Bông Hồng Băng

Chương 30: Hừmm




“Anh dậy lâu rồi à? Sao còn chưa rời giường?” 11 Mạc Trọng Huy đưa mắt nhìn xuống phía dưới, An Noãn mới phát hiện hai tay mình vẫn thân mật, khăng khít ôm chặt thắt lưng hắn.

Cô rút tay lại, hơi xấu hổ, xoay người lại đưa lưng về phía hắn. Mạc Trọng Huy sáp lại gần, hôn nhẹ lên trán cô.

“Dậy đi, ngủ nhiều như vậy không thấy đói bụng sao?”

Nghe hắn hỏi như vậy, An Noãn thật sự cảm thấy đói bụng rồi.

Hai người cùng vào phòng tắm2đánh răng rửa mặt, từ trước đến nay, hai người chưa từng hòa thuận như thế. Mấy cô giúp việc thấy hai người cùng nhau xuống lầu, Mạc Trọng Huy còn âu yếm ôm eo An Noãn, ai nấy đều vui lây.

An Noãn nghe họ rù rì với nhau trong bếp: “Thấy ngài Mạc và cô An ngọt ngào như vậy thật vui. Trai tài gái sắc, một đội trời sinh. Nhìn họ âu yếm nhau, có cảm giác cả thế giới đều trở nên thật tốt đẹp.”

An Noãn nhìn về8phía Mạc Trọng Huy, tên kia vẫn lộ vẻ lạnh lùng trước sau như một, chỉ là khóe miệng hơi cong lên, tạo thành một nét cười rất nhẹ.

Gần đây phản ứng nôn nghén của An Noãn đã hoàn toàn biến mất, ăn cái gì vào cũng không bị nôn ói. Người giúp việc bắt đầu chế biến những món ăn đa dạng, đổi món cho cô, từ bữa sáng thức ăn đã rất phong phú. Biết An Noãn hay thức dậy ăn đêm, họ trữ rất nhiều thức ăn trong6bếp.

Mạc Trọng Huy thấy cô ăn cháo như hổ đói, ăn xong lại còn tráng miệng bằng một miếng bánh gato đầy kem.

Hắn nhăn mày, nhắc nhở cô: “Ăn ít thôi, khi nào thấy đói lại ăn tiếp, ăn một lúc nhiều như vậy, làm sao dạ dày chịu nổi?” An Noãn lơ đễnh nói: “Bây giờ dạ dày to ra, mỗi bữa có thể ăn rất nhiều.” Sinh hoạt của An Noãn hiện tại càng lúc càng nề nếp, mỗi buổi sáng khi mặt trời mọc, cô đúng giờ rời3giường. Ăn sáng xong, Mạc Trọng Huy sẽ đưa cô ra ngoài dạo một vòng, hắn còn mời thầy đến hướng dẫn cô tập yoga hàng ngày. Buổi trưa, ăn cơm xong, cô thường nghỉ trưa, có lúc Mạc Trọng Huy ngủ cùng cô, có lúc phải ra ngoài làm việc. Ngủ trưa xong, An Noãn thường đọc sách. Thẩm Cầm Phong đến nhà ăn cơm cũng nói khí sắc của cô đã tốt lên rồi, trông như một người sắp làm mẹ hạnh phúc.

Trên giá sách là mấy cuốn dành5cho những phụ nữ sắp làm mẹ, gần đó là sách dành cho người sắp làm cha, không biết Mạc Trọng Huy mua về từ lúc nào, thỉnh thoảng khi cô đọc sách, hắn cũng lật xem một chút.

Bây giờ người giúp việc trong nhà cũng bắt đầu chuẩn bị vật dụng trẻ con, có mấy cô khéo tay còn đan áo len cho em bé.

An Noãn nhìn từng bộ quần áo nhỏ xíu bày ra trước mắt, trong lòng rất kích động.

“Quần áo nhỏ xíu, sau khi sinh ra, đứa bé chỉ nhỏ như vậy sao?” “Đúng thế, lúc mới sinh ra bé chỉ lớn chừng ấy thôi, sau đó sẽ càng ngày càng lớn rất nhanh.” Nghe họ nói như vậy, An Noãn bắt đầu cảm thấy mong đợi. Bây giờ tình mẫu tử dâng tràn trong lòng An Noãn, cô theo mấy người giúp việc học cách đan áo len. Cô đan rất chậm, có nhiều lúc cô muốn thức đêm đan áo cho xong, Mạc Trọng Huy không đồng ý, vừa đến giờ là bắt cô ngừng đan. Kết quả là một bộ quần áo len nhỏ xíu, cô đơn nửa tháng mới xong.

Thấy tác phẩm của mình, cô hơi kích động, tưởng tượng dáng dấp của đứa bé khi mặc vào, nhất thời cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Mạc Trọng Huy thấy cô như vậy, trong lòng có phần chua chát, đối với chuyện của hắn, cho tới bây giờ cô chưa từng để tâm tới.

Hiện giờ còn chưa sinh con, trong mắt An Noãn đã không có sự tồn tại của hắn, sau này đứa bé ra đời rồi, cả trái tim của cô không dành hết cho đứa bé mới lạ.

Mấy cô giúp việc đều là người tinh ý, dễ dàng nhận ra tâm sự của Mạc Trọng Huy, bèn nói với An Noãn: “Cô An, bây giờ quần áo trẻ con cô đã đan dễ như chơi, kỹ thuật cũng càng ngày càng tốt hơn rồi, cô cũng nên đan cho ngài Mạc một bộ, nhất định ngài ấy sẽ rất cảm động.”

“Quần áo người lớn tôi không đan nối đầu, tốn nhiều công sức lắm. Hơn nữa, cho dù tôi đan xong, chắc chắn Mạc Trọng Huy cũng không chịu mặc, anh chú trọng vẻ ngoài như vậy, làm sao có thể mặc áo len tôi đan?”

“Điều này cũng chưa chắc đầu cô, quần áo do người yêu dấu của mình tự tay đan, nhất định ngài Mạc sẽ rất thích.”

“Không được, không được, tôi thật sự không có bản lĩnh đó.”

Người giúp việc vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Nếu không thì cô đan khăn choàng cổ cũng được, khăn quàng cổ tương đối dễ đan.”

Trước sự kiên trì của các cô, An Noãn đành đầu hàng, miễn cưỡng đồng ý. Khăn quàng cổ dễ đan hơn đan áo nhiều, hơn nữa đan cũng đã quen tay, An Noãn đan rất nhanh, chỉ ba ngày đã xong.

Người giúp việc đã quen thuộc với cô rồi, bây giờ họ cũng dám nói đùa với Mạc Trọng Huy nữa. “Ngài Mạc, cô An có niềm vui bất ngờ dành cho ngài kìa!” Các cô vui vẻ bỏ đi rồi, An Noãn thừa biết cả đám nhóc quỷ quái đó đang trốn trong bếp nhìn trộm. Mạc Trọng Huy hết sức bình tĩnh, hỏi: “Cái gì mà niềm vui bất ngờ?”

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là tiện tay đan cho anh chiếc khăn quàng cổ. Tuy nhiên thời tiết hôm nay chưa dùng được, nếu anh thích, để mùa đông hãy dùng.”

Mạc Trọng Huy vui sướng khi nhận được niềm vui bất ngờ này, hắn nhận lấy chiếc khăn quàng cổ trong tay cô. Tới tận bây giờ hắn cũng không có thói quen choàng khăn quàng cổ, mùa đông này chắc hẳn sẽ không rời chiếc khăn này rồi. Mũi đan rất đơn giản, màu sắc rất giản dị, đây là một chiếc khăn quàng cổ rất bình thường, nhưng cầm nó trên tay Mạc Trọng Huy cảm thấy nặng trĩu. Nghĩ tới lúc cô cặm cụi ngồi đan từng mũi, từng mũi một, hắn cảm thấy nóng lòng được choàng nó lên.

“Thế nào? Cũng được mà nhỉ, họ đều nói trông rất được.”

An Noãn còn chưa dứt tiếng, Mạc Trọng Huy đã kéo cô vào lòng, động tác hơi mạnh khiến đầu cô và vào người hắn.

An Noãn đang muốn nổi cáu, Mạc Trọng Huy đã cúi xuống hôn lên môi cô.

Hai người đã từng hôn môi rất nhiều lần, nhưng nụ hôn “trong sáng” như thế này lại khiến tim An Noãn đập thình thịch.

Mạc Trọng Huy càng hôn càng say sưa, đầu lưỡi hắn mở hàm răng cô ra, tiến vào trong miệng cô, quấn quýt lấy lưỡi cô. “Ôi, hôn kiểu Pháp kìa, lãng mạn quá đi!” An Noãn có thể nghe được tiếng líu ríu của mấy cô giúp việc trong bếp. Khi cô bị hắn hôn sắp ngộp thở đến nơi, Mạc Trọng Huy mới buông cô ra, đôi môi ẩm ướt hôn liên tiếp lên trán cô.

“Họ đang nhìn lén kìa!” An Noãn xấu hổ đỏ mặt, cổ sức đẩy hắn ra. Mạc Trọng Huy mỉm cười: “Hôn cho họ thấy mà!” An Noãn bĩu môi, sao lại có người biến thái như vậy chứ. Tối hôm đó, không biết tìm đâu ra một cái hộp tinh xảo, Mạc Trọng Huy bỏ chiếc khăn quàng cổ vào hộp, lại bỏ hộp vào ngăn kéo.

Thấy vậy, An Noãn cảm thấy phiền chết đi được, không kìm lòng được, cô trêu chọc hắn: “Có cần phải kĩ đến mức đó không?”

Anh sợ ném đâu đó, đến lúc cần lại tìm không ra.”

An Noãn không ngờ Mạc Trọng Huy lại nghiêm túc như vậy, nói: “Nếu anh thích như vậy, tôi sẽ đan thêm cho anh mấy cái.”

Hắn mỉm cười, vuốt tóc cô, âu yếm nói: “Không cần đâu, một cái là đủ rồi, anh không muốn em quá mệt mỏi.”

An Noãn vất vả đan khăn quàng cổ cho hắn, kết quả người cảm động lại chính là cô.

Sau khi nằm lên giường rồi, bỗng An Noãn nhớ tới La Hiểu Yến, liền hỏi: “À, đám cưới của La Hiểu Yến và giám đốc Phan khi nào tổ chức? Anh tịch thu điện thoại di động của tôi, làm tôi không thể nào liên lạc được với chị ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.