Boss Ca Ca Sủng Nàng Hậu

Chương 32: 32




Edit: Skye

Nhìn chằm chằm hai mắt sâu thẳm không thấy đáy của Phong Ly, bên trong kia vô số nguy cơ, chỉ cần thoáng bị giẫm đạp, sẽ rời vào vạn kiếp bất phục.

Nguyên Sơ Hàn hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, “Không cần Vương gia đại nhân tự mình nói, ta đã đoán được rồi. Tiền hương là nguy hiểm, trung hương là mê người, dư hương là khó có thể tự thoát khỏi.” Cho dù không hiểu rõ Phong Ly tới cùng muốn làm gì nhưng nàng cũng biết một chút. Phong Ly tựa hồ cho rằng, nàng ái mộ hắn!

Loại giải thích này khiến tức giận trong mắt Phong Ly trong phút chốc tan thành mây khói. Đôi mắt sâu thẳm toát ra một đốm lửa nhỏ nhìn không thấu, cùng hơi thở mờ nhạt gần như không có của hắn, tạp âm bên ngoài như biến mất, chỉ còn hắn.

Nguyên Sơ Hàn thật cẩn thận, hy vọng câu trả lời của mình có thể khiến dã thú đầy nguy hiểm này vừa lòng.

Nàng tựa hồ không nghĩ tới, chơi trò với Phong Ly không khác gì đùa với lửa, đến lúc đó dù muốn chạy trốn, ngay một bước cũng khó đi.

Xe ngựa chạy nhanh, Phong Ly vững chắc, người trong lòng cũng vững vàng theo.

Tay hắn dừng ở bả vai nàng dần dần di chuyển đến gương mặt nàng, tay hắn hơi lạnh, đụng vào đôi má nàng đang nóng hầm hập, khiến nàng không khỏi co rúm lại.

Đôi mắt trong veo khẽ động, Nguyên Sơ Hàn muốn tránh, vô cùng muốn. Nhưng lúc này nếu tránh, người rất không dễ dàng nguôi giận kia đoán chừng sẽ tức giận lại.

Nói thật, Phong Ly tức giận thật dọa người.

Ngón tay hắn thon dài theo gương mặt nàng từ từ trượt xuống, trượt đến sau gáy nàng.

Khi Nguyên Sơ Hàn không kìm được nheo mắt, Phong Ly dùng ngón tay búng mạnh vào sau gáy nàng, đổi lấy một tiếng kêu đau của Nguyên Sơ Hàn.

Nàng che gáy, đồng thời Phong Ly đẩy nàng ra, Nguyên Sơ Hàn đặt mông ngồi trên nệm êm, cả khuôn mặt nhăn nhó.

Đau quá đi, còn đau hơn so với hai lần hắn đánh trước kia.

Phong Ly bình thản phất áo choàng không nếp nhăn, cũng không nhìn Nguyên Sơ Hàn mà nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt vô ba. Nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra vài phần nhu hòa lộ ra trên khuôn mặt cô hàn.

Nguyên Sơ Hàn xoa gáy, lại âm thầm hỏi thăm mấy lần 18 đời tổ tông nhà Phong Ly.

Nàng liếc xéo hắn một cái rồi xoay người đưa lưng về phía hắn, nàng đã sớm biết mình đấu không lại hắn. Nhưng cùng dưới một mái hiên, không khỏi tránh né va chạm.

Ngay cả một lần chiếm tiện nghi nàng cũng không gặp may, luôn luôn là người chịu thiệt.

Hai đời cộng lại, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy khoảng thời gian ở cùng Phong Ly là thời điểm nàng ứng xử giỏi nhất, chưa từng cẩn thận để ý như vậy.

Cho dù nói cái gì đều cân nhắc trong đầu mấy lần, chọn lựa kỹ lời hắn thích nghe, kết quả chỉ đổi lấy ‘bạo lực’ của hắn. Cho dù không biết đánh vào gáy có tính là bạo lực hay không, nhưng với Nguyên Sơ Hàn mà nói, đó chính là bạo lực.

Xe ngựa phi nhanh, Nguyên Sơ Hàn tựa vào một bên, thương xót cho cái gáy đáng thương của mình, xoa xoa gáy, vẫn đau, chắc là sưng đỏ rồi.

Lần đầu tiên dùng tiền xu, lần thứ hai dùng gạo nếp, lần này rốt cục dùng ngón tay. Còn không bằng dùng đồ vật, ngón tay hắn tràn ngập khí lực, như thanh thép vậy.

Nàng vẫn còn tức giận, Phong Ly cũng không để ý nàng, bất quá nhìn khuôn mặt nhu hòa kia của hắn, hắn hẳn đang vui vẻ.

Một ngày chạy xe, đến tối đêm cư nhiên đã đi được gần 70 dặm đường, có thể thấy đoạn đường này của bọn họ có bao nhiêu liều mạng.

Ven đường đều có dịch quán, chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho quân sĩ triều đình đi ngang qua. Quân lính còn có thể thay ngựa tại dịch quán ven đường, nơi này dưỡng ngựa tuyệt đối tốt.

Sắc trời tối, đội ngũ cũng chạy vào đại môn dịch quán.

Xe ngựa dừng lại, trong giây lát bóng dáng Nguyên Sơ Hàn cô độc từ trên xe ngựa đi xuống.

Hai đùi Văn Thuật như cọc gỗ, di chuyển đến bên người Nguyên Sơ Hàn, hai chủ tớ xem ra đều đáng thương hết sức.

“Tiểu thư, người có khỏe không?” Văn Thuật nhỏ giọng hỏi. Vừa nghĩ ở cùng một chỗ với người như Nhiếp chính vương trong xe ngựa suốt cả một ngày, Văn Thuật liền cảm thấy cho dù là bình thường nào đều cảm thấy không có bao nhiêu tốt, tinh thần không thất thường là đã tốt lắm rồi.

Nguyên Sơ Hàn nhìn hắn một cái, sau đó đi về phía dịch quán, Văn Thuật vội vàng bắt kịp. Hai cái đùi hắn có chút không nghe sai bảo, tư thế đi đường có chút cứng nhắc.

Phong Ly chậm bước đi ra xe ngựa, bóng dáng cao nhất dày áp thế không thể bỏ qua. Hắn đứng tại nơi nào, nơi đó dưỡng khí tựa hồ biến loãng trong nháy mắt.

Đôi mắt sâu thẳm tựa hàn đàm xuyên qua đêm tối thẳng tới cửa tiểu lâu dịch quán, một người nào đó đang yên lặng đi lên cầu thang. Không cần kẻ nào chỉ dẫn, nàng vẫn biết rõ nên nghỉ ngơi nơi nào.

Thang lầu đều lộ thiên bên ngoài, Nguyên Sơ Hàn đi lên lầu, trong lúc đi chưa từng một lần quay đầu lại, không liếc qua bất kỳ nơi nào, mắt không nhìn nơi khác.

Phong Ly chăm chú nhìn nàng, mãi đến khi nàng đi vào một phòng nhỏ, không thấy bóng dáng, hắn mới thu hồi tầm mắt.

Bạc môi khẽ cong như có như không, tâm tình hắn, tựa hồ tốt hơn so với khi ở trong xe ngựa.

Nguyên Sơ Hàn đương nhiên không biết những thứ này, vào phòng một cái đã bắt đầu âm thầm mắng. Lấy ra ngân châm giấu trong cổ tay áo, lúc ở trên xe ngựa, nàng đã muốn rút châm rồi.

Nhưng sau cùng vẫn không dám, nếu thực sự trát Phong Ly hôn mê, nàng chắc chắn thảm rồi, mà thảm nhất làm lập tức bị coi là phạm nhân bị bắt lại.

Nàng có một tay thuật ngân châm có thể làm người sống hoặc chết, nay lại không có một điểm công dụng. Bị Phong Ly đùa giỡn liên tục, tức giận muốn chết.

“Tiểu thư.” Ngoài cửa vang lên tiếng Văn Thuật.

“Vào đi.” Nguyên Sơ Hàn ngồi trên ghế tựa, không muốn nhúc nhích.

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó Văn Thuật bưng một chậu nước ấm đi tới, tư thế có phần kỳ quái, thậm chí vài phần buồn cười.

Nguyên Sơ Hàn nhịn không được ghét bỏ, “Cưỡi ngựa một ngày mà đã thế này rồi hả? Nhìn hộ vệ Phong Ly đi, tất cả đều sảng khoái tinh thần, có ai giống ngươi hai bắp đùi đều muốn rời ra không hả! Quá kém.”

Văn Thuật mạc danh kỳ diệu bị mắng, hắn vốn yếu kém, nàng cũng không phải không biết.

“Tiểu thư, đây là nước ấm Hình hộ vệ đưa lên, để tiểu thư rửa tay, đồ ăn lập tức sẽ được đưa đến đây. Hắn muốn nhờ tiểu nhân hỏi xem tiểu thư có muốn tắm rửa không? Nếu muốn, một lát nữa sẽ có người đưa nước tới.” Đem nước ấm đặt trên bàn, Văn Thuật nói.

“Không cần, dùng cơm xong ta đi ngủ luôn. Còn ngươi, đêm nay duỗi thân vận động đi, nếu không ngày mai chân ngươi không động được đâu.” Liếc Văn Thuật từ trên xuống, Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng cảm thấy bị ghét bỏ. Đức hạnh này của hai chủ tớ bọn họ, về mặt khí thế đã hoàn toàn bại trận rồi.

Văn Thuật gật đầu, nhìn nét mặt không tốt của Nguyên Sơ Hàn, bỗng dưng nói: “Tiểu thư, gáy của người sao lại đỏ thế kia?” Cho dù dưới ngọn đèn mờ tối, nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng.

Nhắc tới cái này, Nguyên Sơ Hàn liền hừ lạnh, “Bị chó cắn.”

Văn Thuật không lên tiếng, hắn biết ai làm rồi. Hôm nay Nguyên Sơ Hàn cùng Phong Ly ở trong xe, trừ Phong Ly ra không còn ai khác.

Nhìn lại sắc mặt Nguyên Sơ Hàn, Văn Thuật âm thầm lắc đầu, “Tiểu thư, tiểu nhân biết người tức giận, nhưng dưới tình huống này, người nên thu liễm tính tình. Nếu không, chịu thiệt vẫn là chúng ta.” Chủ yếu chính là, Nguyên Sơ Hàn là con tin trọng yếu. Cho dù chọc giận Phong Ly, Phong Ly cũng sẽ không làm gì nàng. Nhưng Văn Thuật hắn là người của Nguyên Sơ Hàn, là hạ nhân không đáng coi trọng, nếu Phong Ly trút cơn giận dữ lên hắn, ai cũng không cứu được hắn.

Văn Thuật tính toán điểm đó, Nguyên Sơ Hàn dùng gót chân cũng đoán được.

Tâm tình vốn không thuận, vừa nghe Văn Thuật nói, nàng hừ hừ. Ngay sau đó giương mắt nhìn về phía hắn, đôi con ngươi thanh thấu như nước bỗng dưng uốn cong, phảng phất như trăng khuyết, cực kỳ đẹp.

Văn Thuật nhìn ánh mắt Nguyên Sơ Hàn, lập tức biết mình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Định chạy trốn, thế nhưng chân đau nên bước không nhanh, mới vừa đi hai bước đã bị Nguyên Sơ Hàn bắt được đuôi áo.

Ngay sau đó, tiếng gào thét đinh tai nhức óc từ trong tiểu lâu trạm dịch truyền ra, phiêu tán bốn phương tám hướng. Tiếng tru hỗn loạn có vô số đau đớn cùng ủy khuất, nhưng lại có thể khiến nàng vô cùng thống khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.