Bông Hồng Băng

Chương 8: Buồn một chút




Thường Tử Phi là người mà cô ta cướp về từ tay An Noãn. Hôn nhân, tình yêu do cướp được đúng là

không thể nào lâu dài được. Tình yêu đó cũng chưa từng thực sự thuộc về cô ta. Mấy ngày nay An Noãn ở trong nhà cũng biết điều hơn nhiều, cô không dám tùy tiện chọc giận Mạc Trọng Huy. Thấy thái độ nhẫn nhịn của cô, Mạc Trọng2Huy quyết định không đóng cửa tiệm cà phê. Thực ra đối với An Noãn, tiệm cà phê không hề có ý nghĩ tồn tại gì cả, cô không thiếu tiền, trong nhà cái gì cũng có, Mạc Trọng Huy cho cô tất cả, thậm chí ngay cả thẻ phụ của hắn cũng đều cho An Noãn. Nhưng cô cần có một công việc để làm cho bản thân mình bận rộn,8thỉnh thoảng cũng cần tìm một cái cớ để rời khỏi ngôi nhà làm cho người ta ức chế này.

Những lúc ở nhà, ban ngày Mạc Trọng Huy thường ở trong phòng gym tập thể dục hoặc trong hồ bơi. An Noãn lại chiếm lấy phòng làm việc của hắn, làm ố trên chiếc ghế thoải mái ở đó đọc sách. Thật ra phòng làm việc của hắn có rất nhiều bảo6bối, có rất nhiều quyển sách mà An Noãn không thể mua được từ bên ngoài. Chỉ là tất cả đều là bản tiếng Anh và tiếng Pháp, làm cô xem có hơi khó khăn.

Lúc còn trẻ, cô cũng giống như những người bình thường khác, đã từng có thứ gọi là theo đuổi ước mơ. Lúc đó, cô luôn hy vọng có một ngày có thể cùng người cô yêu nhất3đến Pháp, đến đất nước lãng mạn đó, kết hôn hưởng tuần trăng mật thậm chí là định cư ở đó luôn. Cô thích không khí lãng mạn của nước Pháp, thích kiến trúc ở đó.

Lúc đó ba cô luôn mắng cô, “Con lớn rồi, đến ba cũng không cần nữa không đúng không?” Lúc đó An Noãn sẽ luôn làm nũng quấn lấy cánh tay ông, “Ba, đương nhiên con sẽ5đưa ba theo cùng rồi, ba là người thân duy nhất của con mà.” Mỗi lần như vậy ba cô đều bĩu môi, không vui nói, “Ba không đi đâu, ba không thể để mẹ con ở lại nơi này một mình, muốn đi thì con tự đi đi, coi như ba không có đứa con gái này.” Cho nên lúc đó ba cô vô cùng phản đối việc cô học tiếng Pháp, nhưng được chủ Thường bảo vệ, An Noãn vẫn lén lút tiếp tục kiên trì học.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cô cũng đã quên gần hết.

Mạc Trọng Huy khoan khoái bước vào phòng làm việc, có lẽ do vừa mới tắm xong, trên người hắn lờ mờ tản ra hương thơm.

Hắn cầm quyển sách rất dày trong tay An Noãn lên, làm như không để tâm cúi đầu hỏi, “Em hiểu tiếng Pháp à?”

“Một chút thôi.”

Mạc Trọng Huy như có ý nghĩ nào đó, trả sách lại cho cô, nhỏ nhẹ nói, “Hôm nào anh đưa em đi Pháp chơi, có muốn đi không?”

An Noãn mím môi, lạnh nhạt đáp, “Không có hứng thú.”

Mạc Trọng Huy không nói gì nữa.

“Đi thôi, hôm nay đưa em ra ngoài ăn, em đi sửa soạn một chút đi.” Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ lên đầu cô, có thể thấy được hắn vô cùng nuông chiều cô. Bây giờ An Noãn đã tập làm quen không còn chống đối hắn nữa, nhưng nghe nói đến ra ngoài ăn, cô vẫn thấy không vừa ý. “Có thể không đi không, hôm nay tôi không muốn ra ngoài.” Mạc Trọng Huy cười nhẹ, “Ngày nào cũng ở trong nhà em không thấy buồn bực à? Còn tiếp tục ở trong nhà nữa sẽ mốc meo lên đó, đi thôi.”

Mạc Trọng Huy mạnh mẽ ôm cô rời khỏi phòng làm việc, đi vào phòng ngủ.

An Noãn cực kỳ không muốn đi vào phòng thay đồ, cô nhanh chóng thay một chiếc đầm đơn giản rồi đi ra ngoài.

Mạc Trọng Huy ho nhẹ, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy cô mặc bất kỳ bộ quần áo nào, hắn đều cảm thấy rất đẹp, chỉ nóng lòng muốn ôm chặt cô vào trong lòng, không để cho bất cứ ai ngấp nghé vẻ đẹp của cô.

An Noãn thấy hắn nhìn cô chằm chặp nên nghi ngờ hỏi, “Sao vậy? Xấu lắm à?”

Mạc Trọng Huy cười lắc đầu, bước qua nắm nhẹ lấy vai cô, in một nụ hôn lên trán cô, nói nhỏ, “Anh hơi hối hận rồi, không muốn đưa em ra ngoài nữa.”

An Noãn bực mình hừ một câu, “Vậy thì không đi nữa.”

“Đi thôi.”

Mạc Trọng Huy vẫn đưa cô ra ngoài, trợ lý Trương không đi theo cùng, Mạc Trọng Huy tự mình lái xe. ở trong biệt thự cô không hề phát hiện ra, xe chạy đến khu chợ mới thấy Giang Thành hôm nay náo nhiệt khác thường, trên đường lớn đâu đâu cũng tạo nên không khí lãng mạn. “Hôm nay là ngày gì?” Mạc Trọng Huy làm như không hề để tâm trả lời một câu, “Thất Tịch.” Chẳng trách đến đâu cũng có thể nhìn thấy các cô gái ôm những bó hoa, nét mặt người nào cũng pha một chút hồng hồng hạnh phúc. Thất Tịch là ngày dành cho những cặp đôi đang yêu nhau, những người đã kết hôn thường không tham dự vào. “Đêm Thất Tịch người khá đông, chúng ta đi xem người ta vui vẻ làm gì? Mạc Trọng Huy, về đi thôi.”

Hắn không quan tâm, tìm một nơi đỗ xe rồi kéo Án Noãn xuống xe.

Mạc Trọng Huy nắm lấy tay An Noãn bước đi trên đường, bàn tay hắn rất lớn nhưng lạnh như băng, An Noãn lại cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, cũng không biết Mạc Trọng Huy đang diễn kịch gì. Cứ đi như vậy, một bé gái kéo lấy cổ tay Mạc Trọng Huy. An Noãn lại hết sức kinh ngạc, Mạc Trọng Huy có bệnh sạch sẽ đó, trước giờ đều không cho phép người khác động vào hắn.

“Anh à, mua một đóa hoa tặng bạn gái đi anh.” Cô bé nhỏ nháy đôi mắt trong suốt nhìn Mạc Trọng Huy.

Mạc Trọng Huy vô thức cau mày nhưng cũng không đẩy cô bé ra mà chỉ cúi đầu ghé sát vào An Noãn, nói nhỏ bên tai cô một câu, “Anh không mang tiền, chỉ có thể thôi.” An Noãn mím môi, ngồi xổm xuống sờ lên gương mặt cô bé, “Em gái, bọn chị không phải là người yêu, đây là chú chị.”

Bé gái bĩu môi, “Chị nói dối, đâu có người chú nào trẻ như vậy, tiếc tiền thì cứ nói ra đi.” Bé gái nói xong, tức giận rồi bỏ đi.

An Noãn khẽ lắc đầu, trẻ con bây giờ... An Noãn đứng dậy thấy sắc mặt Mạc Trọng Huy không được tốt lắm nhưng cũng chẳng muốn dỗ dành hắn, một mình đi về phía trước.

Không lâu sau Mạc Trọng Huy cũng đuổi kịp, bàn tay to lớn lại nắm chặt lấy lòng bàn tay nho nhỏ của cô.

Mạc Trọng Huy đưa cô đến một nhà hàng Pháp, tên của nhà hàng này dịch ra là “Khu vườn tình yêu”. Lúc hai người họ bước vào trong, các chỗ ngồi đã đầy kín người.

An Noãn tưởng là Mạc Trọng Huy lại đưa cô đến một phòng VIP thì giám đốc lại đột nhiên chạy đến, kính cẩn lễ phép nói, “Ngài Mạc, tôi đã giữ lại chỗ ngồi theo như ngài căn dặn rồi.”

Mạc Trọng Huy gật đầu, đưa An Noãn thẳng đến một vị trí sát cửa sổ. An Noãn nhịn không được chế giễu, “Hôm nay không có ý tưởng đặc biệt nào à, không vào phòng VIP sao?” Mạc Trọng Huy thờ ơ hỏi lại, “Không phải em không thích sao?”

Không khí trong nhà hàng rất tốt, tiếng đàn violon tao nhã, các cặp đôi xung quanh ngọt như đường làm người ta nổi cả da gà, anh đút em ăn, em lại đút anh ăn, thỉnh thoảng lại kiss một cái. Cô và Mạc Trọng Huy lại hoàn toàn ngược lại, là cặp đôi mờ nhạt nhất ở đây, thái độ xa cách đến mức khiến người ta nghi ngờ.

Bữa tối ăn được một nửa, nhân viên phục vụ đột nhiên đưa lên một bó hoa hồng xanh.

“Cô An, chúc cô lễ tình nhân vui vẻ, đây là hoa hồng xanh mà ngài Mạc vừa mới chuyển từ Hà Lan về qua đường hàng không, chúc hai người đầm ấm hạnh phúc, tràn ngập tình yêu.”

An Noãn nhận bó hoa, lạnh nhạt rồi tiếp tục ăn. Mạc Trọng Huy lại lấy ra một chiếc hộp thon dài, đưa đến trước mặt An Noãn, An Noãn rất phối hợp mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương tỏa sáng lấp lánh.

“Sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền? Chắc phải đắt hơn cái nhẫn kia đấy nhỉ?” Mạc Trọng Huy ngẩn ra, sau đó liền nói đùa, “Nếu như em lại đem đi bán, ít nhất cũng phải ra giá hai nghìn vạn, nếu ít hơn thì không có lời đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.