Boss Ca Ca Sủng Nàng Hậu

Chương 165: 165




“Không sao chứ!” Thấy sắc mặt Đường Yên thay đổi, Việt Kỳ còn tưởng rằng cô giật mình vì dị năng song hệ, dị năng song hệ ở tận thế làm cho người ta cực kì sợ hãi vì trong hàng vạn người khó có một người có thể thức tỉnh dị năng, trách không được Đường Yên sẽ cảm thấy kỳ quái: “Tuy rằng dị năng song hệ hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có, không phải Lưu Thấm Nhã đã thức tỉnh dị năng song hệ sao. Kỳ thực đây cũng không phải là chuyện lớn gì!”

“Ha ha... Không có việc gì, chẳng qua đầu óc có chút choáng váng, không được thoải mái thôi.” Đường Yên cười gượng hai tiếng, coi như là ứng phó, trong lòng lại cực kì thấp thỏm, bất an. Đường Yên hít sâu hai cái, chậm rãi ổn định sự xao động trong đáy lòng. Cô tự an ủi mình, cô xuyên qua được thì tình tiết trong tác phẩm thay đổi cũng không phải là chuyện gì lớn, lại nói tình tiết trong tiểu thuyết xoay chung quanh Lưu Thấm Nhã thì không có nghĩa là thế giới này không có người nào đó tên Việt Kỳ. Đường Yên suy nghĩ lại, cuối cùng khôi phục một chút tinh lực.

“Là dây thường xuân, họ dây leo sống bằng cách leo lên các vật khác, lá non và hoa có hình vảy nhỏ, lá có cuống, dày, hình tam giác mọc sát cành. Quả, hạt giống, lá cây đều có độc. Trước tận thế nếu ăn phải thì sẽ đau bụng, đi tả, nghiêm trọng hơn thì dẫn đến nhiễm trùng đường ruột, hôn mê, thậm chí làm cho hô hấp khó khăn. Sau khi tận thế, độc tính lại càng mạnh hơn, nếu bị đâm vào da, thì cho dù là dị năng giả cũng sẽ bị hôn mê.” Việt Kỳ nhỏ giọng nói. Giọng nói mang theo tàn nhẫn, không nghĩ tới căn cứ nho nhỏ này lại có người thức tỉnh dị năng hệ độc dược cực kì hiếm thấy.

Thật đúng là không thể khinh thường được, sau khi tận thế buông xuống, sự vật thay đổi liên tục. Làm việc cũng phải cực kì cẩn thận, chỉ cần hơi lơ là thì rất dễ bị lật thuyền trong mương. Cũng may là lần này anh nghe nói ở căn cứ gần Tiêu Sơn xuất hiện thú biến dị cỡ lớn, vì nhất thời tò mò nên mới chạy tới. Anh không cách nào tưởng tượng được nếu lần này không tới đây thì Đường Yên sẽ phải trải qua cái gì nữa. Chỉ cần nghĩ tới đây thì trong lòng Việt Kỳ giống như có sóng to gió lớn, sát ý lập tức trổi dậy không thể ngăn cản được.

“Độc?” Đường Yên kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới lúc ở kho hàng chỉ bị vài cái gai đâm nhưng lại khiến cô trúng độc. Tận thế quả thật là quần ma loạn vũ, ngay cả dị năng hệ độc hiếm thấy cũng thức tỉnh rồi, sau này nếu như không cẩn thận một chút thì chỉ sợ là nửa bước khó đi.

“Đúng vậy, tại sao em lại không ở căn cứ Thanh Long? Một mình chạy tới nơi này làm cái gì, tận thế không thể so trước kia, rất hỗn loạn!” Việt Kỳ mặt không đổi sắc nói.

“Vì sao tôi lại phải ở căn cứ Thanh Long?” Đường Yên hỏi ngược lại, lập tức lấy lại tinh thần, xem xét kỹ Việt Kỳ, chung quy cô vẫn luôn cảm thấy đã gặp người này ở nơi nào đó rồi: “Anh là ai? Vì sao biết tôi ở căn cứ Thanh Long? Mục đích các anh đi Thanh Hải cũng là nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 sao?”

Ông đã từng nói ngoại trừ ông ra thì không có người khác biết về nhóm thiết bị ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, vì sao những người này lại biết? Cách người này nói chuyện rất quen, là người quen sao? Việt Kỳ, khí chất lạnh lùng, bộ dạng tuấn tú, thực lực mạnh mẽ. Nếu cô đã gặp người này thì không có khả năng quên được nhưng trí nhớ của Đường Yên kiếp trước lại không có bất cứ kí ức gì về người này, rốt cuộc là vì sao?

“Anh là Việt Kỳ, anh biết bác sĩ Đường ở căn cứ Thanh Long nên biết em ở căn cứ Thanh Long thì có gì kỳ quái?” Việt Kỳ nói.

Những người khác trong xe đều cố nhịn cười, cho tới bây giờ mọi người đều không biết đại ca lạnh lùng ít lời đ, cũng sẽ có lúc lải nhải như vậy. Quả nhiên bình thường đại ca không vừa mắt bọn họ cho nên mới lười mở miệng nói chuyện, điều này khiến bọn họ làm sao chịu nổi đây?

“Chúng ta quen nhau sao?” Đường Yên cau mày nhìn Việt Kỳ, mất tự nhiên liếm liếm môi dưới. Chỗ đó có chút sưng đỏ, đau đớn, rõ ràng cô nhớ trước khi hôn mê thì chỗ này không có thương, vì sao miệng lại đau như vậy? Thật là kỳ quái...

“Có quen.” Việt Kỳ nghiêm túc gật đầu, nhìn chằm chằm môi Đường Yên, sau đó nói tiếp: “Lần trước ở Miêu Trại đã cứu em một lần, quên rồi sao?”

Nói xong khuôn mặt tuấn tú của Việt Kỳ bị xị, có vẻ như không vui. Con ngươi đen thâm thúy nhìn Đường Yên chăm chú, dáng vẻ kia làm cho người ta có chút sợ hãi, độ ấm trong xe đột nhiên giảm xuống làm những người khác vội vàng nuốt nước miếng. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng giả bộ như không nghe thấy gì cả, đừng nhìn thấy bình thường đại ca lạnh như băng, không nói nhiều, kỳ thực là bụng dạ đen tối, lại thích mang thù!

“Là anh!” Đột nhiên, Đường Yên nhớ tới khuôn mặt dưới ánh trời chiều kia, khó trách cô cảm thấy rất quen mắt. Tuy nhiên Đường Yên vẫn cảm thấy mọi chuyện có điểm gì đó là lạ nhưng Đường Yên lại không muốn hỏi, có một số việc người khác không muốn nói, cô cũng lười phải hỏi nhiều. Miễn cho đến lúc đó gặp phải càng nhiều chuyện phiền toái, tận thế bo bo giữ mình mới quan trọng nhất!

Đường Yên hỏi thăm chuyện của Mã Lương, Việt Kỳ nói là không có việc gì, những người tiếp tay làm ác trong căn cứ đó đều bị ăn giết sạch. Tuy nhiên Việt Kỳ không can thiệp vào chuyện của căn cứ, tận thế là nơi cá lớn nuốt cá bé, ai cũng phải hiểu rõ điều này. Lần này anh giết lão Đinh thì rất nhanh căn cứ sẽ xuất hiện một lão Đinh thứ hai, người chung quy phải dựa vào chính mình.

Đạo lý kia Đường Yên biết, sau khi biết được Mã Lương không có việc gì thì cũng không hỏi chuyện sau đó nữa. Chỉ không biết về sau còn có thể ở gặp được Mã Lương và Chỉ Doanh ba hay không? (Còn… Tui thả thính nè, có ai đớp không?)

“Đường Yên, tại sao cô lại đi một mình đến Tiêu Sơn?” An Du hiếu kỳ nói.

Cho dù là bọn họ thì cũng không dám đi ra ngoài một mình ở tận thế, quá nguy hiểm! Tang thi, thú biến dị và người đều nguy hiểm, bên người không có đồng đội đáng tin cậy làm bàn thì không phải là một chuyện tốt. Hơn nữa, cô không cho rằng bác sĩ Đường sẽ yên tâm để Đường Yên “du lịch” ở tận thế một mình. Người quen bác sĩ Đường người đều biết bác sĩ Đường cực kì cưng chiều cháu gái.

“Bị người khác hãm hại!” Đường Yên thản nhiên nói. Trong mắt xẹt qua một chút tàn nhẫn, bến tàu kia là bến tàu không người, không có khả năng địa lôi có sẵn ở đó, nhất định là có người vào bến tàu trước bọn họ sau đó chôn địa lôi xuống đất. Mọi thứ đều được tính toán chuẩn xác như vậy, có thể nhận ra người nọ cực kì hận cô. Suy nghĩ kĩ một chút thì say khi dừng xe ở bến tàu, Hạ Dĩnh có phân một nhóm người dọn dẹp nhà ở, một nhóm người thanh lí bến tàu, chỉ có một người duy nhất không làm gì cả là... Lưu Thấm Nhã, chỉ có thể là cô ta, cô ta có thể nhận thấy được tung tích của chuột biến dị, biết được chuột biến dị ẩn núp ở trên thuyền chở dầu cũng không phải là kì lạ. Cô ta lừa bọn họ lên thuyền chở dầu vì biến rõ có chuột biến dị núp ở trên đó, sau đó lại dẫn đám người Hình Liệt Phong rời đi rồi cho nổ địa lôi, tất cả đều rất chặt chẽ, logic, không chỉ có cô mà Hạ Dĩnh cũng sẽ chết ở trên đó.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là Lưu Thấm Nhã khinh thường cô. Cô để cho đám người Hạ Dĩnh xuống thuyền chở dầu trước, như vậy Hạ Dĩnh không có trúng gian kế của Lưu Thấm Nhã mà bản thân cô thì lại lợi dụng không gian tránh thoát khỏi kiếp nạn này. Đường Yên từ từ nhắm hai mắt lại, Lưu Thấm Nhã đúng là rất ngoan độc, Đường Yên không nhịn được mà tỏa sát khí bốn phía. Thiên tính vạn tính lại không tính đến gan Lưu Thấm Nhã lại lớn vậy, ra tay công khai đối với cô và Hạ Dĩnh, không biết tình huống của Miêu Trạch và Mạnh Lộ như thế nào? Vì quyền lợi, nhất định Lưu Thấm Nhã sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.

“Không có việc gì là tốt rồi!” Việt Kỳ nói.

Cảm nhận được sát khí sắc bén của Đường Yên, trong mắt mấy người bên trong xe hiện lên kinh ngạc, nhìn nhau, sát khí dầy đặc như vậy không giống như của những người bình thường. Có phải là đại ca còn che giấu cái gì hay không? Đường Yên thật sự chỉ là một người bình thường thôi sao, khí thế kia không thua kém Lão Quỷ chút nào, Lão Quỷ lại là Binh Vương ở bộ đội đặc chủng nhiều năm, đã từng thực hiện vô số nhiệm vụ gian nan, trên tay dính vô số máu tươi, còn Đường Yên chỉ là một tiểu thư nhà giàu, tại sao trên người lại có được sát khí sắc bén như vậy, điều này thực sự làm cho người ta khó hiểu.

Đêm cực kì yên tĩnh, Đường Yên nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Đường Yên nhìn cảnh vật đang lướt qua cửa kính xe, trong lúc nhất thời bên trong xe cực kì yên tĩnh làm cho người ta có chút khó thích ứng.

“Hiện tại đến đâu rồi?” Đường Yên hỏi.

“Đa ra khỏi ranh giới Tiêu Sơn, đang ở trên cao tốc Hải Thanh, phía trước là thôn Tiểu Kiều, Lâm Tam, đợi lát nữa đến thôn Tiểu Kiều thì nghĩ ngơi ở đó, sáng sớm ngày mai tiến đến thành phố Thanh Hải.” Việt Kỳ ngẩng đầu nói sau đó xoay người nhìn Đường Yên đang không ngừng xoa cái đầu đầu nhức, độc của dây thường xuân sẽ không biến mất nhanh như vậy. Việt Kỳ vươn tay kéo Đường Yên dựa vào vai anh, lòng bàn tay mang theo vết chai san đặt lên đầu Đường Yên, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”

“...” Cả người Đường Yên cứng ngắc, khi cảm nhận được sự thoải mái từ đầu truyền đến thì mới hơi thả lỏng dựa vào Việt Kỳ, trong mắt xẹt qua một chút khác thường. Một lúc sau Đường Yên mới chậm rãi nhắm mắt lại, không bướng bỉnh tranh chấp với Việt Kỳ nữa, chỉ là một cuộc nói chuyện ngắn ngủi nhưng không khó để nhận ra người đàn ông này cực kì bá đạo, không thích người khác ngỗ nghịch với mình.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Đường Yên mơ hồ nghe thấy lốp xe phát ra tiếng ma sát kèm theo tiếng súng ngắn ngủi. Suy nghĩ quay trở lại, Đường Yên nhanh chóng mở mắt ra nhìn chung quanh. Đêm đen tĩnh lặng hiện ra dưới ánh trăng mờ ảo, Việt Kỳ đứng ở trước xe, trên tay cầm súng, nhẹ nhàng thoải mái ứng phó với tang thi đang xông tới từ bốn phía, những người khác thì ung dung đứng nhìn. Phải biết rằng bình thường Việt Kỳ rất ít khi ra tay, những chuyện thanh lí tang thi nhỏ nhặt này hơn phân nửa đều do Lâm Mông và Lâm Tam ra tay, Việt Kỳ thì đứng ở một bên nhìn, ngẫu nhiên ra tay đánh chết một con cá lọt lưới.

Lần này Lâm Mông đang định ra tay thì bị Việt Kỳ quát bảo ngưng lại, lý do là Việt Kỳ ghét bỏ mỗi lần Lâm Mông ra tay đều gây ra tiếng động quá lớn, Việt Kỳ lo lắng Lâm Mông sẽ làm ảnh hưởng đến Đường Yên đang ngủ say trên xe nên mới xuống xe tự mình ra tay. Từng lưỡi dao băng lạnh lẽo lóe sáng không chút lưu tình đâm vào đầu tang thi, An Lộ nhún vai, cầm dao ngắn sắc bén cắt đầu tang thi giống như cắt đậu hủ rồi lấy tinh hạch ở bên trong ra, thỉnh thoảng lại bình luận về những viên tinh hạch dính máu đỏ tươi. Ở đêm tối có vẻ đáng sợ đến khiếp người!

An Du thì quấn quít lấy Lâm Mông, Lâm Tam nhỏ gầy thì di chuyển qua lại giữa đàn tang thi, mỗi một lần tạm dừng thì tang thi xung quanh đều ngã xuống mặt đất. Nhìn cảnh này, Đường Yên khiếp sợ đến hai mắt trợn tròn, lưu loát, quyết đoán, không chút dong dài dây dưa, sạch sẽ đến mức tàn nhẫn như thế này là lần đầu tiên cô nhìn thấy. Nếu là kiếp trước thìcô tự nhận cũng có thể làm được nhưng mà đối với thân thể hiện giờ thì cô không dám đánh cược, chỉ có thể thỉnh thoảng nhớ lại trong đầu.

“Tỉnh rồi sao?” Việt Kỳ quay đầu lại nhìn, nói: “Đến thôn Tiểu Kiều rồi, ăn một chút gì đó rồi sau đó nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai mới tiến vào thành phố Thanh Hải.”

Đường Yên mở cửa xe ra, đi xuống thì nhìn thấy đây là một nhà dân ba tầng. Bên cạnh là tường xi măng, khi nhìn thấy An Lộ lưu loát lấy máy phát điện, lò vi ba, nồi cơm điện ra thì... đầu Đường Yên đầy vạch đen, cũng là không gian, Đường Yên cảm thấy bản thân mình thật là yếu kém so với An Lộ. Loại máy phát điện này cô cũng có hai cái lấy được ở nhà xưởng chế biến thực phẩm, tuy nhiên lại không có nghiên cứu về nó. Về phần lò vi ba, nồi cơm điện thì… đến máy phát điện cô còn không quan tâm thì nói gì đến mấy thứ này, nghĩ đến đây Đường Yên cảm thấy An Lộ thật là chu đáo.

Nhìn thấy Đường Yên trợn mắt há hốc mồm, An Du khẽ cười nói: “An Lộ là dị năng giả không gian, bình thường anh ấy đều mang theo mấy thứ này. Dị năng giả hệ độc cũng có thì dị năng giả không gian không tính là hiếm thấy. Tuy nhiên tinh thần lực của An Lộ cao hơn người bình thường nên không gian cũng lớn hơn một chút.”

Đường Yên chớp mắt, một câu nói của An Du nhưng lại có hai nghĩa. Lớn hơn người bình thường ư, không gian của An Lộ có thể chứa mấy thứ đồ linh tinh này thì chỉ sợ từ “lớn” này có hàm nghĩa là rất rộng, Đường Yên đăm chiêu liếc Việt Kỳ một cái. Cô không cho là rằng mình rất có sức quyến rũ, chỉ cần hai câu, cười hai tiếng là sẽ làm cho mọi người mê mẩn. Dị năng không gian không tính là hiếm thấy nhưng cũng không gặp nhiều, vì sao An Lộ lại có thể thản nhiên lộ ra trước mặt một người không quen biết như vậy? Không sợ cô sinh ra tâm tư khác sao...

Việt Kỳ ra vẻ không phát hiện biểu tình đăm chiêu của Đường Yên mà nhanh chóng đi vào trong nhà. Lâm Mông, Lâm Tam thì lắp ráp máy phát điện, An Du bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, Đường Yên nhìn nhìn, cuối cùng đi theo giúp đỡ An Du chuẩn bị đồ ăn.

Nhìn miếng thịt tươi non ở trên thớt gỗ, Đường Yên tò mò ngẩng đầu, hỏi: “Đây là thịt gì vậy? Có thể ăn được sao?”

Tận thế không chỉ có loại người nhiễm bệnh độc tang thi, mà động vật thay đổi theo. Hiện thời không có người dám ăn thịt tươi cả, dù sao cũng không ai biết được thú biến dị có mang theo bệnh độc tang thi hay không. Nếu không phải đột nhiên nhìn thấy miếng thịt này thì Đường Yên cảm thấy mình đã quên mất cảm giác ăn thịt là cái gì rồi. Trong không gian của Đường Yên có không ít thịt đông, tuy nhiên Đường Yên không thời gian nấu thức ăn, ngẫm lại thì cô đến nơi này đã hơn một tháng, cũng đã gần như quên mất hương vị thịt rồi... Khoảng thời gian này cô đều vội vàng thăng cấp nên hoàn toàn bỏ quên ham mê ăn uống!

“Thịt thú biến dị, có thể ăn được.” An Du cầm dao cắt thịt một cách lưu loạt: “Dị năng giả có sức chống cự nhất định với bệnh độc tang thi, chất thịt của thú biến dị rất ngon, nếu dị năng giả ăn no thì còn có thể giúp dị năng tăng lên. Tuy nhiên trước mắt thì không có người nào biết việc này cả.”

“Cái gì?” Đường Yên chấn động, nhìn thịt khối thú biến dị tươi non trên thớt gỗ, ánh mắt trở nên nóng rực nhìn chằm chằm An Du, sau đó suy nghĩ về thân phận của Việt Kỳ. Việc thịt thú biến dị có thể ăn, khẳng định là có người đã thử nghiệm qua. Cô không cho rằng Việt Kỳ sẽ là người này, như vậy là người nào? Là thế lực nào đây?

Thú biến dị không giống với thú tang thi, thú biến dị là do gen của chúng nó tự thay đổi tiến hóa còn thú tang thi là động vật bị nhiễm bệnh sau đó biến thành cái xác không hồn. Tuy nhiên phần lớn mọi người đều gọi chung là thú biến dị. Thú tang thi có bộ mặt dữ tợn, cả người hôi thối tanh tưởi. Thú biến dị thì khác, hình thể, tốc độ, sức mạnh của thú biến dị đều tiến hóa, so với thú tang thi thì thú biến dị khó đối phó hơn! Tuy nhiên trước mắt những tin tình báo này thì quân khu trung tâm vẫn chưa công bố, nên có rất ít người bên ngoài biết được chuyện này.

“Thế nào? Rất kinh ngạc đúng không! Kỳ thực lúc chúng tôi biết chuyện này thì cũng cảm thấy rất khiếp sợ!” An Du nhún vai, sau khi đã cắt thịt xong thì bảo Đường Yên rửa rau xanh rồi cắm điện vào bắt đầu xào rau, Lâm Mông Lâm Tam ở bên ngoài canh gác, Việt Kỳ ở trong phòng không biết làm cái gì. Đường Yên không dám dùng tinh thần lực để dò xét, chỉ ở chung trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Đường Yên có thể cảm thấy được thực lực của những người này đều rất mạnh, cô lại không muốn lộ tinh thần lực ra ngoài nên tốt nhất vẫn là an phận thủ thường.

“Ai nói cho mọi người biết là thịt thú biến dị có thể ăn được?” Đường Yên nói bóng hỏi gió.

“Cô thật sự muốn biết sao?” An Du quay đầu lại, như cười như không đánh giá Đường Yên, việc này quân khu trung tâm vẫn chưa nói cho bốn căn cứ lớn biết, xem như cơ mật bậc một, nếu tiết lộ sẽ bị xử trí theo quân pháp. Tuy nhiên, nếu Đường Yên muốn biết chuyện này thì cô không ngại ném vấn đề này cho đại ca, đại ca có nói hay không cũng chẳng liên quan đến cô!

“Không thể nói sao?” Tránh đi ánh mắt hài hước của An Du, Đường Yên hỏi ngược lại.

An Du cười trộm, lắc đầu: “Có thể nói, nhưng tôi thì không thể, nói ra sẽ bị xử trí theo quân pháp. Nếu như cô thật sự muốn biết thì có thể hỏi đại ca, nhất định đại ca sẽ nói cho cô biết.” Cô biết về Đường Yên ít hơn An Lộ, tuy nhiên việc này không ảnh hưởng đến việc cô tìm hiểu, ai bảo lúc nào đại ca cũng bày ra vẻ mặt lạnh như băng, thanh tâm quả dục nhưng lại âm thầm dày vò bọn họ không ít.

“... A! Vậy thôi.” Khuôn mặt Đường Yên cứng ngắc, cố ý bỏ qua biểu tình quấy phá của An Du. Trong lòng Đường Yên có chút phát điên, vì sao cô cảm thấy được sự kì lạ trong lời nói của An Du? Có lầm hay không, cô chỉ mới gặp Việt Kỳ hai lần mà thôi, vì sao ánh mắt của mấy người An Du lại kỳ quái như thế? Ánh mắt An Lộ nhìn cô lúc còn ở trong xe đã đủ kì quái rồi, không nghĩ tới An Du cũng nói những lời mờ ám như vậy...

“Vậy thật là đáng tiếc... Phải biết rằng thịt thú biến dị cũng không thể tùy tiện ăn được, tuy rằng trong thân thể dị năng giả có được kháng thể nhưng nếu ăn bậy thì vẫn sẽ bị nhiễm bệnh độc tang thi đấy.” An Du ra vẻ đáng tiếc, rõ ràng là muốn nói nhanh đi hỏi đi, chúng tôi thật sự không để ý đâu!

“...”

Rất nhanh, hai người Đường Yên đã làm xong đồ ăn, sau đó gọi ba người Việt Kỳ lại đây ăn. Việt Kỳ nhìn khuôn mặt như bị táo bón của An Du thì bất giác nhíu mày: “Không thoải mái sao?”

“Không, không có...”Nhìn thấy Việt Kỳ nhìn mình chằm chằm, An Du nhanh chóng lắc đầu, cô cũng không dám nói cho đại ca biết lúc này cô mới lừa gạt Đường Yên, nếu chuyện này bị lộ ra thì kết cục tuyệt đối thê thảm!

“Đây là thịt thú biến dị, em ăn nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho dị năng.” Việt Kỳ nhìn An Du sau đó cầm đũa gắp cho Đường Yên mấy miếng thịt thú biến dị, ý bảo Đường Yên ăn nhiều một chút.. Thứ này không gặp nhiều, trước mắt đại đa số động vật đều bị tang thi hóa, số lượng thú biến dị không tính là nhiều mà thú biến dị có thể ăn được thì lại càng thiếu.

Thấy động tác này của Việt Kỳ, ba người khác trực tiếp hóa đá. Người này thật sự là đại ca máu lạnh vô tính của bọn họ sao? Gặp quỷ rồi! Mấy người còn lại cứng ngắc vươn tay dụi mắt rồi lại dùng sức nháy mắt, muốn xác định thử có phải bọn họ đang nằm mơ hay không.

Không nhìn động tác kì lạ của ba người còn lại, Đường Yên và Việt Kỳ đều ăn rất nhanh, quả thật chất thịt của thú biến dị rất ngon, hương vị cực kì tốt! Sánh ngang với thịt bò thượng đẳng. Trong lòng Đường Yên lại càng thêm tò mò về lai lịch Việt Kỳ, tuy nhiên Đường Yên cũng không vội vã lên tiếng hỏi.

Trong bữa cơm, ba người An Du đều yên lặng nhai nuốt.

Sau khi ăn xong, người gác đêm chính là Việt Kỳ. Đường Yên và An Du ở chung một gian phòng, hai người ngồi dưới đất, dựa vào vách tường. Tận thế, đang ở bên ngoài thì không ai dám ngủ thật sự cả, quá nguy hiểm! Ai biết một giây sau khi mình ngủ say thì có thể bị tang thi cắn đứt cổ hay không? Đường Yên nhắm mắt lại, nghĩ về chuyến đị đến Thanh Hải, không biết nên tìm cớ gì để tách ra khỏi mấy người này đây. Cô không muốn buông tha cho cho vật tư của nhà họ Lôi ở tòa nhà Thuận Phát, Thanh Hải, nhất định cô phải đến trước bọn Lưu Thấm Nhã để giành lấy nó mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.