Bông Hồng Băng

Chương 35: Câu chuyện buồn




Hôm nay Mạc Trọng Huy về nhà hơi muộn, An Noãn đã ăn cơm xong và trở về phòng. Ra vẻ bí mật, cô giúp việc nói với hắn: “Ngài Mạc, hôm nay cô An có quà dành cho ngài đó!”

Mạc Trọng Huy đã quen với việc bọn họ “bật mí” như vậy.

Ăn cơm nước xong, hắn2đi thẳng về phòng, An Noãn đang nửa ngồi nửa nằm trên giường đọc sách. Mạc Trọng Huy đi hai vòng trong phòng cũng không phát hiện quà tặng để ở đâu.

Hắn đi vòng vòng, khiến An Noãn hơi chóng mặt, tức giận hỏi: “Anh tìm cái gì vậy? Đi tới đi lui như vậy không chán8sao?”

Mạc Trọng Huy bĩu môi, rốt cuộc cũng không kìm lòng được, hỏi: “Các cô ấy nói em có quà muốn tặng cho anh.”

An Noãn nhìn dáng vẻ trẻ con của hắn, bật cười thành tiếng: “Quà tặng gì đâu, chỉ là ngày hôm nay lúc đi dạo, nhân tiện mua cho anh chiếc áo sơ mi.6Mua về rồi mới thấy không cùng hiệu với áo anh thường mặc, tôi nghĩ chắc anh sẽ không mặc nên ném vào tủ quần áo rồi.”

Mạc Trọng Huy chạy tới tủ quần áo lấy chiếc sơ mi ra, là một nhãn hiệu khá tốt, chỉ có điều chất lượng vẫn kém hơn một chút so với3loại áo may hoàn toàn bằng thủ công mà hắn vẫn thường mặc, màu này hắn cũng chưa từng mặc thử. An Noãn đi tới, thấy đôi mày Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại, liền hừ một tiếng, nói với vẻ không vui: “Tôi có lòng tốt mua áo cho anh, anh không thích thì thôi, làm5gì phải nhíu mày như vậy? Thật sự tôi chưa từng thấy anh chú trọng như thế, tôi thấy người mẫu mặc rất đẹp, đoán chắc anh mặc vào cũng sẽ rất tuấn tú.”

“Giúp anh mặc thử một chút.”

Mạc Trọng Huy đưa áo sơ mi cho An Noãn.

An Noãn cũng muốn xem thử hắn mặc vào có thực sự đẹp như người mẫu không. Cô giúp hắn cởi áo sơ mi trên người ra, mặc chiếc áo mới vào. Quả thật cô nhìn rất chuẩn.

“Mạc Trọng Huy, anh mặc vào trông rất đẹp trai.”

An Noãn không kìm lòng được giơ ngón cái lên khen ngợi, trong lòng lại thầm oán, ông trời thực sự không công bằng chút nào, tất cả những gì tốt nhất đều hào phóng ban cho hắn.

“Cảm ơn, anh rất thích.”

Đột nhiên Mạc Trọng Huy nói một câu khiến An Noãn kinh ngạc, đây là lời nói phát ra từ miệng Mạc Trọng Huy sao? An Noãn hơi mím môi, trong khoảnh khắc đó, cô hơi xúc động.

Cô vừa định nói “Không cần cảm ơn” thì đột nhiên Mạc Trọng Huy đã kích động ôm lấy cô, siết chặt vào lòng. “Mạc Trọng Huy, anh làm sao vậy?”

Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên bên tai cô: “An Noãn, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa, hãy sống vui vẻ bên nhau được không?”

Hai tay An Noãn đang buông thõng bên người, bắt đầu từ từ chuyển động, ôm lấy vòng eo cường tráng của hắn.

“Mạc Trọng Huy, tôi cãi nhau với anh bao giờ? Lần nào cũng là anh ức hiếp tôi!”

Mạc Trọng Huy đành cười chào thua, tiếng cười của hắn rất cởi mở: “Được, sau này anh không bao giờ ức hiếp em nữa. Anh sẽ luôn nâng niu em, hết lòng yêu thương em.” Hắn âm thầm thở dài, cho tới bây giờ, không biết rốt cuộc là ai ức hiếp ai.

Buổi tối, hai người nằm trên giường, cảm thấy ấm áp một cách khó tả.

Mạc Trọng Huy chủ động đề xuất: “Đêm nay em muốn ăn gì? Nói trước đi, lát nữa anh đi mua cho em.” “Không cần, có người không hề cam tâm tình nguyện chút nào, sau này tôi không ăn đêm nữa.”

Mạc Trọng Huy khẽ cười, vòng tay càng ôm chặt lấy cô, âu yếm nói: “Vẫn còn giận chuyện hôm qua sao? Nhỏ mọn vậy?”

An Noãn lầm bầm: “Tôi là một người nhỏ mọn vậy đó, sau này anh đừng có chọc tức tôi.”

“Được được, anh không dám nữa. Bây giờ có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không?”

An Noãn nhoài người vào lòng hắn, cười xấu xa nói: “Tôi muốn ăn bánh gato, nhưng không muốn ăn bánh trong tiệm, bánh ở đó béo ngậy lắm.”

Mạc Trọng Huy có dự cảm không lành: “Ý em là...?” “Anh xuống bếp làm bánh gato cho tôi đi.”

Cô nói như ra lệnh.

Mặt Mạc Trọng Huy đen lại: “Em đã thấy anh làm bánh gato bao giờ chưa? Anh không biết làm!” “Anh thông minh như vậy, cứ làm theo trên mạng là được thôi! Xem ra anh cũng chẳng thành tâm chút nào, lúc nãy anh nói vậy cũng chỉ để dỗ tôi thôi chứ gì.”

Mạc Trọng Huy buồn bực muốn chết, cả buổi tối ngồi xem clip hướng dẫn làm bánh gato, rồi lại ra ngoài mua nguyên liệu làm bánh. Hắn dốc hết sức bình sinh, vất vả lắm mới làm xong chiếc bánh gato thì An Noãn đã ngủ say rồi.

Nhất thời hắn nghĩ mình bị lừa, cô nhóc kia rõ ràng muốn trêu chọc mình. Nhìn chiếc bánh gato trên đôi tay đầy mồ hôi của mình, hắn hận không thể lôi cô dậy, nhét bánh vào miệng bắt cô ăn cho hết.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ đầy thuần khiết của cô, hắn lại nghĩ, vì cô, làm cái gì cũng đáng cả.

Từ lúc nào hắn trở nên dễ dàng thỏa mãn như vậy? Cô ấy đan khăn quàng cổ cho hắn, mua áo sơ mi cho hắn khiến hắn hạnh phúc biết nhường nào, có cảm giác như một cặp vợ chồng son vậy.

Lúc này Mạc Trọng Huy cũng không muốn ngủ, hắn ngồi ở đầu giường, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của An Noãn, cảm thấy rất thỏa mãn.

An Noãn có thói quen ban đêm tỉnh dậy một lần, thật ra cũng không phải cô thật sự đói bụng mà chỉ muốn nghĩ đủ cách hành hạ hắn.

Mạc Trọng Huy như không có một giới hạn về nguyên tắc nào mà cứ để mặc cô làm ầm ĩ. Mở mắt thấy Mạc Trọng Huy ngồi đó chứ không ngủ, An Noãn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cười hỏi: “Làm xong bánh gato rồi à?” Mạc Trọng Huy gật đầu, đem bánh gato tới. An Noãn mặc kệ hết, cầm lấy ăn ngấu nghiến. Mạc Trọng Huy nhíu mày: “Khuya rồi, ăn nhiều bơ như vậy, có thật là không sao không?”

An Noãn vừa ăn vừa thong thả nói: “Thật không thể tin được đây là lần đầu tiên anh làm bánh gato. Nói thật nhé, anh rất có khiếu làm bếp, hôm nào làm vài món cho tôi nếm thử, mùi vị nhất định rất ngon.”

Khuôn mặt Mạc Trọng Huy co rúm lại, nhưng lại sốt sắng nói với cô: “Ăn vừa phải thôi, nếu em thích ăn, sau này hàng ngày anh đều làm cho em.” An Noãn không thèm nghe, ăn như gió cuốn, nhanh chóng ăn sạch miếng bánh gato. Hậu quả lập tức đến ngay, ăn xong nằm xuống một hồi, bụng liền đau dữ dội, An Noãn chạy vội vào phòng tắm, nôn liên tục. Mạc Trọng Huy luống cuống, vội gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong làm các cô giúp việc trong nhà đều thức dậy. Trợ lý Trương nghe tin cũng vội chạy tới.

Thẩm Cẩm Phong nửa đêm chạy tới, trong lòng giận dữ. Anh ta cũng bất chấp, quay sang mắng Mạc Trọng Huy một trận: “Khuya khoắt rồi mà sao cậu còn cho cô ấy ăn nhiều bánh gato như vậy? Bữa tối vốn đã ăn rất nhiều rồi, làm sao tiêu hóa kịp? Bây giờ thì hay rồi, dạ dày không thích ứng kịp, phụ nữ có thai không thể uống thuốc, đành phải chịu đựng thôi!”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Noãn, hết sức xót xa: “Thực sự không có cách nào sao?”

“Làm gì có cách nào, trừ phi uống thuốc!”

An Noãn đau quá, nắm chặt tay Mạc Trọng Huy, vẫn luôn miệng nói: “Tôi không uống thuốc đâu!”

“An Noãn, cô thực sự là không có một chút tự giác làm mẹ nào hay sao hả? Lúc nào có thể ăn cái gì, ăn bao nhiêu, cô không cân nhắc cho kỹ à? Còn cậu Mạc nữa, không phải tôi trách mắng gì cậu, nhưng mà An Noãn hồ đồ, cậu cũng hồ đồ theo cô ấy là sao? Lại còn làm cho cô ấy một miếng bánh gato to như vậy, người không mang thai ăn vào cũng còn khó chịu nữa là!” Sau đó An Noãn còn tiếp tục nôn mấy lần rồi ôm cánh tay Mạc Trọng Huy ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.