Edit: TH + TPL
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, người cô yêu thương nhất chính là cô em gái này, toàn bộ những thứ tốt nhất đều cho cô ta, bảo hộ cô ta như bảo hộ công chúa.
Còn cô, từ bỏ việc học và tiền đồ từ tầng lớp thấp nhất của đáy xã hội lần mò. Bây giờ chỉ có lại một cái chân bị thương với trái tim chết lặng.
Uông Cảnh Dương nói không sai, khí chất của Lâm Thư Nhã là do tiền của cô bỏ ra những 10 năm nay tạo thành, nói toàn tài cũng không ngoa, bằng không trong giới giải trí cô ta cũng không được đặt cho danh hiệu "Đệ nhất tài nữ".
Những điều này cơ bản không phải chỉ học trong thời gian ngắn mà thành, cuộc đời đã định cô không thể sánh nổi Lâm Thư Nhã.
Lâm Yên tửu lượng rất tốt một két bia đã uống hét, cuối cùng cô mới có chút men say.
"Em gái bà không phải người tốt, Hàn Dật Hiên càng cặn bã hơn. Lâm Yên, tôi cho bà một lời khuyên chân thành, từ giờ về sau đừng có mà mê muội vẻ đẹp bên ngoài nữa, trên thế giới này, càng là thứ đẹp đến diễm lệ điên đảo thì càng có độc, đây là quy luật..."
Lâm Yên chống đầu, nghe vậy bật cười, "Vậy ý ông là, ông cũng có độc? Ông cũng rất đẹp mà!"
Uông Cảnh Dương cứng đờ, hai gò má từ từ đỏ rựng: "..."
Lâm Yên cảm giác mình hình như đang say, ý thức càng ngày càng mơ màng, tiếng nói của Uông Cảnh Dương bên tai cũng trôi xa dần.
Rõ ràng là trời mùa hè, Lâm Yên lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Cảm giác giống như có một khối băng lạnh buốt thấu xương chui vào trong cơ thể.
Tuy nhiên cảm giác này chỉ thoáng qua.
Rất nhanh khối băng ấy hóa thành dòng nước ấm áp, hoà vào cơ thể cô.
"Khụ, tôi không giống, quan hệ của hai chúng ta thế nào, tôi còn có thể hại bà à? Lâm Yên... Tôi thấy bà đừng quay về chỗ mợ bà luôn đi... Tối nay... Bà trực tiếp đến chỗ tôi ở... Vẫn còn phòng trống đấy..." Uông Cảnh Dương ấp úng mở miệng đề nghị.
Nhưng Uông Cảnh Dương chờ nửa ngày không thấy Lâm Yên đáp lại.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Lâm Yên gục xuống bàn ngủ thiếp từ lâu.
Uông Cảnh Dương thấy thế, nhìn chằm chằm cô gái không tim không phổi, im lặng nhỏ giọng phỉ nhổ, "Luôn luôn ngu ngốc như thế... Được rồi, ông đây cũng không có tư cách nói bà, ông đây so với bà còn ngốc hơn, thích một kẻ ngu ngốc..."
Dưới ánh đèn chợ đêm, cô gái lẳng lặng nằm ngủ trên mặt bàn như một thiên sứ, gương mặt mềm mại, trắng nõn đáng yêu, đến những lông tơ trên mặt đều thấy rõ...
Uông Cảnh Dương ngơ ngác nhìn ngây dại, đỏ bừng tận mang tai, trái tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp trở nên gấp gáp.
Uông Cảnh Dương siết chặt nắm đấm, không kìm nén được lòng mình, tiến lại gần mặt cô gái...
Giữa hai người lúc này gần đến mức có thể nghe được nhịp thở của đối phương.
Trong tíc tắc môi của Uông Cảnh Dương chạm lên mặt Lâm Yên...
Lâm Yên bỗng nhiên mở mắt, đáy mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía anh ta ——
Ngay lúc này, cô gái mở miệng, giọng nói sâu kín thăm thẳm sắc lạnh đến tột cùng ——
"Muốn chết?"
"Mẹ... Mẹ ơi!!!" Uông Cảnh Dương bị doạ cho hồn bay phách lạc, ngã từ trên ghế ngã xuống đất, chổng cả vó lên trời.
Cùng lúc đó, lập tức trong khoang xe đối diện.
Bùi Nam Nhứ kinh hoàng nhìn Bùi Duật Thành mất hết ý thức, "Anh! Anh, anh tỉnh lại đi..."