Bông Hồng Băng

Chương 45: Trước giờ thi đấu




“Tình cờ thế, anh cũng tới New York à?” An Noãn hơi lúng túng bắt chuyện.

Người kia rất lãnh đạm vừ” một tiếng. Sau đó, mãi đến lúc tới New York, hai người cũng không nói câu nào với nhau cả. Lúc ra khỏi sân bay, anh ta thật lễ độ hỏi cô một2câu: “Cô đi đâu? Có cần tôi đưa cô đi một đoạn không?” “Không cần đâu, tôi đến lễ trao giải cuộc thi Kiến trúc Quốc tế.”

Thấy anh ta tỏ ra ngạc nhiên, An Noãn vội giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi đi lĩnh giải mà là tới chiêm ngưỡng những8bậc thầy kiến trúc mà tôi kính trọng.”

Đôi mày của anh chàng kia giãn ra: “Lên xe đi, vừa hay cũng tiện đường, cho cô quá giang một đoạn.”

An Noãn cũng không khách khí, ở đây cô lạ nước lạ cái.

Chuyện sau đó khiến An Noãn vô cùng bất ngờ, hóa ra lần này6anh ta đoạt được giải thưởng lớn về bảo vệ môi trường, anh ta là kiến trúc sư hàng đầu của công ty kiến trúc JM! An Noãn gần như muốn ngất đi, một số công trình kiến trúc mang tính hiện đại của Anh đều do anh ta thiết kế.

Kết thúc lễ trao3giải, không ngờ anh ta lại không quên cô, lạnh nhạt hỏi: “Về London không? Đi cùng luôn.”

An Noãn vội xua tay: “Không cần, không cần, anh ngồi khoang hạng nhất, tôi ngồi khoang phổ thông. Anh có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi rất thích tác phẩm của anh.”

An Noãn lấy5một cuốn vở ghi chép nhỏ trong túi ra, trông cô như một fan nho nhỏ của các ngôi sao phim ảnh, nhìn anh ta với vẻ chờ mong. Anh chàng nhận lấy bút và vở, phóng khoáng viết ra một hàng chữ. “Lâm Dịch Xuyên là tên Trung Quốc của tôi. Cô có hứng thú tới JM làm việc không?” An Noãn kinh ngạc đến mức nghẹn lời, cô quá mức vui mừng, hét lên như chỗ không người: “Thật sao? Anh đang đùa tôi phải không?” Thấy phản ứng của cô, anh ta hơi nhíu mày.

An Noãn bình tĩnh trở lại, hơi mất mát nói: “Tuy tôi học thiết kế kiến trúc nhưng tôi chưa tốt nghiệp, hay là thôi đi.”

“Thật ra, tôi muốn cho cô một cơ hội học hỏi.” Giọng nói hùng hồn của anh ta khiến An Noãn lại dấy lên hy vọng. Sau đó, An Noãn được vào làm việc ở JM, cô đi theo Hứa Vĩ Thần. Lúc đó, Hứa Vĩ Thần cũng đã là kiến trúc sư hàng đầu của JM, nhìn những chỗ bỏ trống trong bản sơ yếu lý lịch của An Noãn, anh ta nhất định không chịu nhận cô. Cô bị Hứa Vĩ Thần hắt hủi hơn nửa năm trời ròng rã, sau đó quan hệ giữa hai người mới trở nên hòa hoãn.

***

Ngủ một giấc, An Noãn vừa tỉnh lại, thấy Hứa Vĩ Thần vẫn đang đọc báo.

An Noãn vỗ vỗ vai anh ta, hỏi: “Còn mấy tiếng nữa thì tới nơi?” “Sắp rồi, khoảng một tiếng nữa.” Hứa Vĩ Thần nói xong lại sắp tới gần: “Cho cô xem một tin tức này, chúng ta vừa tới Trung Quốc, đã gặp phải một tin tức rất lớn.”

Hứa Vĩ Thần đưa tờ báo tới trước mặt An Noãn. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người kia trên bao, vẻ mặt An Noãn lập tức trở nên cứng đờ. “Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Mạc thị giàu có trong nước đính hôn với con gái của trùm bất động sản Hồng Kông, cũng chỉ có con gái của những ông trùm như thế này mới có thể xứng đối với chủ tịch của

Mạc thị. Cô có biết Mạc thị không? Mạc thị có quan hệ hợp tác rất tốt với JM chúng ta. Người trong ảnh chụp trên báo là chủ tịch của Mạc thị. Bốn năm trước, trụ sở của Mạc thị còn ở Giang Thành, quán bar Thiên Đường nổi danh và trung tâm thương mại lớn Bách Nhạc đều do JM chúng ta thiết kế. Người đàn ông này cũng giống như lão Lâm nhà cô, quả thật là nhân vật trong truyền thuyết. Bốn năm trước đột nhiên anh ta dời trụ sở tới Bắc Kinh, chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu về kinh doanh trong danh sách các doanh nghiệp lớn của Trung Quốc, đất đai, khách sạn, chuỗi trung tâm thương mại trải rộng toàn quốc. Cô có thể tưởng tượng, một người đàn ông thành đạt như vậy mà chỉ mới ba mươi ba tuổi thôi không? So với lão Lâm nhà cô, anh ta còn nhỏ hơn một tuổi.”

Thấy vẻ mặt bần thần của An Noãn, Hứa Vĩ Thần vỗ lên đầu cô: “Này, cô biết anh ta sao?” An Noãn định thần lại, trả tờ báo lại cho Hứa Vĩ Thần, lạnh nhạt trả lời: “Không.” “Tôi cũng đoán là cô không quen biết người như thế rồi mà!”

Hứa Vĩ Thần khinh thường nói: “Tuy nhiên, chúng ta sắp tiếp xúc với anh ta rồi, Mạc thì có một dự án khách sạn nghỉ dưỡng, họ mời JM chúng ta thiết kế.”

An Noãn ấn tay lên trán, khẽ nói: “Tôi sẽ không tham gia dự án lớn như vậy đâu.”

Hứa Vĩ Thần cười nói: “Cô là trợ lý của tôi, cô cho rằng cô có thể thoát được sao? Hai tháng tới, cô đừng mong có cuộc sống thoải mái. Lão Lâm nhà cô không có ở nhà, cô chờ xem tôi trả thù nhé!”

Rất nhanh sau đó, hai người đã tới Bắc Kinh, tổng giám đốc Khương của sở sự vụ đích thân ra sân bay đón hai người.

Hứa Vĩ Thần bắt tay anh ta một cách qua loa rồi giới thiệu An Noãn: “Đây là cô An, trợ lý của tôi.” Người bên cạnh Hứa Vĩ Thần, lại từ trụ sở tới, Khương Lâm không dám thất lễ, hết sức khách khi bắt tay An Noãn.

Lên xe chạy tới khách sạn năm sao, Khương Lâm đã sớm đặt trước phòng tổng thống cho hai người rồi.

“CÔ An...”

Khương Lâm hỏi với ý tứ sâu xa.

Hứa Vĩ Thần kéo An Noãn vào lòng, cười nói: “Cô ấy ở chung một phòng với tôi cũng được.”

Trong thoáng chốc, Khương Lâm đã hiểu. An Noãn nhướng mắt, hung dữ đá Hứa Vĩ Thần một cái.

Cô nàng này luôn ra tay nặng như vậy đó, Hứa Vĩ Thần đau đến nỗi khóe miệng co rút, nhân lúc cô đi tới phía trước, anh ta ỡm ờ nói với Khương Lâm: “Thật ra cô An không phải là bạn gái của tôi, mà là người phụ nữ của Aaron Johnson!”

Khương Lâm kinh ngạc đứng tại chỗ hồi lâu, cho đến lúc Hứa Vĩ Thần và An Noãn vào thang máy, anh ta mới hồi phục tinh thần.

Tới phòng, An Noãn đi thẳng vào nằm nghỉ.

Hứa Vĩ Thần ở bên ngoài trò chuyện một lát với Khương Lâm, Khương Lâm kính cẩn mời: “Tổng giám đốc Hứa, cô An, cơm nước đã chuẩn bị xong, hai vị xem...”

Hứa Vĩ Thần không nể mặt anh ta, cắt ngang: “Không cần lo cơm nước đầu, chúng tôi cần nghỉ ngơi, sáng mai tới công ty.”

“Được, sáng mai tôi chờ hai vị ở cửa khách sạn. Tổng công ty cấp cho ngài một chiếc xe, ngày mai tôi giao chìa khóa cho ngài. Cô An...”

Hứa Vĩ Thần cười nhẹ: “Không cần điều xe cho cô ấy, không bao lâu nữa là cô ấy sẽ bị gọi về London rồi. Lúc này cô ấy chỉ cãi nhau một trận với Aaron thôi, Aaron hết giận rồi sẽ không chịu để cô ấy ở chỗ này đâu.” Khương Lâm hiểu ra, gật đầu, ban đầu anh ta còn hơi hoài nghi, bây giờ đã hoàn toàn tin chuyện này.

Vốn anh ta tưởng rằng Hứa Vĩ Thần là một nhân vật quan trọng của công ty, không ngờ còn có một nhân vật quan trọng hơn. Khương Lâm lau mồ hôi, sau này làm gì cũng phải thật cẩn thận mới được.

Hứa Vĩ Thần và An Noãn ăn một chút trong khách sạn, thật sự cũng thấy mệt mỏi. “Lúc nào thì dẫn tôi tới nhà cô đây?”

Hứa Vĩ Thần hỏi thăm dò, anh ta không dám hỏi nhiều về quá khứ của An Noãn. Cô nàng này tính tình rất nóng nảy, hỏi làm cô khó chịu, cô sẽ nổi đóa lên.

An Noãn đang ăn tráng miệng, dửng dưng nói: “Đã nói với anh từ lâu rồi, tôi không cha, không mẹ, không gia đình.”

“Thật sự đáng thương như vậy sao?”

Rõ ràng Hứa Vĩ Thần không tin, nhưng cũng không muốn truy đến cùng, nói sang chuyện khác: “An Noãn, lão Lâm có gọi điện thoại cho cô không?

“Không.” An Noãn cúi đầu, lạnh nhạt trả lời.

“Tôi gọi điện thoại báo cáo tình hình cho anh ta biết, cô không có ý kiến gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.