Bông Hồng Băng

Chương 37: Không hiểu nhau




Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, lạnh lùng nói: “Em về trước đi, hàng tháng anh sẽ gửi tiền vào thẻ cho em.”

“Mạc Trọng Huy, anh thật sự coi là tình nhân anh nuôi ở ngoài sao hả?”

Đột nhiên Hà Tư Kỳ hỏi một câu khiến bầu không khí trong phòng khách ngôi biệt thự chợt2trở nên nặng nề. An Noãn khẽ vùng khỏi cánh tay Mạc Trọng Huy, trong lòng có một cảm giác chua xót khó nói nên lời. “Hà Tư Kỳ, nếu như em tới để gây sự, anh sẽ bảo người đuổi em ra ngoài đấy.”

Giọng nói của Mạc Trọng Huy bắt đầu trở nên lạnh lẽo8và bực bội.

Hà Tư Kỳ bĩu môi, cười nói: “Tùy tiện hỏi một câu thôi, An Noãn không ghen thì thôi, anh cần gì phải kích động như vậy?”

Nói xong, Hà Tư Kỳ đi tới bên cạnh An Noãn, Mạc Trọng Huy rất nhạy cảm kéo An Noãn vào lòng. Hà Tư Kỳ cười nhạt: “Hừm,6trước mặt anh, em có thể làm cô ta bị thương được chắc? Em chỉ muốn nói với An Noãn, cô ấy thắng rồi, khi nào sinh con xong, hẳn là anh sẽ cưới cô ấy. Dù sao em cũng là người phụ nữ của anh, sau này còn phải nhờ anh tiếp tục nuôi em,3làm sao em dám xúc phạm nữ chủ nhân chứ? Ngày hôm nay em đến để xin lỗi An Noãn, hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho hành vi ấu trĩ của em trước kia, sau này chúng ta sẽ gọi nhau là chị em, chung sống hòa bình.”

An Noãn toát mồ hôi, khóe5miệng co rút, lùi lại mấy bước, cách xa Hà Tư Kỳ. Mạc Trọng Huy cũng vẫn không vui, bực bội nói: “Hà Tư Kỳ, em đi đi, tiền anh sẽ chuyển cho em!” Hà Tư Kỳ chu miệng, làm ra vẻ đáng thương, nói: “Em đói bụng rồi, em thấy các cô ấy cũng đang chuẩn bị cơm nước, để em ăn bữa cơm đã rồi đi.” “Hà Tư Kỳ, em đừng có giở trò, anh sẽ không khách khí với em đâu.” “Làm gì mà nhỏ mọn thể: Trước kia anh yêu chiều em như bà hoàng, bây giờ ngay đến bữa cơm cũng không cho em ăn sao? An Noãn, cô thấy tôi rất đáng thương phải không? Biết đâu một ngày nào đó, cô có thể gặp phải cảnh ngộ giống như tôi đấy.” An Noãn nhún vai, thản nhiên nói một câu: “Hai người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi ăn trước đây.” Sau đó, Hà Tư Kỳ không nhìn tới vẻ mặt tức tối của Mạc Trọng Huy, đi thẳng tới bên bàn ăn ngồi xuống, ra lệnh cho người giúp việc: “Lấy giúp tôi bát cơm, không ăn sáng, đói gần chết luôn rồi!” Người giúp việc nhìn Mạc Trọng Huy, thấy hắn không có phản ứng, đành lấy cơm mang tới. Trước đây mỗi bữa ăn, Mạc Trọng Huy thích nhất là gắp thức ăn cho An Noãn rồi nhìn cô ăn hết thức ăn do mình gắp cho. Hôm nay hắn ngồi không nhúc nhích, đôi mày nhíu lại, mặt sa sầm. Hà Tư Kỳ vừa nhai nhồm nhoàm như là đói cả tuần, vừa nói: “Trong bụng cô có vẻ đã mang thai hơn năm tháng rồi, tôi rất tò mò không biết đến lúc sinh ra, em bé sẽ giống ai? Giống An Noãn nhiều hơn, hay giống anh Trong Huy nhiều hơn nhỉ? Tôi đoán hẳn là giống anh Trong Huy nhiều hơn!”.

Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt thành nắm đấm.

An Noãn bỗng không muốn ăn nữa, chỉ cảm thấy bực bội.

“À, tuần tới là ngày giỗ của chị em rồi, năm nay anh đưa em về Bắc Kinh viếng chị nhé, em nhớ chị lắm. Từ lúc theo anh tới Giang Thành, đã bảy năm rồi em chưa trở về lần nào. Anh luôn lén đi viếng chỉ một mình mà không dẫn em theo là vì muốn lặng lẽ nói chuyện với chị, sợ em nghe được phải không?”

Mạc Trọng Huy đấm mạnh lên bàn ăn, kéo Hà Tư Kỳ đi ra ngoài. “Anh làm cái gì vậy? Em vẫn chưa ăn xong mà!” Hà Tư Kỳ bị Mạc Trọng Huy kéo ra khỏi biệt thự. “Anh đừng có kéo em, để em tự đi!”

Cô ta sửa sang tóc và quần áo một chút, nghiêm trang nói: “Em nói nghiêm túc mà, tuần sau anh đi thăm chị thì đưa em đi với, em thực sự rất nhớ chị. Chị đã rời xa chúng ta đi bảy năm rồi, em là em gái, lẽ ra phải đi thăm chị, kể cho chị nghe cuộc sống của em hiện giờ, nếu không chị sẽ lo lắng cho em.”

Mạc Trọng Huy ấn mạnh vào điểm giữa đôi mày: “Hà Tư Kỳ, cô ầm ĩ đủ chưa?”

“Em đâu có làm ầm ĩ, em nói rất nghiêm túc mà!”

Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt cô ta: “Anh đã hứa với chị em rằng sẽ chăm sóc cho em, anh xem anh chăm sóc em như thế này sao? Giờ đây em người không ra người, ngợm không ra ngợm, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy con của chúng ta. Tỉnh lại thì lại nhớ tới anh. Em mong anh có thể đến thăm em biết bao, dù chỉ là một tháng đến một lần thôi cũng được.”

“Anh bảo tài xế đưa em về.”

Mạc Trọng Huy xoay người định gọi tài xế, Hà Tư Kỳ bất thình lình từ ôm lấy thắt lưng hắn phía sau.

“Anh đưa em về, đưa em về một lần được không? Người khác đưa về, em không đi đâu!”

Mạc Trọng Huy hất tay cô ta ra, cô ta lại bắt đầu dùng nước mắt để cầu xin: “Em đã hạ mình như vậy còn chưa đủ sao? Em đã tới xin lỗi An Noãn rồi, nhưng thật ra em đã làm sai chuyện gì chứ? Con em đã lớn như vậy rồi, đột nhiên không còn nữa, phẫu thuật rất có hại đối với cơ thể mà anh không đến thăm em lần nào. Trong thời gian một tháng sau đó, tâm trạng của em rất tệ, để bây giờ cứ ốm đau liên miên, hễ trời mưa xuống là cả người đau nhức. Anh không thấy tội nghiệp, thương xót em sao? Em chính là Hà Tư Kỳ mà anh đã từng thương yêu! Em vẫn không thay đổi, vẫn luôn chờ anh hồi tâm chuyển ý cơ mà.”

Mạc Trọng Huy trở về phòng, thấy An Noãn vẫn đang ăn. Khuôn mặt cô thản nhiên như không, dường như hoàn toàn không thèm để ý tới trò hề của Hà Tư Kỳ. Mạc Trọng Huy hơi tức giận, thà rằng cô nổi giận với hắn, thà cô chỉ mặt quát mắng, đuổi Hà Tư Kỳ đi. Nhưng cô không thèm để ý, như thể chuyện vừa xảy ra đều không liên quan gì tới cô.

“Anh ra ngoài nói chuyện rõ ràng với cô ta.” Mạc Trọng Huy cầm chìa khóa xe rời đi.

“Cô An, sao cô không ngăn ngài Mạc lại? Cô thật sự có thể ngăn không cho ngài Mạc đi mà!” An Noãn mỉm cười tự giễu: “Tôi có thể ngăn anh ấy đưa cô ta về, tôi còn có thể ngăn anh ấy không gửi tiền hàng tháng cho cô ta, còn có thể ngăn anh ấy đá văng Hà Tư Kỳ khỏi hậu cung của anh ấy.”

Mấy cô giúp việc ai nấy đều bĩu môi, cũng không dám nói gì nữa.

***

Mạc Trọng Huy đích thân đưa Hà Tư Kỳ về nhà khiến cô ta mừng như điên. Cô ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, không thể quá mức khoa trương, làm Mạc Trọng Huy không vui.

“Anh Trọng Huy, tuần sau anh có về Bắc Kinh không?” Cô ta dè dặt hỏi.

“Không về.”

“Ngày giỗ của chị mà anh cũng không về sao? Vậy anh định khi nào về thăm chị?”

Hà Tư Kỳ hơi oán hận, con khôn An Noãn đã khiến anh ấy hoàn toàn thay đổi rồi.

“Chờ An Noãn sinh con xong, anh sẽ dẫn cô ấy tới Bắc Kinh một chuyến.”

Hà Tư Kỳ càng kích động gầm lên: “Anh dẫn cô ta tới gặp ông chứ gì? Anh đừng có nằm mơ! Cháu dâu trong lòng ông phải là người môn đăng hộ đối với nhà họ Mạc các anh. An Noãn ư? Không có cửa đâu!”

Mạc Trọng Huy cười nhạt, hờ hững nói: “Tôi không mong họ chấp nhận An Noãn mà chỉ muốn họ gặp mặt cô ấy một lần, sau này khi nhìn thấy An Noãn thì biết cô ấy là vợ của Mạc Trọng Huy tôi.” “Anh thực sự muốn cưới An Noãn? Anh thật sự muốn kết hôn với cô ta?! Hà Tư Kỳ nổi điên, cô ta luôn tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng lúc này sao có thể bình tĩnh được nữa? “Mạc Trọng Huy, anh có nghĩ tới người chị đã chết của em không? Chị ấy có thể chấp nhận chuyện này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.