉnh lại, vị trí bên cạnh nàng đã lạnh đến một chút ôn độ cũng không có.

Duẫn nhi bưng nước nóng tiến đến hầu hạ Ôn Nhu rửa mặt, nhìn Ôn Nhu cười vui vẻ, Ôn Nhu khó có được không có phản tiếu nàng, rửa mặt, sau đó đổi dược trên vai, Duẫn nhi ở bên cẩn thận hầu hạ.

Cả ngày kế tiếp, Ôn Nhu phát hiện Duẫn nhi đều ở đây một tấc cũng không rời theo sát nàng, hỏi mới biết là Lãnh Triệt để cho nàng chiếu cố nàng, Ôn Nhu không khỏi buồn cười, đuổi Duẫn nhi đi tìm Vân Lãng, ngược lại hiện nay nàng cũng không có chuyện gì.

Giờ lên đèn, tiểu An tử đích thân đến Bạch vương phủ, báo cho Ôn Nhu biết, Bạch vương gia mấy ngày nay đều ở trong cung xử lý công việc, không thể trở về, Ôn Nhu hỏi tiểu An tử có thể để Túc Dạ tiến cung hầu vương gia, tiểu An tử chỉ nói Bạch vương gia có phân phó, không cần ở bên hầu hạ, tiểu An tử nói cho Ôn Nhu, hắn sẽ thay nàng chiếu cố tốt vương gia, giao cho Ôn Nhu một kiện vật tùy thân của Bạch vương, liền hồi cung.

Trong lòng Ôn Nhu biết Lãnh Triệt sẽ không phải là người qua loa, tiểu An tử đích thân đến, chắc là có chứa nhiều sự tình phải xử lý, liền cũng yên tâm, nếu hắn không về, đến lúc đó bảo Túc Dạ đem thuốc vào cung cho hắn là được.

Tin chiến thắng của biên quan Tào thành tại thu xếp chuyện của Thanh vương cùng phe cánh trình đến trên bàn của Vương Thượng, Vương Thượng lập tức điều một vạn bộ binh cùng năm nghìn kỵ binh đến đại doanh trấn thủ, chỗ của thái hậu tạm thời như tảng đá chìm vào trong ao nước nhất thời không có động tĩnh, huống hồ lấy trí mưu của Lãnh Triệt, mặc dù thái hậu có động tĩnh, hắn cũng có thể đối, nàng không cần lo lắng cho hắn quá nhiều, chỉ để hắn an tâm lo quốc sự là được.

Trái lại hôm nay sắp đến niên quan(Luna: năm mới), trên người Túc Dạ còn có thương, Bạch vương phủ cũng có nhiều chuyện phải sử lý, Ôn Nhu dặn dò Túc Dạ tĩnh dưỡng, bản thân tạm thời chấp chưởng Bạch vương phủ.

Hiện nay, nàng nhất thiết phải thu xếp hai chuyện.

Vào đêm, Ôn Nhu đến viện của Du phu nhân, cùng nàng nói chuyện lâu một đêm, cho đến lúc gà gáy, Ôn Nhu mới hài lòng từ nơi ở của Du phu nhân đi ra, trở về Yên Thủy các nghỉ ngơi, khi tỉnh lại đã chính ngọ, dùng qua bữa liền xem sách thuốc, tựa hồ đang đợi cái gì.

"Đi lấy nước ——! Đi lấy nước ——! Du Hương các cháy rồi ——!" Lại đến giờ lên đèn, trong Bạch vương phủ bạo phát ra thanh âm kinh hoàng của bọn hạ nhân, khóe miệng của Ôn Nhu cong lên hài lòng cười, xem ra sự tình thành, phân phó Duẫn nhi lấy áo khoác phủ thêm, giả vờ dáng dấp lo lắng cũng theo bọn hạ nhân đi tới Du Hương các.

Ôn Nhu khó khăn lắm đi tới Du Hương các, ngay sau đó liền nhìn thấy Túc Dạ phi nước đại mà đến, trong mắt lộ vẻ lo lắng cùng khẩn trương, thấy Ôn Nhu đến cấp bậc lễ nghĩa ngày thường cũng đã quên, vội vã nắm chặt vai của một thị nữ của Du Hương các, quát: "Du phu nhân đâu? Du phu nhân ở nơi nào?"

Thần tình trên mặt Túc Dạ vốn là bị hỏa hoạn làm thị nữ sợ, lực đạo trên tay hắn hầu như có thể đem bả vai của nàng bóp nát, run rẩy thanh âm nói: "Ta, ta không biết... Ta không biết..."

"Du phu nhân còn ở trong phòng! Bởi vì hôm nay Du phu nhân nói thân thể khó chịu, chỉ để một mình tiểu Phượng ở bên hầu hạ, cho chúng ta đi nghỉ ngơi..." Thị nữ sợ hãi nhỏ giọng nói bổ sung.

Còn không thị nữ nói cho hết lời, Túc Dạ liền buông thị nữ ra, không chút nghĩ ngợi chạy vào trong biển lửa, một tiếng quát của Ôn Nhu, để hai gia đinh chạy vào kéo hắn ra.

"Đại quản sự! Hỏa thiêu vượng như vậy, tuy ngươi bây giờ vọt vào không làm nên chuyện gì!" Ôn Nhu đi tới trước mặt Túc Dạ, mắt lạnh nhìn hắn xung động, khẩu khí băng lãnh, nhưng mà nhìn đến Túc Dạ khẩn trương như vậy, đáy lòng trái lại thoả mãn, dù sao như vậy mới xác nhận thực sự tình cảm của hắn, như vậy chuyện hôm nay Thiên Du làm mới có ý nghĩa.

"Buông ta ra! Để ta đi vào!" Vậy mà lúc này Túc Dạ lại giống như dã thú điên rồi, hai mắt bị hỏa hoạn trước mắt nhuộm đỏ, gào thét cố sức đem hai gã gia đinh kiềm chế hắn cựa ra, Thiên Du, Thiên Du còn ở bên trong a! Hắn có thể nào để cho nàng gặp nguy hiểm! Cho dù chết, hắn cũng phải cùng nàng chết cùng một chỗ!

Ngay khi Túc Dạ sẽ lại lần nữa chạy ào vào trong biển lửa chỉ mành treo chuông, chỉ thấy bước chân của hắn đột nhiên bị kiềm hãm, tiện đà ngã xuống đất, trong tay Ôn Nhu chẳng biết lúc nào xuất hiện hai cây ngân châm, thấy Túc Dạ ngã xuống, liền đưa tay buông xuống, lạnh lùng ra lệnh: "Đem đại quản sự trở lại nghỉ ngơi, tiếp tục dập lửa."

Đầu gỗ, thực sự là chủ tử thế nào thuộc hạ thế nấy.

Ôn Nhu nhìn trời cao nhiễm đỏ vì lửa cháy mạnh, hài lòng xoay người, rời khỏi, từ nay về sau trên đời này liền không có Du phu nhân nữa.

Chỉ đợi Túc Dạ tỉnh lại, minh bạch đây hết thảy.

Vì vậy, sắp đến quan niên, trong Bạch vương phủ thu xếp đucợ hai việc vui nhất, thứ nhất là việc vui của đại quản sự vương phủ, thứ hai chính là việc vui của Vân Lãng, hai việc vui này xảy ra cùng một ngày, do Vương phi Ôn Nhu tự mình làm chủ hôn cho hai người, bọn hạ nhân cũng là vui mừng.

Tân nương của Vân Lãng là Duẫn nhi, thiếp thân thị nữ của Vương phi, đây là bọn hạ nhân của Bạch vương phủ đều biết, chỉ là tân nương của đại quản sự Túc Dạ trái lại thần bí, bởi vì bọn họ chẳng bao giờ thấy Túc Dạ đối với nữ nhân nào có húng thú, đột nhiên liền thú thê như thế khiến người kinh ngạc, nhưng mà một đám người cũng hảo hảo mà náo loạn Túc Dạ một phen, bởi vì trong ngày thường Túc Dạ đối với bọn hạ nhân cực kỳ không tệ, bọn họ tự nhiên cao hứng Túc Dạ ôm mỹ nhân về, mặc dù không biết mỹ nhân này là ai, chỉ biết là mặt nàng từng bị thương, trong ngày thường phải dùng khăn che mặt, nhưng cái này tựa hồ không ảnh hưởng đến tình yêu của đại quản sự Túc Dạ, chỉ thấy hắn lần đầu tiên cười đến vui vẻ, không để ý bọn hạ nhân nháo hắn chút nào.

Ôn Nhu cũng hàm chứa hài lòng cười khẽ vì việc vui của hai người, nhìn hai đôi tân nhân đều được bọn hạ nhân cao hứng ôm vào động phòng, lúc này Ôn Nhu mới cảm thấy vui lòng nhất.

Chỉ bất quá như vậy, danh tiếng của Lãnh Triệt càng thêm bị phá hủy, vô đức vô năng thân chức vị cao, trong chưa đầy một tháng khắc chết ba vị phu nhân, đây cũng là lời đồn đãi lan truyền đầu đường cuối ngõ, Ôn Nhu chỉ là cười, miệng lưỡi người đời, nàng cũng không có bản lĩnh đi ngăn chặn, chỉ chờ một ngày không xa, bọn họ thấy hắn ánh sáng chói mắt, đến lúc đó không cần ai vì hắn biện giải, hắn cũng tự nhiên được vạn người tán dương.

Đế vương Hải quốc chợt hoăng, thất vương gia nhân cơ hội này đoạt đế vị, một phe của thái tử sét đánh không kịp bưng tai đem thất vương gia bắt giữ, triều đình Hải quốc đại loạn, biên quân tam phương lập tức chạy về đế đô, đem hoàng cung tứ diện vây quanh, bức bách thái tử đem thất vương gia thả ra, thái tử biết bắt giặc phải bắt vua trước, cưỡng ép thất vương gia leo lên đế vương, nhưng ở còn chưa ngồi ấm đế vị đã bị biên quân bắn chết, cùng thất vương gia một lượt đống đinh ngồi trên đế vị, trong lúc này Hải quốc lập ấu tử duy nhất của tiên đế vi đế, thao tứng triều chính.

"Vương Thượng, lúc này triều đình Hải quốc đại loạn, chính là lúc chủ ít quốc nghi, cơ hội của Đại Di ta tới." Lãnh Triệt đem chiết tử đẩy cho Lãnh Hạo xem xong, che giấu kích động trong lòng mình, để lời của mình có vẻ lãnh tĩnh.

Cái thời cơ này Đại Di chờ quá lâu rồi, tiên đế đợi hai mươi năm nhưng không đợi được, Hải quốc bá chủ, áp bách Đại Di thở không thông, hắn cũng từ lúc còn nhỏ bắt đầu đợi chờ, rốt cục để hắn chờ được rồi, bọn họ những năm này ẩn nhẫn không có uổng phí, cơ hội Đại Di quật khởi đã tới!

Lãnh Hạo cũng không nhiên, nhìn chiết tử Lãnh Triệt trình lên xong, kích động đến lập tức đứng lên, nét mặt cũng khó có thể ức chế kích động cùng vẻ mừng rỡ, ngôn ngữ vì kích động mà run: "Đại ca, cơ hội của Đại Di thực sự đến rồi!"

"Đúng vậy, đến rồi!" Lãnh Triệt nhìn vẻ mặt kích động của Lãnh Hạo, nhãn thần kiên định, khẩu khí ngẩng cao, "Viêm quốc tự hạ không vội, Mạc quốc cùng Đại Di ta đang lúc còn ngăn cách mấy tiểu quốc Bắc Lý cùng Sơn Kỳ, tạm thời Đại Di không quá mức liên quan, chỉ có Hải quốc muốn Đại Di trở thành bữa ăn trong bụng, lúc nào cũng nhìn chằm chằm Đại Di không tha, có thể tiên đế Hải quốc nhất thệ, Hải quốc liền sinh ra hai lần cung biến, hôm nay tân đế như hình nộm, tam phương thao tứng triều chính, tất sẽ có khập khiễng, Hải quốc bá chủ vị, bởi vì vậy, sợ là một đi không trở lại, mà lúc triều đình Hải quốc khập khiễng, là lúc Đại Di ta an tâm thay đổi."

"Đại ca!" Lãnh Hạo đột nhiên nắm thật chặt cánh tay của Lãnh Triệt, trong hốc mắt trong hốc mắt kích động khó nhịn, từ khi hắn bắt đầu leo lên đế vị này, không có ngày nào là không giả ngây giả dại, làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ có thể trơ mắt nhìn thái hậu nhổ từng người từng người trong đám trung thần ra, mặc dù đại ca vì triều đình nỗ lực, cuối cùng là thế đơn lực bạc, thực sự không so được với những thứ bị thái hậu phá hủy!

"Vương Thượng, nhớ kỹ, bất luận khi nào, ngươi cũng không thể rơi một giọt lệ!" Lãnh Triệt nhìn trong hốc mắt Lãnh Hạo lòe ra lệ quang, nhãn thần chợt băng lãnh, khẩu khí lãnh túc đến đáng sợ, để Lãnh Hạo lập tức cố sức gật đầu, ngẩng đầu để lệ thấm ra viền mắt chảy ngược vào trong.

"Ghi nhớ đại ca giáo huấn!" Đúng, hắn là Đại Di chi vương, bất luận khi nào, hắn cũng không thể rơi một giọt lệ, "Đại ca, vậy sau này phải làm thế nào?"

Nói đến thái hậu, dưới ống tay áo của Lãnh Hạo hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền, nhìn ra được, trong lòng hắn ẩn nhẫn hận ý đới với nàng.

Hắn hận nàng, hận thái hậu, nếu không phải nàng, tiên đế sẽ không mê muội đến chém giết nhiều trung thần như vậy, chắp tay nhường ra lãnh thổ Đại Di nhiều như vậy! Nếu không phải nàng mỗi ngày trình lên long diên hoàn cho tiên đế, tiên đế cũng sẽ không chết trên tháp của mẫu phi hắn, mà mẫu phi hắn cũng sẽ không vì vậy mà tự sát! Nếu không phải nàng, tiên đế sẽ không lập hắn vi thái tử, mà là lập đại ca tài năng trị quốc đáng sợ hơn so với hắn vi thái tử, còn nếu là đại ca vi thái tử, Di quốc nói vậy cũng sẽ không trở thành bộ dạng như hiện nay!

Vạn hạnh trong bất hạnh, tiên đế lại thanh tỉnh đem quyền to giao cho đại ca, nếu không có như vậy, chỉ sợ trên Phong chi đại lục này từ lâu đã không có Di quốc, hắn có thể không quan tâm đến đế vương vị, chỉ cầu Đại Di có thể an hảo, hắn cũng vui lòng đem ngôi vị nhường lại cho ý nghĩ của đại ca, lại bị đại ca dứt khoát từ chối.

Có thể coi là bọn họ biết tình hình thực tế, biết nàng bất quá là một người có quyền cao chức trọng an bài trong cung thất Đại Di vi mật thám, là muốn lấy mỹ nhân chi kế gieo tai nạn và rắc rối cho triều đình Di quốc tiến tới người của Đại Di bị hủy, bọn họ lại không có cách nào đem nàng sớm chiều diệt trừ, bởi vì nàng dính dáng đến toàn bộ thế lực đế đô, rút giây động rừng, bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể âm thầm chậm rãi nhổ bỏ từng thứ, bằng không, bọn họ sao để cho nàng sống đến hôm nay!

Chỉ là hắn không có nghĩ tới, sinh ra ở Đại Di, sống ở Đại Di, sinh người của Đại Di, chết là quỷ chi nữ của Đại Di, thế nào sẽ cam tâm tình nguyện toàn tâm toàn ý vì Hải quốc bán mạng? Không tiếc hủy đi toàn bộ Đại Di!

"Thái hậu?" Lãnh Triệt cúi đầu cười lạnh một tiếng, "Hôm nay thất vương gia Hải quốc đã chết, cây trụ trong lòng nàng liền ầm ầm sụp đổ, không có thất vương gia, nàng chỉ còn hai loại để lựa chọn."

"Hai loại lựa chọn?" Lãnh Hạo không giải thích được.

"Nàng có lẽ sẽ chọn làm theo ý niệm của người bản thân yêu tiếp tục sống, lại có lẽ sẽ chọn cùng Vương Thượng, cùng ta, có lẽ nói là cùng Đại Di ngọc thạch câu phần!"

Thái hậu Khương Phù Dung là người có thể vì yêu mà sinh, vì yêu mà điên, vì yêu mà chết, cho nên nàng mới có thể không tiếc bán đứng tất cả, bán đứng bản thân, bán đứng phụ mẫu mình, thậm chí bán đứng quốc gia của mình, chỉ là người trong lòng nàng yêu, là thất vương gia Hải quốc, chính là vì yêu, chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, người nàng yêu sẽ chật vật như vậy chết ở trên đế vị hắn tha thiết ước mơ, nàng quá chú tâm vì hắn yêu hắn, cho là hắn có thể chinh phục người trong thiên hạ, lại không biết lấy tài năng của hắn, quả thực chính là ý nghĩ kỳ lạ, bất quá là người tình trong mắt của bản thân nàng không tỳ vết mà thôi! Một người chỉ biết thuật trì không mà không đại đạo trị quốc cùng bang giao, chung quy cũng chỉ có thể là củi mục vi đại thụ che trời chi mộng!

Tình yêu của nàng, thực sự là yêu đến đáng thương, yêu thật bi, vì hắn hy sinh nhiều như vậy, lại không biết hắn sẽ xúc động? Nữ nhân ngư xuẩn a!

"Ngọc thạch câu phần? Nàng có thể sao? Nàng chút nào cũng còn không có nhận thấy được, trong thế lực của nàng, sớm bị chúng ta điều hết rồi, ngoại trừ người thề sống chết thuần phục nàng, mà những người này, lại có thể làm được gì? Bất quá là thiêu thân lao đầu vào lửa." Lãnh Hạo có chút cười nhạt, nữ nhân như vậy, sớm nên chết, thậm chí để cho nàng chết vạn lần cũng không đáng, thế nhưng hắn không nghĩ ra, vì sao đại ca đối với nàng tựa hồ có điều cố kỵ chi tâm.

"Nữ nhân tuyệt vọng, thường thường là đáng sợ nhất." Lãnh Triệt không trả lời lời nói của Lãnh Hạo, chỉ là yên lặng nhìn hắn, "Vương Thượng lẽ nào đã quên Thanh vương là chết như thế nào?"

Tình yêu của nữ nhân, có thể xây một tòa thành, cũng có thể hủy diệt một tòa thành, như tình yêu của Khương Phù Dung vậy, tuyệt không thể coi thường.

"Ta nhớ kỹ, vạn sự nhất định thâm tư thục lự, tuyệt đối không thể đại ý khinh địch." Lời nói của Lãnh Triệt để Lãnh Hạo kinh hãi, tiện đà cảm thấy xấu hổ, tâm tư của hắn, khi nào mới có thể kín đáo giống như đại ca?

"Vương Thượng đã không thể hảo hảo mà chợp mắt, đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn sót lại để ta xử lý là được." Lãnh Triệt hài lòng khẽ vuốt cằm.

"Đại ca không phải rồi, hơn nửa tháng ở trong cung không có hồi phủ, thân thể của đại ca thua ta, nếu nói là nghỉ ngơi, vẫn là đại ca nghỉ ngơi mới đúng." Đại ca a đại ca, luôn luôn thích đem sự tình mang lên vai, "Huống hồ, ngày mai là trừ tịch, đại ca hồi phủ cùng tẩu tẩu một lượt đón giao thừa mới đúng, hiện nay việc này cũng không vội, đại ca liền hồi phủ đi thôi."

"Đón giao thừa?" Lãnh Triệt hơi ngẩn ra, cái từ này tựa hồ đới với hắn cực kỳ xa lạ, để hắn nhất thời không có phản ứng kịp, hắn thậm chí chẳng bao giờ có được tư vị đón giao thừa, "Ba mươi năm như vậy, có gì đón giao thừa để nói đến."

"Đại ca," Lãnh Hạo hơi nhíu mày, tựa hồ vì chính hắn một đại ca cảm động bất đắc dĩ, lần đầu tiên dùng giọng ra lệnh nói, "Đại ca, trẫm mệnh lệnh ngươi tức khắc hồi phủ!"

Chẳng lẽ đại ca muốn ở trong cung sống cùng đống chiết tử qua năm mới? Đại ca cũng không phải như hắn vô thê vô phi, "Đại ca hôm nay là người có thê, làm sao có thể để tẩu tẩu một mình đón giao thừa?"

"Ngày mai đi, hôm nay làm được bao nhiêu chuyện liền làm bấy nhiêu chuyện, đến lúc đó hảo đợi Vương Thượng một lượt đón giao thừa." Lãnh Triệt nhàn nhạt nói xong, hướng Lãnh Hạo vái chào, xoay người đi.

Lãnh Hạo nhìn bóng lưng Lãnh Triệt, thở dài.

Loan Hoàng cung.

Nhãn thần của Thái hậu hơi lộ ra ngây ngốc ngồi ở quý phi tháp, tiều tụy như bệnh nặng, viền mắt hãm sâu, đâu còn có dáng dấp đẫy đà dung mạo xinh đẹp trong ngày thường, trong đầu phản phản phục phục một câu nói, hắn đã chết, hắn đã chết... Hắn làm sao sẽ chết...

Bỗng nhiên từ quý phi tháp đứng lên, đi tới trước gương đồng, chậm rãi cởi sam y trên người mình, nhìn đóa hoa thược dược trên vai mình trong gương đồng, đây là nàng cùng hắn chăm chú ôm nhau cùng một chỗ, cầu xin hắn vì nàng xâm lên, bởi vì hắn bởi vì hắn nói qua, nàng ở trong lòng hắn, như hoa thược dược, để hắn cực yêu cực nhớ, nàng để hắn tự mình xâm lên, là muốn đem hắn khắc vào trong thân thể của nàng, phảng phất như hắn ôm lấy nàng vậy.

Thế nhưng, hắn làm sao sẽ nói đi là đi? Một câu nói cũng không có lưu lại cho nàng... Hắn tại sao có thể nói đi là đi? Không phải còn muốn leo lên đế vị Hải quốc, tiện đà san bằng Di quốc, nhất thống Phong chi đại lục sao? Cho nên nàng mới có thể cam tâm tình nguyện vì hắn tiến nhập hậu cung Đại Di, vì hắn mở rộng đại nghiệp lộ, hắn làm sao có thể nói đi là đi?

Nếu hắn không còn, nàng sống có ý nghĩa gì?

Thái hậu chợt ngẩng đầu, trong mắt là dữ tợn, nếu hắn không còn, để Đại Di vì hắn chôn cùng!

--------Phân Cách Tuyến Luna Huang---------

Hưởng ứng phòng trào virut wanna cry nên mình tạm thời không onl đến khi mọi chuyện lặng xuống. Hôm nay up chương trước để mọi người khỏi trông nha.

Hy vọng con virut kia sớm bị tiêu diệt để tiếp tục gặp các nàng *Hét thật to* ta muốn nói là ta yêu các nàng nhiều lắm, các nàng đừng quên ta nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.