Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả Điên

Chương 17-1: Đến bệnh viện




Editor: Luna Huang

Ôn Nhu cảm giác mình vừa nằm một giấc mộng dài, trong mộng nàng đưa thân vào một mảnh hỗn độn, bên tai phiêu đãng tiếng cười thê lương, phảng phất hướng nàng lấy mạng, bên cạnh là mưa đạn, nàng mặt lạnh cắn răng vừa liều mạng tránh thoát vừa gào thét, cho dù nàng biết phía sau không có đường lui, nhưng nàng chỉ biết là nàng không muốn chết.

Thế nhưng trước mặt nàng đạn bay tới càng lúc càng dày đặc, tuy thân thủ của nàng nhanh nhẹn cũng vô pháp nhất nhất tránh thoát, đột nhiên, một quả đạn bay vào vai trái của nàng, đột nhiên đau đến để nàng nhíu mi, nàng phải như thế nào mới có thể thoát khỏi chỗ này?

Đột nhiên, một tay của lạnh lẽo cầm tay nàng, theo bản năng nàng bỗng nhiên hết ra, ai? Mà trong bóng tối đối phương phảng phất có thể thấy tất cả, lại một lần nữa chuẩn xác không có lầm bắt được tay nàng, còn không chờ nàng lại lần nữa hất ra, chỉ nghe thấy một tiếng khẽ vang bên tai nàng.

Thanh âm của một nam nhân, âm thanh có chút lãnh, rồi lại có chút nhu, hắn nói, đừng sợ, có ta ở đây.

Trong nháy mắt Ôn Nhu phảng phất như bị sét đánh, trợn tròn hai mắt, rốt cuộc là ai?

Bỗng nhiên Ôn Nhu mở mắt ra! Lọt vào trong tầm mắt là gương mặt đẹp đến bất hợp lý của Lãnh Triệt, lập tức ngồi dậy, mới phát hiện tay của mình cánh bị Lãnh Triệt nắm, không chút nghĩ ngợi liền lập tức rút tay của mình ra.

Ôn Nhu mạnh rút tay của mình về, tay của Lãnh Triệt liền dừng ở không trung, mà hắn không cảm giác xấu hổ nào, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, thu hồi tay, mỉm cười thản nhiên nói: "A Nhu ngủ không an ổn, bất quá là sợ A Nhu lạnh, muốn thay A Nhu đưa tay vào trong chăn."

Mi tâm của nàng vẫn chăm chú nhíu lại tựa hồ là dây dưa trong ác mộng, muốn cho nàng nghỉ ngơi không đành lòng đánh thức nàng, thấy tay của nàng trợt ra khỏi chăn, liền không tự chủ được cầm lại, lại phát hiện tay nàng so với tay hắn còn lạnh hơn.

Ôn Nhu nghe Lãnh Triệt xưng hô với nàng, không khỏi nhíu mi tâm lại, vừa tấy vui lại vừa không được tự nhiên, "Vương gia vẫn là gọi Ôn Nhu là Vương phi cho tốt."

"Hiện nay ta không thích tiếng xưng hô "Vương phi" này."

Lãnh Triệt như trước khẽ mỉm cười, nụ cười có thể điên đảo chúng sinh, trong mắt Ôn Nhu cảm thấy có một loại tiểu tà ác cố chấp, mơ hồ cảm thấy, nàng thích rồi, có phải là hay không là một đầu gỗ đối với tình cảm không thông?

"..." Ôn Nhu có chút bất đắc dĩ, chỉ thấy ngoài cửa sổ trời đã sáng, không khỏi cả kinh, hỏi: "Vương gia, bây giờ là giờ nào?"

Nàng đã ngủ bao lâu rồi?

"Bây giờ là buổi trưa canh ba." Lãnh Triệt nói xong vân đạm phong khinh, chút nào đem kinh hỉ và vội vã trong mắt Ôn Nhu để ở trong lòng, lấy một kiện ngoại bào khoác lên vai của Ôn Nhu.

"Vương gia làm sao không gọi ta tỉnh?" Nàng nói qua, sẽ trước giờ mẹo trở lại Tào thành, hôm nay cũng đã là buổi trưa rồi, chớ nói để Túc Dạ lo lắng, vậy chuyện quan trọng của hiệp quan đạo hiện nay lại là như thế nào rồi?"

"Ta thỉnh đại phu vì A Nhu chẩn qua mạch, nói A Nhu cần nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp mệt nhọc." Hai ngày này, nàng là không ngủ, vừa chiếu cố hắn vì hắn lo lắng, hắn thế nào cam lòng đánh thức nàng?

"..." Ôn Nhu nhất thời không thể nói được gì, nàng dự đoán được việc của hiệp quan đạo nhất định sẽ dính dáng đến an nguy của Đại Di, nàng không tin hắn nghĩ không ra, nếu hắn dự đoán được, tất cũng biết đó là việc cấp bách, thế nào còn có thể kéo dài thời gian?

Thực sự là đơn giản là lo lắng nàng? Tuyệt đối không phải, nàng thích là lòng mang gia của hắn, nàng cũng biết hắn tuyệt không sẽ vì nữ nhân chi tình mà không để ý đến quốc gia, hắn tất là có cách đối phó, giả là, tính trước kỹ càng?

"Vương gia có thể bình yên như vậy, tất là nắm rõ chuyện của Tào thành cùng hiệp quan đạo trong lòng bàn tay?" Ôn Nhu cũng không ngượng ngùng chút nào, ôm lấy áo choàng trên vai hắn giúp nàng mặc, nhìn Lãnh Triệt, mâu quang nặng nề hỏi.

"A Nhu tâm tư nhạy cảm." Lãnh Triệt chậm rãi thu liễm nụ cười ở khóe miệng, mâu quang trở nên thâm trầm, "Túc Dạ mới vừa tới, chuyện của Tào thành cùng hiệp quan đạo ta đã biết, A Nhu bày bố không sai, chính là suy nghĩ trong lòng ta."

Một khi nói đến chuyện liên quan đến Di quốc, Lãnh Triệt liền tĩnh táo dị thường, cả người làm cho có một cảm giác nặng nề lạnh lùng, phảng phất vạn sự có hắn, tất cả không cần lo một dạng.

"Đã như vậy, vương gia cảm thấy bước tiếp theo nên làm như thế nào?" Ôn Nhu cũng cực kỳ nghiêm túc.

"Nhất thiết phải mau chóng gặp Tử vương, mới có thể an bài tốt." Hắn đoán được Hải quốc muốn làm gì, hắn cũng cảm thấy đế đô định cũng sẽ không gió êm sóng lặng, nhất thiết phải để hai nơi cũng không thể có nguy hiểm, "A Nhu đi đầu tắm rửa, sau đó liền khởi hành."

"Vương gia, thân thể của ngươi hôm nay không thích hợp xóc nảy." Nếu là đến biên quân quân doanh, những ngày kế tiếp hắn tất mệt nhọc, mặc dù nàng giúp hắn tiến hành trừ độc bước thứ ba, có thể đảm bảo tính mạng hắn tạm thời không lo, nhưng cũng không đại biểu hắn đến tận đây không việc gì, nếu là mệt nhọc như vậy chịu hàn, lưu lại độc tố trong cơ thể của hắn tất sẽ phản xâm, không thể nghi ngờ tự uống thuốc độc, "Ta không cho phép ngươi lấy thân thể của chính mình ra để đùa."

Nàng sao có thể lại để cho chịu thống khổ của độc thể chứ, có nàng ở đây, hắn liền mơ tưởng lại như trước không kiêng nể gì cả.

"Nếu không có như vậy, A Nhu có biện pháp gì tốt hơn?" Hắn biết một lần nàng cứu hắn thì một lần nàng tổn thương, hắn không muốn nàng tổn thương, thế nhưng trên vai hắn trên lưng hắn mang cả một Đại Di, tuy hắn muốn lo lắng cho thân thể của chính mình, lại không cách nào làm được.

"Vương gia nếu tin được Ôn Nhu, liền đem việc này giao cho Ôn Nhu đến xử lý, Ôn Nhu chắc chắn như vương gia mong muốn, tuyệt sẽ không để cho Đại Di mất đi một tấc đất nào." Ánh mắt của Ôn Nhu lãnh túc nhìn Lãnh Triệt, "Thậm chí, có thể vì Đại Di hãnh diện một phen."

Lời nói của Ôn Nhu không khiến Lãnh Triệt cảm thấy kinh ngạc, mà là trầm tĩnh nhìn nàng, từ lúc Túc Dạ dựa theo lời nói của nàng mà bày bố, hắn liền kinh ngạc, ý tưởng của nàng, cùng hắn không mưu mà hợp, sau khi nàng bày bố như vậy, tất cũng sẽ như ý nghĩ trong lòng hắn một dạng, để cho nàng xử lý việc này, hắn không có bất kỳ lo lắng nào.

Nhưng mà, hắn cảm thấy hắn đối với nàng căn bản cũng không lý giải, hắn thán phục tâm tư cùng tài năng của nàng, muốn hoàn toàn hiểu được nàng.

"Thân thể của A Nhu cũng giống vậy không thể chịu xóc nảy?" Hắn có thể tinh tường nhớ kỹ nàng cắn vai hắn là dùng bao nhiêu lực, sợ là ngày sau trên vai của hắn lưu lại dấu răng của nàng, có thể thấy được hắn bị nàng cắn có bao nhiêu đau, nàng lấy nàng để đổi, hắn có thể nhẫn tâm sao?

"Ta vô sự." Ôn Nhu nói, xốc chăn xuống giường, khẽ động này liền liên lụy đến hạ thân, thật đúng là đau, nhưng mà nét mặt cũng là vô vị, thản nhiên nói: "Còn phiền vương gia chờ Ôn Nhu chốc lát, Ôn Nhu tắm rửa một phen liền khởi hành."

"Thực sự vô sự?" Lãnh Triệt nhìn chằm chằm Ôn Nhu, tựa hồ không tin.

"Ân." Ôn Nhu khẽ gật đầu, nàng có thể có chuyện gì? Cùng hắn so ra quả thực chính là không đáng để nhắc tới, là chuyện nữ nhân sẽ trải qua, có cái gì lớn chứ.

"Ta không tin." Lãnh Triệt như trước nhìn chằm chằm Ôn Nhu, một đôi mâu tưt xinh đẹp màu mực rõ ràng bày ra hoài nghi, một câu "Ta không tin" Để Ôn Nhu suýt nữa té xuống đất.

". .." Cái này nàng nghe thế nào, thế nào đều cảm thấy không giống như là lời hắn nên nói, không khỏi ngước mắt nhìn Lãnh Triệt, không khỏi cảm thấy trong con ngươi xinh đẹp của hắn có một chút ngu si, đột nhiên cười ra tiếng.

Đây quả thực là một mỹ nam khí chất một câu có thể hủy hết khí tràng, lo lắng nàng sao? Thực sự là khả ái.

"Cười cái gì?" Nhìn Ôn Nhu đột nhiên cười ra tiếng, mâu quang của Lãnh Triệt không khỏi lạnh xuống, lẽ nào hắn rất buồn cười?

"Cười ngươi khả ái." Lúc này Ôn Nhu cảm thấy tâm tình thật tốt, một câu nói không chút suy nghĩ liền từ bay ra, chỉ thấy mặt của Lãnh Triệt không khỏi đen xuống, chỉ để lại một câu "Thỉnh Vương phi mau chóng tắm rửa", liền xoay người rời khỏi.

Nói một nam nhân khả ái, quả thực so với nói hắn không người yêu còn khó tiếp thu hơn, thế nhưng nàng thật cảm thấy hắn vô cùng khả ái, nhất là lúc dáng dấp xấu hổ của hắn, thật để cho nàng hận không thể muốn cắn gò má ửng đỏ của hắn một ngụm.

Ôn Nhu mỉm cười, kéo mành, trút bỏ y sam, ngồi xuống thùng nước tắm, hưởng thụ an tâm của giờ khắc này.

**

Bình ổn chạy trong xe ngựa, một thân nam trang Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt ngồi đối mặt nhau, trải qua chuyện sáng nay, không khí trong xe ngựa có chút không được tự nhiên không nói ra được.

"A Nhu có thể nói cho ta biết độc trong người ta đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Lãnh Triệt dẫn đầu phá vỡ trầm mặc giữa hai người, nguyên lai đây cũng là chuyện độc y tiên tử nói có thể gặp không thể cầu, cứu hắn, phải hy sinh như thế.

"Ôn Nhu tin tưởng vương gia đã biết được, không cần hỏi lại." Biết rõ còn hỏi, nàng không muốn trả lời loại vấn đề lúng túng này.

"Vậy độc tố hôm nay có thể trừ hết?" Làm được trình độ như vậy nếu vẫn chưa thể trừ hết độc tố, nếu là lại vì hắn trừ độc, chẳng phải là càng tổn thương nàng?

"Vẫn chưa trừ hết." Ôn Nhu khẽ lắc đầu, ba mươi năm chi độc, thế nào có thể nói trừ hết liền trừ hết.

"Nếu A Nhu lại trừ độc cho ta, có thể lại phải tổn thương bản thân?" Lãnh Triệt hơi nhíu mi lên, lúc hiểu tình ý của mình, hắn muốn yêu nàng bảo vệ nàng xót nàng thương nàng, tuyệt không có thể lại để cho nàng vì hắn mà tổn thương bản thân, lại không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng.

Nàng là của hắn, do hắn bảo hộ nàng suốt đời.

Ánh mắt sáng quắc của Lãnh Triệt thâm tình mà kiên định, để tim của Ôn Nhu bỗng nhiên đập rộn lên, không dám nhìn thẳng, nói: "Sẽ không." Cái này là vấn đề lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Hơn nữa, ánh mắt của hắn quá mức nóng rực, làm cho khuôn mặt của hắn càng thêm tuấn dật mê người, để cho nàng có chút chịu không nổi, nếu là đổi thành lúc trước, nàng chắc chắn cười nhạt, nhưng hôm nay bất đồng, hắn cùng với nàng không còn là hắn và nàng lúc trước nữa, nàng tạm thời vẫn không thể lãnh tĩnh như thường.

"Vậy càng tốt." Hắn chịu không nỗi nếu nàng tiếp tục tổn thương bản thân.

"Như vậy lần này, vương gia nhất định phải nghe Ôn Nhu, không nên để Ôn Nhu lại vì vương gia lo lắng." Hắn nhất thiết phải hảo hảo nghỉ ngơi, bằng không nàng tuyệt không tham dự vào quân quốc chi sự, bởi vì dù sao cũng là thời cổ, cứ cho là hắn tán thưởng nàng, trong quân cũng không có chỗ đứng cho nữ tử, "Đến Tào thành, vương gia nhất thiết phải ở Tào thành hảo hảo nghỉ ngơi, không thể tùy ý đi lại, việc biên quân, giao cho Ôn Nhu là tốt."

"Không được." Lãnh Triệt lại một lần nữa đen mặt, không phải không tin được tài năng của nàng, mà là thế nào nghe tựa như nàng là trượng phu hắn là thê tử.

"Vậy vương gia chính là muốn hại chết Ôn Nhu." Không được? Vậy sẽ chờ nàng để mạng lại cứu hắn đi.

"..." Lãnh Triệt tựa hồ kinh qua tranh đấu nội tâm mãnh liệt, mới lạnh mặt nói, "Liền nghe A Nhu."

"A Nhu nhìn thấy tam đệ, chỉ cần đem ngọc phù giao cho hắn nhìn, nói là thay ta hành sự là được." Lãnh Triệt đem một khối ngọc phù có khắc chữ "Bạch" đưa cho Ôn Nhu.

Ôn Nhu tiếp nhận khối ngọc phù bạch tự kia, chất ngọc thượng hạng, xem ra đó là tượng trưng cho thân phận của Bạch vương, "Vương gia là sợ Tử vương gia không tin được Ôn Nhu?"

"Cũng không phải." Lãnh Triệt khẽ lắc đầu, "Bất quá ngọc phù trên tay, là miễn được rất nhiều chuyện bất tiện, hành sự càng thêm thuận lợi không phải sao."

"Như vậy, vương gia ở Tào thành chờ tin tức tốt của Ôn Nhu là được." Ôn Nhu nắm chặt ngọc phù, hướng Lãnh Triệt mỉm cười tự tin.

"Đến quân doanh biên quân, tất cả đều có tam đệ phía trước, A Nhu không cần quá mức mệt nhọc." Năng lực của tam đệ hắn tin được.

"Ôn Nhu tạ qua vương gia quan tâm."

Lúc nói chuyện, cửa thành của Tào thành ở ngay đang ở trước mắt, xe ngựa lái vào Tào thành, chỉ thấy Tào thành khôi phục sự tấp nập phồn hoa của ngày thường, xe ngựa chạy vào trong, ngừng lại trước cửa hiệu cầm đồ.

"Túc Dạ, cần phải chiếu cố tốt Vương phi." Lãnh Triệt xuống xe ngựa, nhìn Túc Dạ, dặn dò, chỉ có Túc Dạ đi theo bên người nàng, hắn mới có thể yên tâm.

"Gia yên tâm, Túc Dạ chắc chắn chiếu cố Vương phi thật tốt." Túc Dạ nói, hướng Lãnh Triệt ôm quyền khom người, sau đó liền ngồi lên bên cạnh đánh xe vị trên xe ngựa, người đánh xe liền lại xe ngựa đến quân doanh biên quân.

Ôn Nhu vén rèm xe lên, hướng Lãnh Triệt khẽ gật đầu tỏ vẻ yên tâm, Lãnh Triệt cũng hướng nàng khẽ vuốt cằm.

Xe ngựa đi xa, lái ra khỏi đường nhìn, Lãnh Triệt liền xoay người vào hiệu cầm đồ.

"Chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, mau chóng." Lãnh Triệt một bước tiến đến hiệu cầm đồ, liền đè thấp ra lệnh, người giúp việc gật đầu, lui ra.

(Luna: Đây Triệt ca không nghe lời @@)

Hiện nay, không chỉ có là biên cảnh sắp phát sinh đại sự, đó là đế đô, cũng sẽ theo đó mà phát sinh, Tào thành nếu vô sự, có A Nhu cùng tam đệ ứng đối, hắn nhất thiết phải mau chóng chạy về đế đô.

Bất quá là không muốn để cho nàng lo lắng, mới lừa nàng, xin thứ cho hắn không thể nghe theo lời nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau khi dẹp yên hắn sẽ hướng nàng nói rõ.

Xe ngựa chuẩn bị xong, Lãnh Triệt lên lên xe ngựa, trầm mặt, lạnh lùng nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đế đô."

Xe ngựa tuyệt trần đi.

**

Chỗ của Ôn Nhu

Ôn Nhu đứng ở chướng ngại vật trước quân doanh, ngẩng đầu nhìn đại kỳ hắc sắc phấp phới đón gió, cảm thụ được khí tức nghiêm túc có tổ chức chưa từng cảm nhận được.

Chỉ thấy một mặt của đại kỳ thêu chữ "Di", bên còn lại thêu chữ "Tử".

"Vương phi, đã đến quân doanh, mời theo Túc Dạ đi vào." Túc Dạ đi tới bên cạnh Ôn Nhu, khom người cúi đầu nói.

"Túc Dạ, nhớ kỹ, hiện nay ta là bạn thân của vương gia Vân Du Vân công tử, chú ý xưng hô của ngươi."

(Luna: Trùng hợp ghê, truyện của ta viết cũng là nữ chủ tên Vân Du)

"Vâng, Túc Dạ nhớ kỹ."

Túc Dạ hướng binh sĩ thủ vệ lấy ra lệnh bài của Tử vương, liền có một tên binh lính đến đây dẫn đường cho hai người, đi qua trường giáo luyện, Ôn Nhu không khỏi nghỉ chân nhìn, chỉ thấy đội hình bộ binh chỉnh tề, tiếng reo hò hầu như phá tan tận trời, Ôn Nhu tựa hồ có thể cảm thụ được chính khí thuộc về một quốc gia, như vậy chỉnh huấn, sĩ khí nghiêm nghị trong các tướng sĩ, thảo nào Hải quốc phải dùng thủ đoạn ti tiện như vậy.

Nhìn không ra triều đình Di quốc quốc gia đen tối như vậy, lại còn có quân đội nghiêm túc như thế, đem vô năng, lại là mê muội, đáy lòng Ôn Nhu không khỏi đối với Tử vương này một tia suy đoán, không biết đó là một người thế nào, có thể để cho tựa hồ cảm thấy yên tâm giao phó tất cả cho hắn.

Ôn Nhu cùng Túc Dạ theo binh sĩ dẫn đường đến trước mạc phủ, binh sĩ để họ chờ, liền đi vào thông truyền, sau một lát, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi một thân giáp trụ, vai còn một áo choàng hắc sắc từ mạc phủ bước ra ngoài, hướng Ôn Nhu hai người nghênh đón.

Ôn Nhu không khỏi quan sát nam tử đâm đầu đi tới, chỉ thấy hai mắt lấp lánh hữu thần, mặt mày anh khí bức người, bước tiến mạnh mẽ, có lẽ là quanh năm trấn thủ biên quan, da thịt là khỏe mạnh, lại làm cho hắn càng lộ ra trầm ổn cẩn thận, lại không mất tư thế oai hùng hiên ngang, cùng nam tử quanh năm cẩm y hoa phục ở đế đô quả thực chính là cách biệt một trời.

Cũng may hôm nay nàng giả trang tốt, không phải là thân nữ nhi, thoạt nhìn như tiểu bạch kiểm thôi.

"Vân công tử đến đây, Lãnh Tịch không có từ xa tiếp đón, mong rằng Vân công tử chớ trách." Tử vương sảng lãng nói, hướng Ôn Nhu làm động tác "Thỉnh".

Khi nhìn đến trong nháy mắt Ôn Nhu, Tử vương có chút kinh hãi, bởi vì hắn thật không ngờ, thoạt nhìn một nam tử yếu đuối là như thế này, nếu không có hắn biết Túc Dạ giao thư cho hắn là xuất từ tay hắn(ON) có thể trở thành bạn thân của đại ca, hắn tuyệt sẽ không tin tưởng đó là biện pháp của một người dáng vóc xấp xỉ nữ tử này, làm hắn không khỏi bị thuyết phục.

"Tướng quân bận rộn quân vụ, còn phiền tướng quân tự mình đến nghênh tiếp, cho là Vân mỗ thỉnh tướng quân chớ trách mới đúng." Tử vương sang sảng lây Ôn Nhu, để cho nàng cũng sảng lãng hướng Tử vương ôm quyền cười nói.

"Vân công tử thỉnh vào mạc phủ."

" Tướng quân thỉnh."

Vào mạc phủ, chỉ thấy toàn bộ mạc phủ sạch sẽ ngắn gọn, hậu vị còn có địa đồ biên cảnh của Di quốc, đem tiền vị chia làm hay giạn, bên trái là thư án viết phóng sơn xuyên án đài, phía bên phải là trung quân họ Tư Mã, có thể thấy được Tử vương trong ngày thường cũng không nhàn rỗi.

Đợi Ôn Nhu an vị, Tử vương cho người bưng tới tách trà nóng dâng lên, ngồi ở tướng lĩnh vị, hướng Ôn Nhu cười giải thích: "Trong quân có quy chế, không thể uống rượu, trà này vì bách tính biên cảnh đặc chế, uống xong có thể làm người thần thanh khí sảng, thích hợp dùng để uống trong quân, hôm nay Lãnh Tịch liền lấy trà thay rượu, vì Vân công tử đón gió tẩy trần."

Tử vương dứt lời, xa hướng Ôn Nhu hai tay nâng lên tách trà, nhất cử nhất động cực kỳ hào hiệp, không có dáng vẻ kệch cỡm cùng khách sáo chút nào.

Ôn Nhu cũng hai tay nâng lên tách trà trước mặt, hướng Tử vương một động tác "Cạn", liền đem tách trà một hơi uống cạn, chút nào có tư thái nữ nhi, không khỏi chọc cho Tử vương sang sảng cười: "Vân công tử quả nhiên cùng đám quý công tử duỗi tay cơm đến há mồm ăn bất đồng."

"Theo tướng quân nói, Vân mỗ thoạt nhìn rất giống quý công tử duỗi tay cơm tới chỉ biết há mồm ăn?" Ôn Nhu cũng cười phản vấn.

"Đâu đâu, người có thể được đại ca thưởng thức, Lãnh Tịch không dám bình phán nhiều, huống hồ Vân công tử sáng suốt, Lãnh Tịch bội phục." Hắn từ miệng Túc Dạ biết được, dịch bệnh của Tào thành là bởi vì hắn tài năng của hắn(ON) trong mười hai canh giờ dẹp loạn, nếu Tào thành thực sự bị hủy bởi dịch bệnh, hắn trấn thủ biên quan, bị Hải quốc san bằng đó là chuyện sớm hay muộn, huống hồ hắn không có bởi vậy có nghĩ cách càng sâu một bước, nếu không phải một phong thư truyền đến, hắn không biết đang có một âm mưu lớn hướng tới Di quốc, Tào thành làm bước thứ nhất của âm mưu, biên quan bên này chính là bước thứ hai.

"Tướng quân có làm theo Vân mỗ nói trong thư dấy lên khói xanh bên ngoài trại lính?" Ôn Nhu thu hồi nụ cười, hướng Tử vương nghiêm túc hỏi.

"Tất cả y theo lời nói trong thư của Vân công tử làm thỏa đáng." Tử vương cũng thần tình nghiêm túc, "Biên phòng cũng bày bố thái độ vờ rời rạc."

"Có thể vững tin đối phương có thể tinh tường nhìn thấy khói xanh?" Nếu là đối phương không nhìn thấy, chỉ sợ cũng phí công.

"Hai ngày này, không ngừng phát hiện đối phương có thám báo xuất hiện, khói xanh này, cùng huống của tướng sĩ biên phòng, tướng lĩnh của đối phương sẽ biết thanh thanh sở sở."

"Tốt, trưa mai lại đốt khói xanh, cần phải làm cho thám báo của đối phương thấy rõ." Ôn Nhu lãnh túc nói, hướng Tử vương hỏi, "Không biết tướng quân có thể trong vòng tối nay đem đại bộ phận tướng sĩ từ quân doanh dời đi đi ra ngoài không?"

"Không phải việc khó, chỉ không biết Vân công tử bước tiếp theo muốn đi thế nào?" Tử vương suy nghĩ lời nói của Ôn Nhu, "Không biết đốt khói xanh một lần thì có ích lợi gì?"

"Lại đốt một lần khói xanh bất quá là làm cho đối phương càng tin dịch bệnh đã truyền đến trong trại lính." Ôn Nhu nói xong định liệu trước, "Nếu đối phương không ngừng phái ra thám báo, nói vậy chính là muốn biết tin tức này, về phần bước tiếp theo, dĩ nhiên chính là dĩ nhiên chính là hủ trung tróc miết."

Nhưng mà, nghe lời nói của Ôn Nhu, Tử vương lại không có lập tức nói, mà là chậm rãi nhíu mi lên.

Ôn Nhu nhìn thấy, hỏi: "Tướng quân, gặp khó xử?"

"Vân công tử mời xem." Tử vương nói, đứng lên, cầm lấy trường kiếm trên lưng chỉ lên địa đồ sau lưng, chuôi kiếm chỉ một mảnh đồi núi, "Nơi này là Hiệp Lăng Đạo, là quân biên phòng Hải quốc đi qua để vào Di quốc tất đi qua đường này, hiện nay thám báo tìm hiểu không được nhân số tướng sĩ của quân địch nhưng ta đoán lúc này đây Hải quốc, chắc chắn nắm cơ hội tuyệt hảo lần này, tất sẽ ào ạt tiến quân, ít nhất là xuất hai vạn binh, mà biên quân nhân ta chỉ có một vạn, cùng nhân số của quân địch kém gấp đôi, ta biết Vân công tử là muốn lợi dụng đồi núi này làm nơi mai phục, đợi quân địch vào tròng liền nhất cử kích chi, chỉ là Hiệp Lăng Đạo này địa thế không thích hợp mai phục."

Tử vương dừng một chút, vừa tiếp tục nói: "Cứ cho là lúc này hướng đế đô thân viện binh, chỉ sợ cũng nước xa không cứu được lửa gần."

"Không thể buông tha, dũng giả thắng." Ôn Nhu nhìn chằm chằm Hiệp Lăng Đạo trên bản đồ, đôi mắt thâm trầm, lạnh lùng nói.

Tử vương nhìn nàng, trong nháy mắt kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.