Bông Hồng Băng

Chương 41: Hẹn hò




Mạc Trọng Huy không buông tay nhưng dừng chân lại, quay đầu lại ra lệnh cho Trương Húc đang sợ sệt: “Đưa cô gái kia đến Thiên Đường cho tôi!”

An Noãn vừa nghe thấy thế liền nổi giận, cố hất tay Mạc Trọng Huy2ra: “Mạc Trọng Huy, anh điên rồi à? Là tôi tự tới đây, anh đừng có giận cá chém thớt!”

Lúc này Mạc Trọng Huy đang hết sức giận dữ, hoàn toàn không để ý tới cô, nửa ôm nửa kéo cô vào trong xe.8“Tốt nhất là cô an phận một chút cho tôi! Giờ mà để sảy thai thì tự cô đi mà chịu trách nhiệm!” Hắn gầm lên giận dữ, đạp lút chân ga.

Trên đường về, An Noãn hét vào tai hắn: “Mạc Trọng Huy, anh6đừng gây phiền phức cho La Hiểu Yến, là tôi đến tìm chị ấy, chị ấy là người vô tội!”

Mạc Trọng Huy phẫn nộ kéo cô lên lầu, đá văng cửa phòng ra, kéo cô vào phòng, ném mạnh lên giường. “Cô có biết3trên giường của La Hiểu Yến đã có bao nhiêu thằng đàn ông nằm lên rồi không? Cô còn chạy tới nằm chung giường với cô ta? Cô không chê bẩn, nhưng tôi chê bẩn!”.

An Noãn tức nghẹn không nói nên lời, tay cô5đặt lên vị trí của trái tim, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Sau cùng, khi lấy lại bình tĩnh, cô khẽ nói: “Mạc Trọng Huy, anh chê tôi bẩn, tôi còn chê anh bẩn hơn! Đến bây giờ anh đã chung chạ với bao nhiêu người phụ nữ rồi? Yêu Hà Tư Nghiên một cách rầm rầm rộ rộ như vậy mà lại lên giường với em gái cô ấy, còn con gái của Lương Trạch Minh nữa, anh cũng đã quan hệ với cô ta rồi phải không? Anh mới là người mà tôi thấy ghê tởm nhất!”

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, đôi mày nhíu chặt. “Anh đã dùng thủ đoạn độc ác đối phó Thường Tử Phi, nếu bây giờ ngay cả La Hiểu Yến anh cũng không chịu buông tha, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh!”

Mạc Trọng Huy ấn vào điểm giữa đôi mày, lúc này trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, cảm thấy vô cùng đau xót.

“An Noãn, em là người ngu xuẩn nhất mà anh từng thấy, em hoàn toàn không phân biệt được bên cạnh em, ai mới là người thật lòng đối với em. Ngay cả cô bạn thân La Hiểu Yến của em, cô ta đã làm gì em, em biết không? Ngày em đi tìm Thường Tử Phi, chính cô ta đã bí mật nhắn tin báo cho anh biết! Người bên cạnh em, ai cũng đều có mưu mô, chỉ có một mình em là ngốc nghếch không phân biệt được trắng đen. Rồi sẽ có một ngày em gánh chịu mọi thiệt thòi!”

Mạc Trọng Huy xoay người rời khỏi phòng, hắn cảm thấy cô gái ngốc nghếch này làm mình mình sắp phát điên rồi.

An Noãn ngã ngồi trên giường, cô không thể tin được lời nói của Mạc Trọng Huy là sự thật. La Hiểu Yến không phải là người như vậy, hai người đã từng mấy năm hoạn nạn có nhau.

Hai ngày trời Mạc Trọng Huy không thèm nhìn mặt cô, hai người sống chung một nhà nhưng không nói với nhau lời nào. Có mấy lần An Noãn định chủ động bắt chuyện nhưng hắn luôn bày ra cái vẻ mặt lạnh như bằng, khiến cô mấy lần muốn mở miệng lại đành thôi.

Tối hôm nay, An Noãn nằm trên giường, không cách nào ngủ được, nghĩ linh tinh một hồi cuối cùng không kìm lòng được, cô tới gõ cửa phòng làm việc của hắn. Mạc Trọng Huy ngồi ở đó, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Có việc gì?” An Noãn hơi lúng túng bĩu môi: “Tôi muốn hỏi anh một chút, chuyện Lạ Hiểu Yến có thật không vậy? Chị ấy thật sự nhắn tin bí mật báo cho anh biết?”

Mạc Trọng Huy cảm thấy mệt mỏi, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Em tin lời của anh sao?” An Noãn mím môi, không muốn tiếp tục nói về chuyện đó nữa, điềm nhiên hỏi: “Lần này anh trở về Bắc Kinh...”

Mạc Trọng Huy thở ra một hơi thật dài, cắt ngang lời cô: “An Noãn, đừng nói là anh không đi viếng Hà Tư Nghiên, cho dù anh có đi viếng cô ấy cũng là điều nên làm mà! Dù sao cô ấy cũng chết vì anh!”

An Noãn gắt lên: “Tôi không muốn hỏi anh về chuyện đó!”

“An Noãn, nếu như em chỉ đơn thuần là ghen tuông thì anh thấy rất vui, nhưng nếu như đây là em ngang ngược không hiểu lý lẽ thì anh cảm thấy rất thất vọng.”

An Noãn vỗ lên trán: “Mạc Trọng Huy, cho tới bây giờ, tôi chưa hề nghĩ tới chuyện so sánh với Hà Tư Nghiên, coi như tôi chưa tới đây đi.” An Noãn có phần tự giễu ném lại một câu, rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc.

***

Một đêm mất ngủ, sáng hôm sau An Noãn dậy muộn. Khi xuống lầu ăn sáng, cô không thấy Mạc Trọng Huy, nhưng Hà Tư Kỳ lại lại ngồi lù lù trên sofa trong phòng khách.

Một cách vô thức, An Noãn nhíu mày, người giúp việc cũng bối rối, nhỏ giọng nói với An Noãn: “Cô An, sáng sớm cô Hà xông vào nhà, nói muốn gặp ngài Mạc. Ngài Mạc đang bơi, chúng em không dám quấy rầy.”

An Noãn uể oải trả lời: “Để cô ta chờ ở đây đi.”

Thấy An Noãn ăn sáng bằng bữa ăn dinh dưỡng, Hà Tư Kỳ cũng ngồi xuống đối diện với cô với dáng vẻ như bà chủ. “Làm phiền cũng mang cho tôi một bữa sáng dinh dưỡng đi, nói không chừng giờ tôi cũng mang thai thì sao.”

Miếng cháo nghẹn trong cổ họng An Noãn, cô ngẩng lên liếc nhìn cô ta.

“Không tin sao? Nếu như mọi điều thuận lợi, hẳn là tôi cũng có thai rồi, chuyển đi Bắc Kinh mấy ngày trước đó, cô hiểu mà.”

An Noãn không thèm phản ứng cái đồ thần kinh này, cô buông thìa xuống, đứng dậy bỏ đi.

“An Noãn, cô đi đâu vậy? Cô không biết cái thai tôi mang trong bụng là của ai sao?”

Hà Tư Kỳ vẫn đuổi theo cô tới phòng khách, túm lấy cánh tay cô, không cho cô đi. An Noãn hít sâu một hơi, xoay người lại, chăm chú nhìn cô ta: “Hà Tư Kỳ, buông tay ra, tôi không hề quan tâm tới việc cô có thai với ai cả.”

“Thực sự không quan tâm sao? Vì sao mặt mày cô lại tái nhợt như vậy?” Hà Tư Kỳ cười châm biếm: “An Noãn, rõ ràng là cô không dám nhìn thẳng vào sự thật. Cô thừa biết cả đời này Hà Tư Kỳ tôi chỉ có một người đàn ông, không giống như ai đó, dây dưa với cả mấy người đàn ông!” “Buông ra, tôi không muốn phí lời với một người đàn bà điên như cô!” An Noãn cổ sức hất tay cô ta ra, trong lòng vô cùng bực bội.

“An Noãn, tôi vừa nhìn thấy tới cái bụng bầu của cô là lại nhớ tới đứa con đáng thương của tôi. Lúc đó bụng tôi còn to hơn so với bụng cô hiện giờ, vậy mà cô có thể nhẫn tâm xô tới ngã. Một người làm mẹ mà lại độc ác như cô thì rồi đây quả báo sẽ đến với đứa con trong bụng cô!”

“Hà Tư Kỳ, cô câm đi!”

An Noãn có thể để cô ta nhục mạ mình, nhưng cô không cho phép bất cứ ai động chạm tới con của cô.

“Hà Tư Kỳ, cô đừng ép tôi, đừng quên bây giờ cô còn phải sống nhờ vào sự bao nuôi của Mạc Trọng Huy!” “Chà chà, thế tôi còn phải sợ cô nữa chắc? Bất luận bây giờ Mạc Trọng Huy yêu cô nhiều tới mức nào, người mà anh ấy yêu nhất mãi mãi vẫn là Hà Tư Nghiên! Mới mấy hôm trước, Mạc Trọng Huy dẫn tôi tới Bắc Kinh viếng chị tôi, khỏi cần phải nói anh ấy thương tâm như thế nào trước mộ chị tôi. Sau đó, chúng tôi đến quán bar, uống rất nhiều rượu, thì ra anh ấy vẫn còn tình cảm đối với tôi, tôi mới chỉ vừa mới liếm cho anh ấy mấy cái, anh ấy đã đè tôi ra giường rồi...” “Đủ rồi!”

An Noãn bịt tai lại, chạy lên lầu.

Làm sao Hà Tư Kỳ có thể dễ dàng buông tha cho cô, cơ hội chính là lúc này đây, bỏ lỡ cơ hội này thì suốt đời cô ta đừng hòng có thể trả thù cho đứa con đã chết của mình.

Hà Tư Kỳ xông lên lầu, túm lấy áo An Noãn. Mấy cô giúp việc vội chạy đi tìm Mạc Trọng Huy. “An Noãn, tôi vẫn còn chưa nói xong đầu, anh ấy nói, lúc ở trên giường, cô giống như một con cá chết, còn tôi thì lại có thể khiến anh ấy rất sung sướng.”

“Hà Tư Kỳ, cô câm miệng lại ngay!” “Tôi còn rất nhiều điều muốn nói, ba cô là bị tôi và Mạc Trọng Huy hại chết, lẽ nào cô đã quên, năm đó tại lễ đính hôn của hai người, chúng tôi đã làm cái gì trên giường của cô? Tiếc rằng cô nhanh chóng vào tù, nhất định cô không thấy được vẻ mặt dữ tợn của ba cô, chết mà không nhắm mắt được! An Noãn, bây giờ đứa con mà cô mang trong bụng là của Mạc Trọng Huy, là kẻ thù giết ba cô đó! Ba cô chết cũng không bao giờ nhắm mắt lại được đâu nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.