Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 36: Ở chung (02)




Chuyển ngữ: Cá mắm rừng

Nửa năm trước, ở công ty video LX, Lục Phồn vẫn chỉ là một biên tập nhỏ vô danh tiểu tốt, weibo chỉ có khoảng năm trăm người theo dõi, ngay cả một kênh trực tuyến của riêng mình cũng không có, chỉ có thể dùng chung kênh trực tuyến với một vài biên tập viên vô danh như mình. Do phần lớn biên tập viên trực tuyến đều đi theo con đường thuyết minh game, có thể nói là đâu đâu cũng gặp, biên tập chương trình ẩm thực không phải xu hướng chính, đương nhiên cũng không được nhiều người quá quan tâm, Lục Phồn đã mấy lần suýt chút nữa thì bị công ty sa thải.

Một dịp tình cờ, một video do cô biên tập đột nhiên đạt lượng view tăng cao, phong thái nấu nướng thong dong bình tĩnh của cô, công phu dùng dao khiến người ta hoa cả mắt cùng với sự am hiểu và cách nhìn độc đáo về ẩm thực tự cổ chí kim đã nhanh chóng hấp dẫn một lượng đông đảo người hâm mộ, lại thêm gương mặt trắng trẻo ưa nhìn ăn đứt mấy vị biên tập trực tuyến đang nổi, khiến cô có thể nói là một đêm thành danh.

Sau khi bắt đầu nổi tiếng, một đống chuyện rắc rối cũng theo đó quấn tới, đồng nghiệp đỏ mắt đố kỵ lăng mạ, một vài fans nam hâm mộ không có ý tốt gửi thư trêu ghẹo cô, còn có... antifan đuổi không đi, bóp không chết.

Antifan là một sinh vật rất thần kỳ, mỗi giờ mỗi phút đều không ngừng sỉ vả đối phương, nhưng cũng không ngừng quan tâm tới người đó, giống hệt như Lục Phồn đối với Giản Ngộ Châu vậy đấy, bất kì ai nhắc tới anh cô sẽ đều lên tiếng chê bai giễu cợt, sau đó là ba la bô lô một đống những điều xấu xa về người này, cuối cùng còn kèm thêm một bài ngợi ca tâng bốc thần tượng của mình lên.

Thế nhưng trái lại, cô vẫn sẽ len lén theo dõi weibo của anh ta, mỗi ngày vẫn lượn qua lượn lại xem có tin tức gì mới không.  Nói tóm lại, đó là một kẻ nói một đằng, làm một nẻo _(: зゝ∠)_

Cô tin tưởng antifan của cô — Chuyển gạch không bằng ăn cơm, nhất định cũng tình sâu như biển đối với mình, mỗi tuần, sau khi chương trình trực tiếp kết thúc, vị Chuyển gạch tiên sinh này đều sẽ viết khoảng một hai nghìn chữ văn chương lai láng bày tỏ sự bất mãn của mình đối với hành động chà đạp thức ăn của cô, cùng với đó cũng viết ra cách làm một cách tỉ mỉ và chính xác, có khi còn cặn kẽ hơn cả sách dạy nấu ăn.

Tuy rằng mỗi lần Chuyển gạch tiên sinh đều nói sẽ không để ý đến cô nữa, nhưng mà tuần tiếp theo, trong những bình luận kia vẫn sẽ xuất hiện bóng dáng của anh ta. Lâu dần, các bạn trên mạng bị tinh thần kiên trì bền bỉ “Yêu cho roi cho vọt” của Chuyển gạch tiên sinh làm cảm động, lần nào cũng giúp đẩy bình luận của anh ta lên top, còn không ngừng thúc giục Lục Phồn, hi hi ha ha mong cô đáp lại Chuyển gạch tiên sinh, đừng bắt vị tiên sinh này si ngốc chờ đợi sự hồi đáp của cô trong vô vọng suốt bao đêm trường đằng đẵng.

Lục Phồn liếc nhìn trang bình luận, quả nhiên, người hâm mộ cô đều đang ra sức trêu chọc, nói Chuyển gạch tiên sinh như si mê cuồng dại, còn bảo cô là vô tình vô nghĩa.

Cô mở bình luận của Chuyển gạch ra xem, không nằm ngoài dự đoán, chê bai giễu cợt cách làm món tôm bọc hoa cúc của cô hết nước hết cái.

Lục Phồn thật không biết cái người này là ăn no rửng mỡ hay chỉ thuần túy là không muốn để cô được sống vui vẻ. Nào có ai rảnh rỗi như vậy chứ, chẳng lẽ không cần đi làm không cần ngủ không cần vui vẻ sống cuộc sống về đêm với con gái người ta sao???

Hừ, chắc chắn là một tên đàn ông độc thân rồi.

Trước nay Lục Phồn vốn chỉ đọc qua thôi, hôm nay đột nhiên lại tâm huyết dâng trào, trả lời bình luận.

LX Lục Phiền Phiền: @ Chuyển gạch không bằng ăn cơm: Chàng trai à, cậu đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi đó.

Khóe miệng cô hơi cong cong, sau đó cất điện thoại di động, ngẩng mặt lên nhìn bình dịch đang treo ngược, vẫn còn một bình rưỡi, vì vậy cô bèn hỏi Lục Thời: “Có đói không?”

Lục Thời gật đầu, sờ sờ bụng: “Ăn từ năm giờ chiều đến giờ, em đã tiêu hóa hết từ lâu rồi.”

Lục Phồn giễu cợt, “May mà chị đây đã chuẩn bị trước rồi, biết ngay cái loại quỷ thèm ăn như em qua nửa đêm kiểu gì cũng đói bụng.”

Nói xong, cô lấy một hộp giữ nhiệt từ trong túi xách ra, bên trong là mười mấy miếng thịt gà vuông vắn được xếp đều ngay ngắn, ánh mắt của Lục Thời lập tức sáng bừng lên: “Gà hun lá trà! Chị, chị làm lúc nào vậy, sao bây giờ mới chịu lấy ra!”

Lục Phồn mở nắp ra, đưa hộp giữ nhiệt cho Lục Thời, “Hôm nay biết em về nhà, nên ban ngày nhân lúc rảnh rỗi thì làm, may mà lúc ra khỏi nhà đột nhiên nhớ ra, nên mang đi lấp bụng cho em đấy.”

Lục Thời làm việc ở sở nghiên cứu cách nhà trọ của Lục Phồn khá xa, do vậy vào ngày làm việc cậu đều ở lại tại phòng trọ mình thuê ở bên ngoài, chỉ hai ngày nghỉ mới về nhà.

Lục Thời vui sướng rạo rực dùng khăn giấy cầm một cái đùi gà lên, khi đang há miệng định cắn, đột nhiên cậu cảm thấy có một ánh mắt khác thường đang chăm chú nhìn mình. Cậu nghiêng đầu sang, vừa hay nhìn thấy anh trai trang bị khủng bố bên cạnh đang vô cùng khó khăn dời ánh mắt quay đi, ngay sau đó, cậu nhìn thấy hầu kết của anh trai kia khẽ nhúc nhích, rõ ràng là đang nuốt nước miếng mà.

Lục Thời bắt đầu rối rắm.

Rất rõ ràng, anh trai bên cạnh đang đói bụng, hơn nữa không phải đói bình thường, nếu không với tính cách lạnh lùng của anh trai này sao có thể cứ nhìn chằm chằm đùi gà trong tay người khác như vậy chứ? Qúa là mất mặt đi. Lý trí nói với Lục Thời, đây là một cơ hội tốt để gia tăng tình cảm nha, nhưng mà cậu lại không nỡ lòng đem nhường đùi gà mình yêu thích nhất cho người khác... Lục Thời nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không cho đùi gà nhưng vẫn có thể cho những miếng gà khác mà. Thế là cậu đưa hộp giữ nhiệt tới trước mặt Giản Ngộ Châu, “Người anh em, có muốn ăn một miếng không? Chị tôi làm thịt gà hun lá trà ngon lắm đấy, số người được nếm qua tay nghề của chị ấy không vượt quá năm đâu, nhất định anh sẽ thích.”

Lục Thời nói không sai, tài nghệ nấu ăn của Lục Phồn rất tốt, nhưng trong chương trình trực tuyến cô phải làm theo yêu cầu của công ty, qua loa tùy tiện, thực ra số người được nếm qua tay nghề chân chính của cô đúng là không vượt quá năm người.

Giản Ngộ Châu nhìn hộp thịt gà trước mặt, màu đỏ sậm bắt mắt, mùi khói hun nhàn nhạt hòa lẫn với mùi thơm dìu dịu của lá trà thoang thoảng bay lên, khiến người ta thèm chảy cả nước miếng. Anh còn chưa kịp hành động, Trần Tiêu đã lấy khăn ướt lau tay, rồi nhanh chóng cầm một miếng thịt gà lên: “Vậy chúng tôi cũng không khách sáo nữa, cảm ơn nha, hai người suy tính chu đáo thật đấy.” Anh nói xong vội vàng cắn một miếng thịt gà, mấy giây sau, mắt trợn tròn xoe, vừa nhai lúng búng vừa giơ ngón tay cái về phía Lục Phồn.

Lục Thời cười toe toét ngay lập tức: “Tôi đã nói mà, người anh em, anh cũng ăn một miếng đi,”

“... Cảm ơn.”

Cuối cùng Giản Ngộ Châu cũng xuống tay với thứ đồ ăn mình thèm thuồng đã lâu. Anh kéo khẩu trang xuống một nửa, chọn lấy một miếng thịt gà. Khi tiếng “cảm ơn” trầm thấp kia chui vào tai Lục Phồn, cô sững sờ, vô thức thẳng người lại, cẩn thận quan sát Giản Ngộ Châu. Sau khi kéo khẩu trang xuống, đường nét gò má càng thêm phần sáng tỏ, hình như có hơi quen mắt, hơn nữa giọng nói kia…

Không thể nào, cô lại ngồi suy đoán lung tung cái gì vậy. Lục Phồn khẽ lắc đầu, không nhìn anh thêm nữa.

Vừa cắn một miếng thịt gà hun, hương vị thơm mát đã tràn ngập khoang miệng, thịt tươi non, không quá dai cũng không quá mềm, tinh tế thưởng thức sẽ nếm được mùi trà xanh dịu nhẹ, hương vị rất độc đáo. Giản Ngộ Châu hơi dừng một chút, không kiềm chế được lại lấy thêm một miếng. Hóa ra mùi vị là như vậy… thật không uổng công anh vẫn cứ đau đáu nhớ nhung mãi không nguôi.

Nghĩ như thế, đêm khuya bị đau dạ dày hình như cũng không bi kịch lắm.

Ba người nhanh chóng giải quyết hết một hộp đầy thịt gà, dư vị vẫn còn lưu lại mãi không tan. Trở về chỗ ngồi được một lúc, Trần Tiêu bèn bắt đầu ra sức khen ngợi Lục Phồn, thổi phồng cô lên đến mức trên trời dưới đất độc nhất vô nhị. Lục Phồn không nhịn được cười, “Tại các anh đói quá nên mới thấy ngon thôi, nhưng dù sao cũng vẫn cảm ơn anh.”

Có lẽ bởi vì đã ăn no, Lục Thời nghẹo đầu ngủ thiếp đi, Lục Phồn cũng chống đầu ngủ gà ngủ gật.

Trần Tiêu hý hoáy nghịch điện thoại di động, một lúc lâu sau đột nhiên kéo tay Gian Ngộ Châu, thấp giọng nói, “Hôm nay cậu đúng là cho người ta mặt mũi rồi đấy, trước đây người lạ đưa đồ tới có bao giờ cậu chịu ăn đâu nhỉ?”

Miệng Giản Ngộ Châu kén chọn đến mức nào, tất nhiên là anh biết, ngay cả đồ ăn bếp trưởng làm thỉnh thoảng cậu ta vẫn còn nhíu mày không ưng, huống chi là một người bình thường.

Mặc dù mùi vị gà hun rất ngon, nhưng dù sao cũng nguội, mùi vị không thể nào sánh được với khi vừa mới hun, anh không nghĩ Giản Ngộ Châu sẽ thích ăn đến vậy.

Giản Ngộ Châu nhắm mắt nghỉ ngơi, qua loa lấy lệ nói: “Đói.”

Trần Tiêu bĩu môi, sau đó lại nói: “Nhưng mà nói thật, mùi vị đúng là rất khá.”

Giản Ngộ Châu không tự chủ lại liếm liếm môi dưới, dường như vẫn còn cảm nhận được hương vị thơm mát kia, sau đó ừ một tiếng.

Anh có thể đoán được, trong chương trình trực tuyến nọ, Lục Phồn chỉ đang làm qua loa lấy lệ mà thôi, công ty video muốn thu hút chú ý, có lẽ sẽ phải dùng đến những phương pháp này

Nhưng mà... Tay nghề khá tốt.

Đợi trong lòng Gian Ngộ Châu bình luận được một câu đúng trọng tâm, bình truyền dịch cũng chảy xuống hai phần ba luôn rồi.

Hơn nửa tiếng sau, Giản Ngộ Châu đã truyền dịch xong, y tá nhẹ nhàng đến giúp anh gỡ kim ra.

Trần Tiêu thu dọn đồ vào túi, đứng lên, nhưng lại thấy Giản Ngộ Châu đứng im không nhúc nhích, “Sao vậy?”

Ánh mắt Giản Ngộ Châu rơi vào cánh tay đang xoa xoa một cách vô thức của Lục Phồn, cô chỉ mặc một cái áo cotton mỏng, đêm xuân càng về khuya sẽ càng đổ nhiều sương, khó tránh khỏi hơi gió se se lạnh. Ánh mắt anh khẽ nheo lại, nhẹ giọng nói với Trần Tiêu, “Anh có mang chăn mỏng tới không?”

Trần Tiêu sửng sốt, sau đó lấy một cái chăn mỏng trong túi ra, vốn là mang đến cho Gian Ngộ Châu đắp bụng, dạ dày cậu ta không tốt, không chịu được lạnh.

Giản Ngộ Châu hơi cúi người, đắp chăn mỏng lên người Lục Phồn, động tác rất nhẹ, không đánh thức Lục Phồn.

Sau khi làm xong những động tác này, anh quay đầu thoáng nhìn, cằm Trần Tiêu sắp rớt luôn xuống đất.

Giản Ngộ Châu lạnh nhạt trách một tiếng, “Không biết chăm sóc con gái nhà người ta gì cả, chả trách đi xem mặt mười mấy lần mà vẫn không ai thèm ngó tới.”

Trần Tiêu không nhịn được buồn nôn, “Mẹ nó chứ, bình thường cũng có thấy cậu quan tâm đến con gái nhà ai đâu hả? Tôi làm người đại diện của cậu năm năm, cũng còn chưa thấy cậu đắp chăn cho ai bao giờ đấy! Nếu như cậu biết quan tâm chăm sóc con gái nhà người ta thế, sao ba mươi tuổi rồi mà đến tay phụ nữ cũng chưa được sờ qua?”

Giản Ngộ Châu quay đầu rời đi, ba giây sau vang lại câu trả lời của anh, “Tôi có từng nắm tay con gái hay không anh cũng không biết được, nhưng tôi biết, chắc chắn là anh chưa từng được nắm qua.”

Trần Tiêu: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.