Boss Hãy Cẩn Thận: Phu Nhân Thích Giả Điên

Chương 13: Tín ngưỡng




Editor: Luna Huang

Ôn Nhu nhìn máu lòng bàn tay mình, kinh trụ, hắn khi nào bị thương? Nàng làm sao không biết?

"Vương gia?" Trước lúc cùng Nghiêm Vô Ly giao thủ hắn còn bình yên vô sự, làm sao lại đột nhiên bị thương? Không đúng, máu đã có chút nâu, sẽ không phải mới bị thương, như vậy là bị thương không lâu sau khi cùng Nghiêm Vô Ly giao thủ!

Trong đầu của Ôn Nhu hiện lên một đường sáng, ám vệ thét một tiếng kinh hãi?

"Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt của Ôn Nhu bén nhọn nhìn chằm chằm ám vệ đứng ở một bên, cho dù có người âm thầm đánh lén, mặc dù nàng không có phát giác, lấy thân thủ của hắn, cũng tuyệt đối sẽ không thụ thương, trừ phi là bất ngờ không kịp đề phòng, có thể lại có tình huống gì bất ngờ không kịp đề phòng?

"Hồi phu nhân, một mũi tên này, là chủ thượng vì phu nhân chịu" Thanh âm của ám vệ không có một tia ôn độ.

"Cái gì?" Ôn Nhu có chút bất khả tin tưởng, mũi tên này, là hắn vì nàng gánh? Cái này... Làm sao có thể?

"Vì chủ thượng có mệnh lệnh, cho nên trên đường không có báo cho phu nhân biết."

"Là người phương nào?" Tâm của Ôn Nhu rung động, vì sao hắn dùng thân thể của chính mình vì nàng đỡ tiễn? Lại vì sao không nói cho nàng?

"Thứ cho thuộc hạ không thể trả lời, bất quá người nọ cũng sống không được, phu nhân yên tâm." Người nọ bị chủ thượng đánh đến trọng thương, lại chịu một kiếm, tất nhiên vô mạng, chủ thượng để cho bọn họ không nên báo cho phu nhân biết, bọn họ cũng chỉ có thể vâng theo, "Việc cấp bách, thỉnh phu nhân vì chủ thượng cứu trị."

"Ta biết." Ôn Nhu thoáng qua trong lúc đó thở bình thường đáy lòng chấn động, khiến cho mình quy về lãnh tĩnh, hôm nay hắn vì nàng rồi ngã xuống, như vậy nàng nhất định phải vì hắn gánh trách nhiệm của hắn.

"Ngươi tới." Thần tình của Ôn Nhu đột nhiên trở nên lãnh túc, trong con ngươi tự tin cùng lãnh tĩnh để đám ám vệ cảm thấy cái này phảng phất là chủ thượng đứng ở trước mặt bọn họ, không khỏi túc nhiên khởi kính, cung kính cúi đầu đứng thẳng, cùng đợi mệnh lệnh của Ôn Nhu.

Ôn Nhu đem Lãnh Triệt nhẹ nhàng dựa vào trên người của ám vệ bên cạnh, dùng giọng ra lệnh nói: "Ngươi lập tức đưa vương gia đi tìm khách điếm nghỉ ngơi, sau đó ta đến."

"Vâng." Ám vệ lập tức ôm Lãnh Triệt rời khỏi.

"Bốn người các ngươi, lập tức đem dược liệu chở về Tào thành, nói cho Túc Dạ, để dựa theo phương thuốc của ta đưa mà đun, sau đó phân phát cho bách tính dùng, nếu là có người bất hạnh dính vào dịch bệnh mà chết, nhất định phải tập trung dùng lửa thiêu, tro cốt phải dùng đất lấp, sau đó rải vôi lên trên." Thời khắc này Ôn Nhu, giống như là người quyết đoán vận mạng của Tào thành, mỗi chữ mỗi câu, kiên quyết quả đoán, nghiêm túc.

"Phu nhân, vậy ngươi cùng chủ thượng ——? Chúng ta nhất thiết phải lưu lại bảo hộ chủ thượng!" Trong đám ám vệ có một người ánh mắt sáng quắc nhìn Ôn Nhu.

"Tính mệnh của bách tính Tào thành, hiện tại liền trong tay các ngươi, các ngươi nhất thiết phải lấy tốc độ nhanh nhất đem dược liệu an toàn chở về Tào thành!" Thanh âm của Ôn Nhu không lớn, lại có một loại lực lượng cho người không thể cãi lại, "Vương gia có ta chiếu cố, ta tuyệt sẽ không để cho vương gia có bất kỳ nguy hiểm nào."

"Tin tưởng ta, ta không hại Đại Di, càng không hại vương gia." Dưới lớp tay áo rộng của Ôn Nhu, dần dần nắm thành quyền, hắn lấy thân thể hộ nàng, nàng sao để hắn gặp nguy hiểm.

"Cầm!" Dứt lời, Ôn Nhu từ trong lòng ngực lấy ra một khối thanh ngọc, giao cho một người trong đám ám vệ, "Đây là phù quyền hành sự của Tào thành, giao cho Túc Dạ, ngày mai giờ mẹo vương gia nhất định sẽ bình an trở lại Tào thành, đến lúc đó cần phải để vương gia nhìn thấy một Tào thành bình thản vẫn như cũ!"

"Tuân mệnh!" Ám vệ nhìn cả người Ôn Nhu tản ra cổ khí phách, không nói thêm nữa, đều hướng Ôn Nhu ôm quyền, xoay người lái xe chở dược liệu rời đi.

Đoàn người Nghiêm Vô Ly bị thương không nhẹ, tất nhiên sẽ không mai phục nữa, đoạn đường này trở lại, bọn họ tất nhiên có thể bình an đến Tào thành, như vậy kế tiếp, hảo hảo chữa thương cho hắn trước, nhất thiết phải đem một chuyện quan trọng khác xử lý tốt, chuyện này, cùng chuyện vận dược liệu một dạng không thể kéo dài, nếu là hiện tại đứng ở chỗ này chính là hắn, thì cũng sẽ làm như nàng thôi.

**

Khách điếm, Ôn Nhu từ thân thể của Lãnh Triệt lấy ra một khối ngọc quyết, trịnh trọng giao cho ám vệ.

"Ta không biết ngươi là danh hiệu ám vệ thứ bao nhiêu, thế nhưng ta biết bọn ngươi đều là đem số phận của Đại Di đặt lên trước." Ôn Nhu nhìn ám vệ, nói xong trịnh trọng, "Hôm nay đem ngọc quyết giao trong tay ngươi, là muốn ngươi đi làm một chuyện quan trọng liên quan đến vận mạng của Đại Di, ngươi nguyện ý đi sao?"

Nhìn ám vệ trước mặt, không khỏi làm Ôn Nhu nghĩ tới mình kiếp trước, kiếp này nàng hối hận kiếp trước vì tổ chức bán mạng, thế nhưng kiếp này, nàng lại cảm thấy, Đại Di, hay là nói là hắn, đáng giá để bọn họ bán mạng.

"Phu nhân chỉ cần hạ mệnh lệnh, dầu sôi lửa bỏng, không chối từ!" Ám vệ nói xong, lập tức xốc quỳ một chân trên đất trước mặt Ôn Nhu, chưa bao giờ có người nào, để cho bọn họ có cảm giác được dường như chủ thượng như vậy, thế nhưng nàng, để cho bọn họ cảm thấy cũng chủ thượng một dạng cho người cam nguyện chiết phục lực lượng.

"Hảo, vậy ngươi lập tức trở về Tào thành, mang thêm một chút ám vệ đến hiệp quan đạo, bọn họ không thể lộ diện, mà ngươi sẽ cầm ngọc quyết ở hiệp quan đạo cùng người gặp mặt, nói cho đối phương biết, sự tình đã hoàn thành." Đối phương lưu lại dịch bệnh bạo phát sau ba canh giờ gặp tại hiệp quan đạo, định để bảo đảm Tào thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà bọn họ muốn tin tức này, tất nhiên có dự mưu, nếu là người Hải quốc, chắc là muốn mượn cơ hội này nhấc lên sóng gió gì, "Lúc theo dõi đối phương đi nơi nào, nếu là có thể thám thính ý đồ đối phương là tốt nhất, nếu là nghe không được thì cũng không cần cậy mạnh, trước giờ tý, cũng nhất định phải trở về đậy, đem tin tức của đối phương nói cho ta biết."

"Quan hệ này cùng Di quốc, nhờ ngươi." Ôn Nhu nói xong, trịnh trọng hướng ám vệ ôm quyền vái chào, vẻ mặt ám vệ nghiêm nghị, cũng thẳng người hướng Ôn Nhu ôm quyền vái chào.

"Chủ thượng cũng chỉ có thể phiền phu nhân chiếu cố! Thuộc hạ nhất định không phụ lòng phu nhân!" Ám vệ nắm chặt ngọc quyết trong tay, xoay người rất nhanh ly khai.

Ám vệ rời khỏi, Ôn Nhu chẳng những không có thở phào một cái, mà là đem tâm thu càng chặt hơn, bởi vì, Lãnh Triệt, tình huống rất là không ổn!

**

Ôn Nhu ngồi xuống mép giường, lại lần nữa bắt mạch của Lãnh Triệt, đầu ngón tay hạ xuống mạch tượng, để sắc mặt của Ôn Nhu chìm đến cực điểm! Lập tức giơ tay lên chạm vào cái trán của Lãnh Triệt, nhiệt độ để cho nàng nhịn không được nhíu mi tâm lên.

Tại sao có thể như vậy? Thân thể hắn sẽ không sốt cao như vậy, mất máu quá nhiều cũng sẽ không để cho hắn đột nhiên sốt cao, hô hấp dồn dập, từ mạch tượng của hắn nhìn, hình như bị lây dịch bệnh rồi.

Nhưng này làm sao có thể? Tuy rằng trên người hắn không có túi thuốc phòng dịch, hắn cũng uống qua thuốc nàng đích thân chuẩn bị, trên người còn khoác xiêm y xạ hương hun nóng, bọn họ ở Tào thành căn bản không lâu, căn bản không thể nào dính dịch bệnh được.

Như vậy, xem ra liền chỉ có một cái khả năng ——

Ôn Nhu cong người kiềm tra trên lưng của Lãnh Triệt, chỉ thấy ra bên ngoài vết thương sấm mủ!

Trong con ngươi của Ôn Nhu đột nhiên dần hiện ra sát ý, độc thi! Mũi tên kia nhất định là bôi máu của người dính bệnh dịch mà chết! Mà người hướng nàng bắn tên, ngoại trừ Nghiêm Vô Ly nàng không nghĩ ra được người khác, tuy rằng ám vệ không nói, tuy rằng hắn bị Lãnh Triệt đánh tọng thương, thế nhưng lực lượng của người điên cuồng thật đáng sợ, hắn tất nhiên muốn dùng hết khí lực cuối cùng để cho nàng bồi hắn xuống địa ngục!

Nếu là Nghiêm Vô Ly không chết, nàng nhất định phải để hắn vì món nợ này trả giá thật lớn!

Ôn Nhu lập tức gọi tiểu nhị bưng tới một chậu nước nóng, sau đó một cái toa thuốc giao cho tiểu nhị, để hắn đến dược đường bốc thuốc.

Nhìn khuôn mặt của Lãnh Triệt ngủ mê, Ôn Nhu nhẹ nhàng khép mắt lại, lại nhẹ nhàng mở ra, đưa cánh tay lên sau cổ của Lãnh Triệt, tay kia ổn định vai hắn, đem hắn chậm rãi đỡ ngồi dậy, sau đó một tay giữ lấy hắn, một tay vì hắn cởi áo bào.

Chỉ là, Ôn Nhu mới cởi được ngoài bào của Lãnh Triệt, một vật gì đó rất quen mắt đập vào mi mắt của Ôn Nhu.

Túi gấm mễ bạch sắc thêu vân văn, đọng ở trên cổ của Lãnh Triệt, rũ xuống trước người của hắn.

Ôn Nhu đưa tay cầm qua túi gấm, đây không phải là túi gấm nàng vứt bỏ sao? Tại sao lại ở chỗ này? Ôn Nhu nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú vào Lãnh Triệt thật lâu, đáy lòng có loại tư vị nói không rõ, hắn như thế nào sẽ, mang trên người?

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Ôn Nhu lấy túi gấm trên cổ hắn xuống, để qua một bên, tiếp tục vì hắn vì hắn cởi áo ra, nàng nhất thiết phải mau chóng vì hắn xử lý vết thương, bằng không tiến thêm một bước bị nhiễm liền đại sự không ổn.

Ôn Nhu lấy nến đang cháy, đến bên giường, sau đó tay áo lấy ra một thanh chủy thủ màu đồng cổ, đem khăn nhúm lại, nhét vào trong miệng Lãnh Triệt, nàng rạch miệng vết thương mưng mủ để xử lý sạch sẽ, không thể kéo dài, Đại Di không có gây mê tán, nàng cũng không có thời gian đi chuẩn bị kể từ đó cũng chỉ có thể để hắn cố nén rồi.

"Vương gia, nhịn xuống." Ôn Nhu đem chủy thủ lên nến hơ qua lửa, nhìn thoáng qua hai mắt nhắm nghiền của Lãnh Triệt, khẽ nói một tiếng, đao sắc bén để lên miệng vết thương bên hông của Lãnh Triệt.

Chỉ thấy Lãnh Triệt bỗng nhiên có giật, trên trán mồ hôi lạnh liên tiếp toát ra, lại vẫn không có mở mắt, Ôn Nhu mi tâm khẩn túc, thanh âm êm ái nhẹ nhàng vang lên: "Vương gia nhịn một chút, nhịn một chút là tốt rồi. .."

Nàng biết hắn đau nhức, thế nhưng nàng không có cách nào, trong lúc bất chợt nàng có nghĩ cách muốn thay hắn chịu một phần thống khổ, nàng không đành lòng nhìn đến hắn thống khổ như vậy.

Nếu không phải là vì nàng...

Lúc đem vết thương xử lý sạch, Ôn Nhu rải ít bột thuốc lên miệng vết thương, vội vàng dùng băng gạc băng lại, tù đầu đến cuối, đều là mi tâm khẩn túc, hàm răng cắn chặt môi dưới.

Vết thương băng bó kỹ, Ôn Nhu đem Lãnh Triệt nằm trên giường hẹp, đem một dược hoàn cho vào miệng hắn, vắt khăn nóng trong thau đồng, vì Lãnh Triệt nhẹ nhàng lâu mồ hôi trên trán, chậm chậm vì hắn lau thân thể, bởi vì trên người có hắn có vết thương, không thích hợp tắm rửa, cho nên chỉ có thể giúp hắn lâu người xong mới châm cứu, đợi thân thể của Lãnh Triệt đucợ lau xong, vì hắn mặc vào y sam tiểu nhị chuẩn bị xong, mới lấy chén thuốc tiểu nhị mang vàng, chậm rãi để Lãnh Triệt dùng.

Lúc Lãnh Triệt nằm ở trên giường, Ôn Nhu lấy ra ngân châm ở trên người, vì Lãnh Triệt châm cứu, sau đó lấy chủy thủ lại lần nữa rạch một đường trên tay trái của mình, để Lãnh Triệt uống máu của mình.

Cuối cùng, Ôn Nhu vì Lãnh Triệt đắp chăn, mình thì mệt mỏi dựa vào ghế thái sư trong phòng, hơi khép lại hai mắt.

Tất cả, Ôn Nhu cũng chưa từng phát hiện, nhất cử nhất động của nàng, mang theo mềm nhẹ, rất sợ sẽ làm hắn đau.

Nàng chỉ là không rõ, nàng chưa bao giờ chiếu cố qua bất luận kẻ nào như vậy, cũng không có khẩn trương bất luận kẻ nào như vậy?

Nàng minh bạch đáy lòng nàng có một loại cảm giác khẩn trương, là đối với hắn khẩn trương, thế nhưng nàng không rõ, tại sao nàng lại khẩn trương hắn, nàng là đối với bất luận người nào cũng không có quá nhiều tình cảm, cho tới bây giờ nàng khẩn trương đều là đối tượng tổ chức giao nhiệm vụ, chưa bao giờ đối với bất kỳ người nào khẩn trương, thế nào sẽ khẩn trương hắn?

Lẽ nào ——

Ôn Nhu bị nghĩ cách từ đáy lòng mình hù dọa, cả kinh bỗng nhiên nàng mở hai mắt ra, không, không có khả năng, thế nào lại là một loại như vậy, tuyệt đối không thể nào.

Thế nhưng, Ôn Nhu lại lần nữa nhìn phía Lãnh Triệt nằm ở trên giường, thế nhưng vì sao, tim đập lợi hại như vậy...

Nàng khẩn trương hắn bất quá là sợ hắn vạn nhất có cái gì sơ xuất, Đại Di liền ngã mất một trụ, như vậy nàng còn làm sao tiếp tục thực hiện di ngôn của tổ phụ?

Đúng, nhất định là như vậy.

Nghĩ như vậy, Ôn Nhu chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn sắc trời một chút, chỉ thấy màn đêm đã hạ xuống, lúc này bọn họ cũng sắp đến Tào thành, ám vệ cũng đã đến hiệp quan đạo, không biết sự tình có thể không thuận lợi?

**

Do phương hướng của Tào thành hồi đế đô, mấy chiếc xe ngựa bôn ba, xa phu quất roi không ngừng tay lên lưng ngựa, liên tiếp thúc ngựa chạy nhanh.

Nhưng mà, tuy rằng xe ngựa trạng thái bay nhanh, chạy cũng cực kỳ bình ổn, ở trong xe ngựa, ngồi rất an tĩnh có thể thấy được kỹ thuật lái xe của người đánh xe.

Ở trong xe ngựa, vẻ mặt của Lam vương sương lạnh, nhìn Nghiêm Vô Ly hôn mê bất tỉnh bên người mình, đáy mắt lộ vẻ sát ý.

Đột nhiên, xe ngựa nhẹ nhàng lung lay một chút, tựa hồ là không cẩn thận đụng phải cục đá ven đường, Lam vương khẽ nâng mâu tử lên, nhẹ nhàng gõ một cái vào bích, xe ngựa liền chậm rãi ngừng lại.

"Chủ thượng, có mệnh lệnh gì?" Ngoài xe ngựa, có thanh âm cung kính của thị vệ truyền đến.

"Xa phu ở đâu?" Thanh âm của Lam vương lạnh đến cúi đầu vang lên.

"Có thuộc hạ." Xa phu tay cầm mã tiên lên tiếng trả lời.

Chỉ là, tiếng nói của xa phu vừa dứt, một thanh lợi kiếm liền đâm vào tim của hắn! Xa phu vẫn còn ở trong kinh ngạc, không thể tin nhìn chằm chằm trường kiếm đâm vào trên ngực mình, một câu nói còn chưa nói, trường kiếm liền không chút lưu tình rút ra, máu bắn ra tung tóe toàn bộ xe, xa phu trợn tròn ngã trên mặt đất, thị vệ một bên từ đầu đến cúi chỉ là cúi đầu, không dám phát ra một tiếng, đó là đến biểu tình kinh hách cũng không phát ra, xa phu ngã xuống, liền có một tên thị vệ khác tiến lên, hai người đem thi thể vứt sang một bên.

Trong xe ngựa Lam vương chậm rãi thu hồi kiếm, dùng khăn nhẹ nhàng lau máy trên kiếm, lạnh lùng nói: "Xe ngựa xóc nảy, chết tiệt."

"Chủ thượng nói rất đúng." Thị vệ ngoài xe ngựa tuy rằng cảm thấy kinh hãi, có ai dám cả gan lên tiếng nghịch ý của chủ thượng, liền chỉ có một con đường chết, cho nên bọn họ cực kỳ sát ngôn quan sắc, tuyệt không dám nói sai một câu nói, "Chiếc xe ngựa này đã ô uế, chủ thượng cần phải đổi một chiếc xe ngựa?"

"Không cần, thay màn xe mới, tiếp tục chạy đi." Đem kiếm cầm trong tay lau sạch sẽ, Lam vương lập tức ném khăn xuống, rất sợ cầm thêm lâu một chút, sẽ ô uế tay hắn vậy.

"Vâng, chủ thượng."

(Luna: không biết ở đâu ra rèm xe để thay nữa =.=)

Thị vệ lui ra không được một hồi, mang một màn xe mới đến treo xong, xa phu đã bị Lam vương giết chết, thời gian bọn thị vệ đều biết Lam vương không thể đắc tội, cũng không dám thương lượng, một người có kỹ thuật lái xe tốt nhất không thể không cắn răng ngồi trên đánh xe vị vì Lam vương đánh xe, những người còn lại không khỏi vì hắn chảy mồ hôi, hy vọng hắn có thể bình an đến đế đô...

Màn xe buông xuống, xe ngựa tiếp tục chạy, Lam vương ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Vô Ly, dùng khăn tay vì hắn lau mồ hôi đang liên tục thấm ra trên trán.

Vết thương mặc dù đã xử lý, băng bó kỹ, thế nhưng vết thương khá nặng, nhất thiết phải mau chóng hồi đế đô, tìm ngự y tốt nhất, mới có thể chửa trị tốt vết thương trên người Nghiêm Vô Ly.

Trong mắt của Lam vương đắp lên một ý yêu thương, nếu không có hắn cảm thấy ở đế đô chờ không có thú vị, liền cũng chạy tới Tào thành, muốn chính mắt thấy Tào thành bị hủy diệt như thế nào, ai biết còn chưa tới Tào thành, lại thấy được Nghiêm Vô Ly cùng Kham Diệc bị trọng thương, nếu không có hắn xuất hiện kịp thời, Nghiêm Vô Ly lúc này sợ mất mạng rồi.

Kham Diệc cũng ngất đi, hắn nhất thời không biết đến tột cùng là người phương nào có thể đem khiến hai người bọn họ bị thương như vậy, đáng hận hơn chính là, hắn Vô Ly để ý nhất, dĩ nhiên bị thương nặng như thế, đợi hai người tỉnh lại, cho hắn biết là hành vi của người phương nào, hắn chắc chắn để cho bọn họ không chết tử tế được!

Tào thành, tạm thời không quản nữa, chỗ của thái hậu cũng không cần ăn nói, lúc này quan trọng nhất chính là để Vô Ly tỉnh lại!

Thay Nghiêm Vô Ly lau mồ hôi trên trán xong, Lam vương từ trong lòng lấy ra một ngọc sáo, chỉ thấy trên sáo có một vết máu đỏ sẫm, phảng phất là từ trong thấm ra ngoài, ánh mắt của Lam vương đột nhiên trở nên thâm độc, đây là cổ trùng thành công tiến vào thân thể, đây là sáo ngọc Kham Diệc mang theo trên người, Kham Diệc bị cổ trùng hủy, cái này liền chứng minh Kham Diệc đã đem cổ trùng trong cơ thể của người đả thương bọn họ!

Như vậy ——

Lúc này, đó là sáo còn người còn, sáo vong người ắc vong.

Đáy mắt thâm độc của Lam vương càng sâu một phần, chậm rãi buộc chặt năm ngón, sáo ngọc trong tay hắn liền đứt thành hai đoạn.

Người dám đả thương Vô Ly, hắn muốn bọn họ, chết!!

**

Ôn Nhu đến giá nến đổi một cây nến mới, lại đến bên giường, khẽ sờ vào trán của Lãnh Triệt, thấy nhiệt độ của cơ thể không hạ khiến mấu tử của nàng thêm một phần lo lắng.

Nếu là trước hừng đông sáng vẫn chưa thể hạ sốt...

Hôm nay, giờ tý buông xuống, còn chưa có tin tức của hiệp quan đạom bất quá dịch bệnh Tào thành chi loạn đều bình thường.

"Phu nhân." Ngay lúc Ôn Nhu nâng lưng của Lãnh Triệt, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm dồn dập, "Phu nhân, Túc Dạ cầu kiến."

Túc Dạ? Ôn Nhu hơi ngơ ngẩn, đúng là thanh âm của Túc Dạ, hắn thế nào đi tới nơi này?

Ôn Nhu đi tới cạnh cửa, không cảm giác được sát ý, mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.