Boss Ca Ca Sủng Nàng Hậu

Chương 184: Tiểu Sinh Khương ( Toàn Văn Hoàn)




"Anh Dư Phong... Em... Em gặp anh ấy rồi... Anh ấy đã quay về..." Chỉ Hoàn vừa tỉnh, vẫn còn rất yếu nhưng vẫn cố túm lấy ống tay áo Tưởng Dư Phong, run run nói.

"Chỉ Hoàn, em đừng sợ, anh ta sẽ không can dự được vào cuộc sống mới của chúng ta đâu... Nhưng mà... Anh cảm thấy Bồ Hướng Hoa cứ là lạ.”

"Thật sao? Lạ ở chỗ nào?" Chỉ Hoàn luôn né tránh, e sợ còn không kịp, nên vốn không dư thừa tâm trí để quan sát sự thay đổi của hai anh em nhà kia.

"Hình như anh ta đã thật sự quên chúng ta." Tưởng Dư Phong sờ cằm, băn khoăn không hiểu vì sao Bồ Hướng Hoa lại có thể thay đổi như vậy.

"Cái này... Cái này là vô cùng tốt nha, em cứ sợ anh ấy sẽ phát hiện ra Hạo Uy... Em không thể mất Hạo Uy..." Chỉ Hoàn lo lắng nói.

Hạo Uy là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô, cô sợ Bồ Hướng Hoa sẽ phát hiện ra sự tồn tại của bé rồi sau đó sẽ cướp bé đi mất...

"Chỉ Hoàn, em bình tĩnh một chút, anh ta sẽ không thể cướp Hạo Uy khỏi chúng ta được đâu." Tưởng Dư Phong cầm lấy bàn tay gầy guộc của Chỉ Hoàn, từ vẻ mặt hoảng loạn của cô, không khó để đoán ra được, cô thật sự rất sợ sẽ mất đi con trai.

"Ừ... Vậy, Hạo Uy đang ở đâu? Nhà trẻ của nó sắp tan học rồi..."

"Em yên tâm đi, anh đã nhờ Davy đi đón nó rồi. Hôm nay em cứ ở bệnh viện mà nghỉ ngơi cho thật tốt. Bác sĩ nói, chỉ sáng mai là em có thể được ra viện rồi." Davy là người yêu của Tưởng Dư Phong, cũng khá thân thuộc với người nhà họ Lạc. Bình thường, anh cũng chịu trách nhiệm chăm sóc Lạc Hạo Uy.

"Ừm... Anh Dư Phong, ở chỗ làm..." Dường như Chỉ Hoàn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói.

"Em yên tâm, anh đã thay em nói với mấy người nhà họ Bồ kia, chẳng qua..."

"Chẳng qua làm sao?" Chỉ Hoàn vội hỏi.

"Công ty họ hy vọng em tự đến làm thủ tục xin thôi việc. Như vậy đi, ngày mai xong xuôi, anh sẽ đi với em nhé?"

Tưởng Dư Phong rất sợ Chỉ Hoàn lại bị đả kích thêm một lần nữa, nên nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, giọng điệu vô cùng kiên quyết.

"Ngày mai anh còn phải đi làm cơ mà? Đừng vì em mà làm lỡ dở công việc của mình, tiệm mới đi vào quỹ đạo, vất vả lắm mới có chút khách quen, nếu tiếp đón không chu đáo sẽ không tốt đâu. Huống hồ, không thể lúc nào cũng nhờ Davy trông coi tiệm được! Anh cũng đã vì em và Hạo Uy mà hi sinh quá nhiều rồi. Em muốn đi một mình." Chỉ Hoàn không muốn Dư Phong chuốc thêm phiền toái nên vội vàng cự tuyệt anh ấy.

Tưởng Dư Phong và Davy hùn vốn mở một tiệm cafe, ở Đài Bắc cũng có chút danh tiếng, khách của tiệm hầu như đều là khách quen. Bởi vì chuyện hai người đồng tính yêu nhau gần như là công khai ở tiệm cafe, cho nên phần lớn khách hàng cũng là những người tương tự.

"Vậy... Được rồi. Ngày mai vừa khéo cũng là ngày tiệm kết toán sổ sách. Anh cũng lo lắng một mình Davy sẽ bị luống cuống chân tay... Hứa với anh, hãy tránh xa người nhà họ Bồ. Đừng để họ có cơ hội làm em tổn thương nữa." Những chuyện đã xảy ra vào hơn năm năm trước đã tạo thành cơn ác mộng của cả đời Chỉ Hoàn. Tưởng Dư Phong không biết hiện giờ Chỉ Hoàn còn yêu Bồ Hướng Hoa hay không, nhưng bất kể đáp án là gì, anh cũng sẽ không để những người nhà họ Bồ kia có cơ hội làm Chỉ Hoàn thiện lương của anh bị tổn thương nữa. Cuộc đời này cô đã phải chịu quá nhiều, quá nhiều đau khổ rồi. Có thể có cuộc sống yên bình chính là ước nguyện xa vời nhất của cô.

"Vâng, em biết." Chỉ Hoàn gật gật đầu, nhưng nỗi bất an trong lòng lại dâng cao.

Ngày mai, thật sự có thể thuận lợi thoát thân được sao?

Hôm sau, Chỉ Hoàn một mình đến trước tòa nhà Uy Triển, cô đứng ở đại sảnh do dự hồi lâu, đáy lòng bồn chồn lo lắng, cả trái tim cũng đập thình thịch, đứng ngồi không yên.

Công việc này là do trước kia cô phải nỗ lực phấn đấu mới có được, nhưng không ngờ lại khiến cô vào nhầm hang hổ. Người đàn ông này... Hình như đã quên mất cô là ai. Trải qua hơn hai ngàn ngày được gột rửa, anh đã hoàn toàn quên mất cô rồi sao?

Quãng thời gian yêu đương khiến cô khắc cốt ghi tâm ngày trước của hai người dường như chỉ là một giấc mộng. Nếu như không phải đã sinh ra Hạo Uy, Chỉ Hoàn thật sự cứ ngỡ rằng đó chỉ là ảo giác của cô.

Gặp lại anh, ngoại trừ cảm giác sợ hãi vô cùng tận trong lòng, còn nhiều hơn cả là sự rung động đến tận xương tủy.

Cô từng cho đi tất cả mà không cần giữ lại chút gì, nhưng vẫn chỉ đổi lấy sự vô tình và đùa bỡn. Cô tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ này và không bao giờ muốn trải qua những chuyện trong quá khứ nữa.

Bồ Hướng Hoa, đây là người đàn ông mà cô đã từng dành hết tất cả để yêu sâu đậm...

Nhắc đến anh, cả người cô lại không kiềm chế được bắt đầu run rẩy.

Nhớ tới anh mắt lạnh lùng khách sáo của anh, tim Chỉ Hoàn lại đau nhói từng cơn.

Cô cũng không hi vọng xa vời rằng anh có thể yêu mình, nhưng vẻ mặt và thái độ vô cảm ấy vẫn khiến trái tim yếu ớt của Chỉ Hoàn bị tổn thương.

Chỉ Hoàn hiểu, tất cả mọi thứ đều chỉ do một mình cô cam tâm tình nguyện, cho nên cô cũng không trách Bồ Hướng Hoa ngày trước đã phụ bạc mình. Mặc dù trong lòng cô tự nói với mình hàng ngàn hàng vạn lần rằng, tất cả đã kết thúc, nhưng khi gặp lại anh, trái tim cô quạnh được đóng băng từ lâu lại bắt đầu đập mãnh liệt.

Chỉ Hoàn cố lấy dũng khí, bước vào Uy Triển...

Đến bộ phận nhân sự, ngay lập tức cô bị Trần Thế Tiên dẫn đến một phòng khách cao cấp của tầng cao nhất.

"Chỉ Hoàn này, cô đã khỏe hơn chưa? Cô có biết cô đã làm chúng tôi sợ hãi thế nào không?" Trần Thế Tiên nhìn thấy sắc mặt Lạc Chỉ Hoàn vẫn còn nhợt nhạt, lập tức nhớ đến sự việc hoảng sợ ngày hôm qua.

"Thật xin lỗi vì đã mang phiền toái đến cho ngài." Chỉ Hoàn áy náy nói.

"Ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Tôi không ngờ cô và phó tổng là chỗ quen biết... Nếu lúc trước cô nói với tôi... Tôi sẽ giúp cô sắp xếp một công việc phù hợp..." Trần Thế Tiên rất sợ vì bản thân mình có mắt không tròng mà bị ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc sống, nên vô cùng lo lắng.

"Chủ nhiệm Trần, ông hiểu lầm rồi, tôi và Bồ tiểu thư không quen biết nhau..." Lời nói của Trần Thế Tiên khiến cho trái tim Chỉ Hoàn như chậm lại một nhịp.

Cô cũng không muốn người khác hiểu lầm rằng cô đến Uy Triển là để trèo cao, dù sao trước đó, cô hoàn toàn không rõ tình hình.

"Cô đừng khách khí... Cô cứ ngồi xuống trước đã." Trần Thế Tiên lịch sự mời cô ngồi xuống ghế salon.

"Chủ nhiệm Trần, hôm nay tôi đến là để làm thủ tục xin thôi việc, không phải chỉ cần điền vào bản khai là được rồi hay sao?" Ông tiếp đãi quá chu đáo khiến cho Chỉ Hoàn có dự cảm không tốt, vì vậy cô mở miệng hỏi.

"Cái này... Bình thường thì trình tự là như vậy, nhưng cô là trường hợp đặc biệt..." Vốn dĩ, Trần Thế Tiên định nói chuyện CEO muốn ông đưa Chỉ Hoàn vào phòng khách quý với cô, nhưng chợt nhớ tới CEO bảo ông không được nói với cô, vì vậy ông vội vàng ngậm miệng.

"Cái gì mà trường hợp đặc biệt?" Đột nhiên Chỉ Hoàn cảm thấy vô cùng bất an.

"Cái này... Cô cứ đợi ở đây một chút, lát nữa cô sẽ biết..." Trần Thế Tiên cũng không rõ, CEO mời riêng Chỉ Hoàn đến đây là vì cái gì, mà ông cũng không tiện để hỏi, tuy nhiên ông thật sự rất muốn biết cái chuyện bát quái này.

Chỉ Hoàn còn muốn hỏi gì đó, nhưng Trần Thế Tiên đã nhanh chân rời khỏi phòng khách trước rồi.

Nội tâm Chỉ Hoàn có trăm mối nghi ngờ, không phải chỉ là đến làm thủ tục xin thôi việc thôi sao? Làm sao lại ra vẻ thần bí như vậy?

Chỉ Hoàn ngồi trên ghế salon, bắt đầu cảm thấy lo lắng, vỗ trán không ngừng. Đây là một động tác mà từ nhỏ đã trở thành thói quen của cô, chỉ cần cô cảm thấy bối rối là lại bắt đầu làm như vậy. Nhưng mà, động tác vô thức này lại khiến cho Bồ Hướng Hoa - người vừa đi vào từ một cánh cửa khác cảm thấy giật mình.

Động tác này anh rất quen thuộc... Vì sao trí nhớ đã ngủ say của anh lại có phản ứng lớn như vậy với động tác lơ đãng này?

Vì cái gì mà động tác trong lúc vô tâm của Chỉ Hoàn lại khiến cho lòng anh cảm thấy đau đớn như vậy... Trong nháy mắt, anh cũng nhìn chằm chằm vào hình bóng nhỏ nhắn xinh xắn kia, đồng thời trong nội tâm cũng dấy lên mấy nghi vấn.

Chỉ Hoàn cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm cô từ phía sau nên lập tức quay đầu lại.

Bồ Hướng Hoa!

Là anh... Thì ra chính anh đã sắp xếp cho cô tới nơi này!

Chỉ Hoàn giật bắn người lên từ ghế salon, đứng im từ xa xa, nhưng trong lòng lại đánh trống liên hồi.

Bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện trong tầm mắt, ép cô không thể không nhìn thẳng vào anh.

Qua quãng thời gian lâu như vậy, nhưng anh vẫn mang bộ dáng ngạo mạn xưng hùng xưng bá như thể muốn giẫm nát toàn bộ thế giới dưới lòng bàn chân.

Anh của hiện giờ, bớt đi vẻ non nớt nhiệt huyết, nhưng lại thêm vào vẻ thành thục chững chạc. Cái duy nhất không thay đổi chính là đôi đồng tử sắc bén như muốn hủy diệt người khác kia. Trong lúc vô thức, điều này đã tiết lộ dã tâm bừng bừng của anh.

Bên dưới bộ tây trang xa xỉ kia, là vẻ ngoài thoạt nhìn vô cùng khôi ngô tuấn tú và cao nhã, như một vị vương tước có huyết thống cao quý... Còn cô, khi so sánh với anh thì chỉ là một con vịt xấu xí bị bỏ rơi, quả thực là khác biệt như trên trời dưới đất.

Bất cứ lúc nào, dưới con mắt của anh, thì cô luôn luôn chỉ là kẻ xấu xí không thể chấp nhận được...

"Vì sao nhìn thấy tôi mà cô lại có phản ứng lớn như vậy? Tôi không nghĩ mình lớn lên lại dọa người như thế. Ngày hôm qua, tôi đã suy nghĩ rất lâu... Tôi muốn biết, trước kia rốt cuộc hai chúng ta có quan hệ gì? Nhưng mà đáp án này, chỉ có cô là người trong cuộc mới có thể trả lời tôi." Đêm qua khi ngồi một mình ở công ty anh đã trầm tư hồi lâu, nhưng cho dù anh có cố gắng hồi tưởng, thậm chí còn tra trên tất cả các tư liệu cũng không nhớ nổi anh có liên quan gì đến Lạc Chỉ Hoàn. Nhưng trên thực tế, cứ mỗi khi nhắc đến Lạc Chỉ Hoàn, Tiểu Lam luôn có vẻ bối rối, đây không giống với tính cách lạnh nhạt như băng của con bé... Trong quá khứ, nhất định Lạc Chỉ Hoàn đã từng giữ lấy một góc quan trọng nào đó trong sinh mệnh của bọn họ, chỉ là anh không có chút đầu mối nào để khôi phục được miền ký ức đã bị chôn sâu đó.

Câu hỏi của anh làm cho Lạc Chỉ Hoàn nhíu mày.

Anh là người khởi xướng mà giờ lại đi hỏi cô rằng hai người họ có quan hệ gì với nhau sao?

Cô nên trả lời như thế nào đây? Rằng cô từng là bạn tình của anh? Là đồ chơi của anh? Nữ bộc của anh? Hay anh là chủ nợ của cô?

Liệu rằng... Đây có phải một trong những thủ đoạn của anh hay không? Đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn còn muốn nắm giữ cô trong lòng bàn tay hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.