Boomerang - Yêu Thương Quay Về

Chương 47: 47: Quỷ Cơ Khủng Lồ




"Mang tiền đặt cọc đến đây chưa?"

Người đàn ông trung niên vừa mở miệng, Tô Đạt liền lấy thẻ dũng sĩ đã chuẩn bị từ sớm ra, nhưng người kia lại lắc đầu: "Tôi có rất nhiều điểm giao dịch."

Bọn họ không ngờ sẽ phát sinh tình huống như vậy. A Cao dưới ánh mắt của mọi người nhỏ giọng giải thích: "Có thể liên lạc được cho vị tiên sinh này cũng là nhờ một người bạn của tôi biết cách để liên lạc với ông ấy, nhưng việc ông ấy muốn cái gì, thì tôi cũng không rõ ràng lắm."

Người đàn ông nhìn thấy động tác của bọn họ liền cười lạnh: "Không có thú tôi muốn, thì bây giờ tôi có thể mời mọi người ra ngoài rồi."

Cái Bao Tuấn thấy ông ta chuẩn bị gọi người đàn ông đeo mặt nạ bên ngoài vào liền vội ngăn ngăn cản: "Khoan đã, vị tiên sinh, ngài nhìn thử xem liệu thứ này có được không?"

Cái Bao Tuấn lấy viên bảo thạch đỏ mà vừa nãy Tô Đạt giao cho mình ra, chỉ cần nhìn độ bão hòa độ của viên này là biết chất lượng của nó tốt hơn hai viên bán cho Nhan hồ ly lần trước rất nhiều.

Quả nhiên, viên bảo thạch đỏ có độ bão hòa cực này đã thành công hấp dẫn sự chú ý của người kia. Ông ta vốn còn đang có chút bực mình khi lần này không thể làm một giao dịch thoải mái, khi nhìn thấy viên Năng Lượng Thạch này liền vui vẻ hơn một chút.

"Đưa viên Năng Lượng Thạch này cho tôi xem đi." Người đàn ông trung niên nói, chờ Cái Bao Tuấn giao bảo thạch đỏ cho mình.

Bộ dáng cẩn thận của Cái Bao Tuấn làm cho ông ta châm biếng một tiếng, nhưng khi bảo thạch đỏ được đặt vào tay mình lại làm ông ta gấp gáp đặt nó vào một cái máy rà quét màu đen, màn hình lập tức hoạt động, cuối cùng thì cũng dừng lại ở một con số.

Trầm ngâm một lúc lâu, người đàn ông trung niên mới đọc con số ở trên màn hình: "Không tệ, cao đến 9,67998%, nhữnh cũng thực đáng tiếc là nó chỉ cách 10 một chút nữa thôi." Không ai biết đáng tiếc ở trong câu nói của ông ta là cái gì.

Trong lúc trái tim của Cái Bao Tuấn còn đang treo lơ lửng, người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng nói tiếp: "Các người lại đây đi, lần giao dịch này tôi nhận."

Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, A Cao ngồi xuống một chiếc ghế ở đằng xa, để cho bọn họ tự mình đi vào.

Người đàn ông trung niên nhìn liếc qua bốn người bọn họ một cái, nâng lên mí mắt lên hỏi: "Chỉ có bốn người  thôi sao? Vậy thì, từng người lên một, bắt đầu từ người này trước đi."

Người được điểm danh là Cái Bao Tuấn đi đến trước mặt người đó, sau đó cằm ông bị kéo xuống rồi xoay trái xoay phải.

Xem xong rồi, ông ta mới chỉ chỉ cái rương dài đến ba mét bên cạnh nói: "Vào trong này hai phút."

Rất nhanh đã tới lượt của ba người khác, sau khi xong người đàn ông trung niên mới hỏi bọn họ: "Các người muốn tên là gì?"

"Tô Tuấn Ngũ."

"Tô Lâm."

"Tô Bảo Nhi."

"......"

Người đàn ông trung niên không nghe thấy câu trả lời liền ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông trước mặt là người làm rà quét cuối cùng, người này vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, ông ta còn tưởng là do hắn không thích nói chuyện, nhưng bây giờ thì chắc mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Nhìn lại số liệu trên rương rà quét, số liệu của hắn cho dù là thể chất hay là năng lượng cũng mạnh mẽ hơn so với người bình thường rất nhiều, vậy nên thật khó mà tin được là hắn lại là một người câm.

"Cậu viết cho tôi xem đi."

Cuối cùng Tô Đạt viết tên của mình lên màn hình, việc này cũng làm cho đám người Cái Bao Tuấn biết rốt cuộc thì Đạt của Tô Đạt là loại Đạt nào.

Thấy cái tên này, người đàn ông trung niên bỗng nhiên thốt ra một câu: "Đạt, bây giờ đã rất ít người dùng chữ giản thể rồi, còn chưc phồn thể thì gần như là chẳng còn ai dùng nữa."

Tô Đạt sửng sốt, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng ở thế giới này không có chữ phồn thể, nhưng theo như lời nói của người đàn ông trung niên này thì vẫn có chữ phồn thể và giản thể, nhưng đến bây giờ nó đã không còn phổ biến nữa.

Sau khi ghi xong tên, người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi: "Ngày tháng năm sinh."

Trong lòng Cái Bao Tuấn bây giờ lập tức nghĩ đến lai lịch của Tô Đạt, vậy nên vội vàng nói trước: "Ngày 31 tháng 1 năm 41XX, 41 tuổi."

Thang Lâm cũng nói ra sinh nhật của mình ngay sau đó: "Ngày 25 tháng 7 năm 42XX, 15 tuổi." Chỉ còn ba bốn tháng nữa là cậu 16 tuổi rội, vậy là tính ra thì cậu đã đến Phế Khu được ba năm rồi.

Tô Đạt tính nhẩm một chút, cuối cùng thì cũng hiểu ra, hắn viết ngày tháng năm sinh của mình và Tô Bảo Nhi lên trên màn hình "Ngày 21 tháng 12 năm 42XX, 29 tuổi; ngày 30 tháng 6 năm 42XX, 6 tuổi."

Sau khi mọi việc xong xuôi, người đàn ông trung niên mới nói tiếp: "Ba ngày sau mang theo số tiền còn lại để đến lấy thẻ chứng minh thân phận, muộn nhất là bảy ngày, quá hạn thì tôi cũng không chờ nữa. Nhớ kỹ là số tiền còn lại tuyệt đối không thể nhỏ hơn tiền đã đặt cọc."

Sau khi rời đi, A Cao cùng đi với bọn về con phố mà bọn họ sinh sốnh, sau đó mới về nhà mình.

"Thăng cấp xong, đã sử dụng 1 vạn tích phân, hiện tại còn thừa 19 vạn 6 ngàn 6 trăm tích phân."

"Hệ thống đã lên cấp 4, có thể thăng cấp những công năng sẵn có, hoặc mở  công năng mới, mời chủ bá lựa chọn."

Khi Tô Đạt nghe được âm thanh quen thuộc này thì ở nhà vệ sinh để tắm rửa, làn da của hắn không thuộc loại vô cùng trắng, nhưng cũng chẳng có một tý dấu vết nào của việc bị cháy năng do mặt trời. Trước kia cũng vậy, đợt quân huấn kéo dài mấy tháng làm da của các bạn học khác đen thành than đá, chỉ có mình hắn là trắng đến loá mắt, khiến cho những người không quen biết hắn đều tưởng là hắn mới tới.

Trước kia hắn dù có tập luyện như thế nào những vẫn chỉ có sáu khối cơ bụng, còn bây giờ thì đã có tám khối, khối nào khối ấy cân bằng không bị lồi lõm, vòng eo vừa nhỏ lại vừa săn chắc, cho dù là động tác của hắn hay là một ánh mắt thôi cũng để lộ ra sự trầm ổn, nếu như hiện tạ ở đây có một người sở hữu ánh mắt vô cùng nhanh nhạy có thể nhìn ra trong mỗi động tác của hắn đã được không chế lực lượng vô cùng tốt.

Để khống chế được lực lượng cũng đơn giản thôi, nhưng người có thể lúc nào cũng khống chế lực lượng thì lại là kẻ vô cùng đáng sợ.

Những giọt nước trong suốt được giội lên trên người hắn, giống như một vũ hộ mê người, hấp dẫn tất cả sự chú ý của khán giả.

Tô Đạt mở to mắt, giương miệng, không tiếng động thì thầm: "Mở công năng mới."

"Đang trong quá trình lựa chọn, mời vào sau......"

Thang Lâm đã chờ ở bên ngoài một lúc lâu gõ cửa "Chú Tô, chú xong chưa?"

Không đến một phút đồng hồ sau, Tô Đạt mở cửa ra, gật đầu đi ra ngoài.

Thang Lâm vừa mới đi vào đã ngửi được cổ mùi hương nồng đậm hoà quyện với hơi nước, mùi đó chính là loại sữa tắm mà bọn họ dùng chung, sữa tắm này được làm từ một loại trái cây nào đó mà cậu không biết tên, mùi hương này là do Tô Bảo Nhi chọn, mọi người cũng không có yêu cầu gì, nên cũng dùng chung loại sữa tắm này luôn.

Nhưng người dùng khác nhau, thì mùi hương trên người họ cũng khác. Mùi của To Bảo Nhi thì giống như là mấy viên trái cây rơi vào trong sữa bò, Cái Bao Tuấn có dùng bao nhiêu thì cũng vô dụng, mà chú Tô dùng thì lại mùi hương thanh mát của nước trái cây. Giống như ở trước kia rất lâu, trên người chú Tô đã có cổ thanh hương này rồi, chỉ là nó vô cùng mờ nhạt, chỉ ngửi qua thì sẽ luôn cảm thấy giống như chỉ lả ảo giác mà thôi.

Thang Lâm lại nhìn cách người nhà của mình sắp xếp kem đánh răng và bàn chải theo đúng số thứ tự của từng người, mỗi người bọn họ đề dùng các loại kem đánh răng có màu sắc khác nhau, Bảo Nhi dùng màu vàng sữa, chú Tuần dùng màu vàng chanh, chú Tô dùng màu xanh nhạt, còn cậu thì dùng màu xanh đậm.

Nghĩ đến việc có thể luôn được cùng sống chung với bọn họ, làm cho lòng cậu vô cùng vui vẻ. Nghĩ lại thì từ trước đến nay, câu cũng chưa vui vẻ nhanh như vậy bao giờ.

Tô Đạt ra tới phòng khách, thấy Tô Bảo Nhi đã tắt TV đi và nằm trên sô pha chơi cùng Hoa Hoa. Bây giờ Hoa Hoa đã lớn hơn rất nhiều rồi, cũng bởi vì như thế mà dạo này Thang Lâm rất ít khi đến gần Bảo Nhi.

Hiển nhiên là Bảo Nhi có thần kinh thôi không có chú ý tới điểm dị thường này, tính cách này rất giống cha của bé.

Nhớ tới anh và chị, sắc mặt của Tô Đạt biến đổi, hắn day day trán ngồi xuống bên cạnh bé.

Khi phát hiện ra chú, Tô Bảo Nhi liền yên tĩnh lại, giống như học trò nhỏ thấy thầy giáo vậy, bé bế Hoa Hoa vào trong yếm rồi hỏi Tô Đạt: "Chú sao vậy?"

Một tay Tô Đạt dùng ngôn ngữ người câm, một tay lại đưa cho bé cái cốc: "Uống xong chén nước này thì đi ngủ luôn đi."

Hắn chỉ vào ly nước được đặt ở trên bàn, trong ly là nước trắng trong suốt, nhưng thật ra thì hắn có nhỏ thêm vài giọt nước thánh ở bên trong cốc nước. Bởi vì nước thánh còn thừa tới hơn một nửa, để đề cao tố chất thân thể của những người còn lại lên cao mà hắn vẫn luôn nhỏ vài giọt vào nước tinh khiết cho bọn họ uống, hiện tại còn có thể sử dụng vài tháng.

Tô Bảo Nhi nghe Tô Đạt nói, giống như là đã lập thành thói quen, vậy nên bé lập tức bê nước uống sau đó buồn bã đi ngủ.

Cho đến khi Thang Lâm ra ngoài, Tô Đạt mới cùng cậu về phòng đi ngủ.

Khi tất cả mọi người đã ngủ say, chỉ còn Tô Đạt chưa ngủ thì hắn lại nghe thấy thanh âm của hệ thống vanh lên lần nữa: "Công năng mới được lựa chọn ngẫu nhiên chính là "Vị diện thời không" đã được lắp đặt thành công. Mới chủ bá chú ý, công năng mới có giới hạn là mỗi mười tháng lại mở ra tên đó, mỗi lần mở ra đều phải sử dụng 100 vạn tích phân. Bởi vì hệ thống chỉ trói định khi ở trong thời không này, vậy nên chỉ cần chủ bá rời khỏi thời không này, hệ thống sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông tạm thời, cho đến khi chủ bá trở lại. Nhưng dù là ở thời không khác, thì phòng phát sóng trực tiếp vẫn có thể sử dụng như bình thường."

Tô Đạt mở nửa con mắt, nhớ đến việc mình đã đáp xuống ở khu nham thạch của Phế Khu, cái hệ thống này cũng vào lúc ấy xuất hiện ở hắn trên người hắn một cách đột ngột, xem ra lúc đấy không phải bởi vì là hắn, mà là bởi vì thời không này.

Nhưng tại sao hệ thống lại chọn hắn, có lẽ là do người tồn tại ở Phế Khu quá ít, xung quanh nó không có ai để mà chọn.

Nhưng thật ra thì hắn cũng cảm thấy cái công năng mới này cũng rất thú vị, nó hình như có thể làm hắn đi vào thời không khác, không biết là có thể tới thời khônh của hắn không nhỉ?

100 vạn tích phân, hai ngày sau lại đi thử đi.

Ngày hôm sau, bọn họ đi đến thị trường mua nguyên liệu nấu ăn trước mới đến quán ăn sau, mới vừa đi đến cửa thì đã bị bốn năm người vây quanh, có vài người Cái Bao Tuấn còn nhớ rõ bọn họ là khách đã vào ăn, vậy nên lập tức chào hỏi.

Chào hỏi xong thì bọn họ liền hàn huyên: "Ông chủ, hôm nay quán anh có bán cái bánh ngọt màu vàng mà vừa ăn một cái đã tan ra như hôm qua không?"

Cái Bao Tuấn trong thời gian ngắn không thể hình dung ra được, cho đến khi người bạn bên cạnh người hỏi giải thích: "Là phô mai nhẹ."

Lúc này Cái Bao Tuấn mới bừng tỉnh đại ngộ, vừa mở cửa vừa giải thích: "Mọi người cho chúng tôi đem sửa sang lại thực đơn một chút, rồi chọn món xem sao nhé."

Người nọ có chút thất vọng, nghi hoặc hỏi: "Thực đơn của quán các anh sẽ thay đồi sao? Vậy thì khi nào mới có phô mai nhẹ vậy?"

Mở cửa ra, Tô Đạt, Thang Lâm và Tô Bảo Nhi vào phòng bếp, chỉ để lại Cái Bao Tuấn và A Cao ở bên ngoài tiếp khách, A Cao cần phải lau dọn vệ sinh bên ngoài, còn Cái Bao Tuấn không có việc gì làm thì thành đối tượng bị vây quanh.

"Tôi cũng không rõ lắm, ông chủ nhà tôi muốn làm món gì thì sẽ có món đó để phục vụ, thực đơn đã qua sửa chữa sẽ xuất hiện trên màn hình ở giữa quán, khoảng hai ba tiếng đồng hồ sau sẽ nấu xong tất cả các món."

Cái Bao Tuấn vừa nói xong câu đó đã bị đảy ra sau một chút, thì ra là do khách hàng đã sớm chờ đợi ở cửa vừa nghe thấy câu này liền chạy vào trong, một lúc mà đã có mười mấy người vào bàn, Cái Bao Tuấn thấy bọn họ có thể ngồi cùng với nhau nên cũng không gợi ý bọn họ đi lên tầng hai.

Năm đến sáu phút sau, màn hình ở giữa cửa hàng rốt cuộc thì cũng có thay đổi l.

"Sữa đậu: Có giá 500 giao dịch điểm, hương vị để chọn: Có đường, không đường."

Ngay sau đó liền có vài người không chờ đợi nổi mà vỗ vỗ cái bàn để Cái Bao Tuấn chú ý tới bọn họ: "Cho tôi một ly này trước đi! Cho đường! Tốt nhất là cho nhiều một chút!"

"Tôi cũng muốn cho đường, làm nhanh một chút."

"Tôi thì chỉ cho một chút đường thôi."

Cái Bao Tuấn bảo trì nụ cười quét máy truyền tin của bọn họ một cái, nói: "Xin mời chờ đợi một lát, tất cả yêu cầu đã được truyền đạt, về sau còn có thêm những món khác vào thực đơn, mọi người có thể kiên nhẫn chờ đợi một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.