Bông Hồng Băng

Chương 29: Hậu quả khó lường




An Noãn ấn vào mi tâm, Thường Tử Phi thật là ngốc, tới nước này rồi mà anh còn thích khua môi múa

mép cho sướng miệng, đúng là cái miệng hại cái thân mà. “Cô An, tính ngài Mạc rất nóng nảy, ngài ấy không bao giờ chịu được đả kích, cô đả kích ngài ấy bằng chuyện đó, ngài ấy không làm gì được cô, nhưng Thường Tử Phi nói như vậy thì anh ta tới số rồi.”

“Trợ lý Trương, anh đúng2là tiếp tay cho giặc, anh ở bên Mạc Trọng Huy, đã làm bao nhiêu chuyện phạm pháp rồi? Các người ra tay ác độc đến mức nào, chân Thường Tử Phi có nặng lắm không?” Trương Húc cúi đầu nói: “Chúng tôi ra tay rất nhẹ, chỉ gãy xương thôi, qua vài ngày là có thể xuất viện rồi, toàn bộ tiền thuốc men đều do Thiên Đường chi trả.”

An Noãn tức đến nỗi nghẹn lời.

“Cô An, nếu có thật sự muốn8Thường Tử Phi được yên ổn thì sau này cô đừng nhắc tới Thường Tử Phi trước mặt ngài Mạc nữa. Nếu cô đối xử tốt với ngài Mạc một chút thì Thường Tử Phi đã không phải chịu tội như thế này. Ngày nào cô cũng lạnh nhạt với ngài Mạc, lần nào gặp cũng chỉ trơ mắt nhìn, lửa giận trong lòng ngài Mạc không có lối thoát, cho nên chỉ có thể trút giận vào người khác được thôi.”

“Thêm nữa,6cô An, cô cũng đừng có đay đi đay lại trước mặt ngài Mạc rằng đứa bé này là của Thường Tử Phi, đó là điều làm ngài Mạc khó chịu nhất. Ngài Mạc có thể chấp nhận đứa bé đã là nhượng bộ lớn nhất của ngài ấy rồi, hai người còn dùng lời nói đả kích ngài ấy, làm sao ngài ấy chịu nổi? Vậy nên tôi mới nói, đó là Thường Tử Phi muốn chết, không đáng thông cảm.”

An Noãn3trừng mắt, Trương Húc mới ngậm miệng.

“Giang Thiên Nhu đi rồi hả? Liệu Mạc Trọng Huy có thể làm gì với Giang Thiên Nhu không?”

Lời lẽ hàm súc, Trương Húc nói: “Không biết tại sao Giang Thiến Nhu lại tìm được tới đây, đương nhiên là ngài Mạc rất tức giận. Nhưng ngài Mạc có làm gì cô ta hay không là còn ở cô. Cô khiến ngài Mạc vui lòng, làm nũng với ngài ấy một chút, sau đó nói giúp cho5Giang Thiến Nhu thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Thật ra, tôi nói câu này cô đừng khó chịu, Thường Tử Phi có ngày hôm nay đều là do hai người xử lí mọi việc không đủ chín chắn. Hai người đều không phải là đối thủ của ngài Mạc, cần gì cứ gắng sức làm ngài ấy tức giận? Bây giờ cục diện thành ra thế này, có muốn cứu vãn cũng không được nữa rồi.”

Cuối cùng, Trương Húc chăm chú nhìn An Noãn, nói: “Cô An, nếu như có thực sự muốn tốt cho Thường Tử Phi thì hãy đối xử đúng mực với ngài Mạc, đừng có cố chống đối với ngài ấy nữa, như thể đối với ai cũng không có lợi.”

Trương Húc nói một hơi khiến An Noãn chấn động, cô hiểu quả thật là mình hại Thường Tử Phi. Tập đoàn Phi Vũ phá sản, Thường Tử Phi biến thành như vậy đều là lỗi của cô, đều do lời nói dối của cô mà ra. Nếu ngay từ đầu cô không nói dối thì cũng không đến nông nỗi này. Thường Tử Phi là đồ ngốc, còn cố gắng nói dối vì cô.

Hôm đó, An Noãn luôn do dự có nên nó rõ sự thật với Mạc Trọng Huy không. Biết đâu nó rõ sự thật với hắn thì tất cả đều vui vẻ. Sau khi nghĩ thông suốt, An Noãn dự định nói rõ ràng với Mạc Trọng Huy, không nên liên lụy đến người vô tội nữa. Ngoại trừ bơi ra, thú tiêu khiển ở nhà của Mạc Trọng Huy là tập thể hình, chắc ngày nào cũng ở nhà hắn thấy chán lắm.

Không thấy bóng dáng hắn ở hồ bơi, An Noãn chạy tới phòng tập gym, quả nhiên hắn ở trong đó thật. Cô dè dặt đẩy cửa đi vào lúc này Mạc Trọng Huy đang vận động đến mức mồ hôi nhễ nhại, nửa người trên ở trần, mồ hôi hột không ngừng lăn xuống, trông khá hấp dẫn.

“Có việc gì?”

Hắn lạnh lùng liếc nhìn cô. “Tôi có chuyện muốn giải thích với anh. Hay là anh đi tắm trước đi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Mạc Trọng Huy hơi khó chịu hừ một tiếng: “Có chuyện gì cứ nói ở đây luôn đi!”

Hắn bước tới trước mặt An Noãn, vẻ nam tính của hắn hừng hực áp đảo cô.

An Noãn cúi đầu, không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn nói cho anh biết, đứa bé trong bụng tôi thực ra là của anh.”

Thời gian như dừng lại một phút, cả không gian đều chìm vào yên tĩnh. Sau đó Mạc Trọng Huy bật ra tiếng cười lạnh lẽo, tức giận nói: “Vì muốn anh buông tha cho Thường Tử Phi, ngay cả điều này cũng dám nói ra miệng?”

Đương nhiên Mạc Trọng Huy không tin, An Noãn hơi gấp gáp, chăm chú nhìn vào mắt hắn, nói: “Mạc Trọng Huy, đứa bé thật sự là con của anh!” Hắn nhướng mày, trào phúng nói: “Vậy miêu tả sinh động trước đây của hai người đều là hư cấu? Hẳn là hai người đã trao đổi với nhau về kịch bản cho nên ngay cả lời thoại cũng y như nhau? Làm rất sướng kia mà! An Noãn, những lúc ân ái với anh, em chưa từng tỏ ra sung sướng lần nào! Em ở với anh lâu như vậy, cho tới bây giờ anh cũng không biết dáng vẻ khi sướng khoái của em trông như thế nào. Lần nào cũng như lần nấy, chỉ như một cái xác không hồn, cứ y như bị cưỡng gian vậy!”

Hắn từng bước một tiến tới, ép An Noãn vào góc tường, ngả ngớn nâng cằm cô lên, nói bằng giọng trầm mạnh mẽ: “Yên tâm, tất cả phẫn nộ của anh chỉ có thể trút vào người khác, cho tới bây giờ anh vẫn không nỡ làm thương tổn em, mà sau này anh cũng sẽ không thương tổn đứa bé trong bụng em, bất kể nó là con của ai, sau này sinh ra đời, vẫn là con của Mạc Trọng Huy này. Không cần phải tiếp tục bịa đặt về chuyện đó nữa!”

Nói xong, Mạc Trọng Huy mở rộng cửa, rời khỏi phòng tập. An Noãn phải lấy hết dũng khí để nói thật với hắn, nào ngờ hắn lại không tin cô.

Đêm đó, Mạc Trọng Huy tới phòng của An Noãn. An Noãn đang buồn bực trăn trở trên giường, đột nhiên nghe tiếng vặn cửa, kế đó là tiếng bước chân đi thẳng vào phòng tắm. An Noãn vờ ngủ, Mạc Trọng Huy tắm rửa xong, lên giường nằm cạnh cô.

Lúc này trong đầu An Noãn hiện lên những lời nói của Trương Húc. Cô lấy hết dũng khí xoay người lại đối mặt với hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng cường tráng của hắn, vùi mặt vào lòng hắn. Động tác của cô khiến Mạc Trọng Huy hơi kinh ngạc và mừng rỡ, rồi lại nghi hoặc, hơi khàn giọng hỏi: “Làm cái gì vậy?” “Lâu rồi không ôm anh ngủ, để tôi ôm anh một chút.” Giọng nói dịu dàng, mềm mỏng của cô vang lên, nhẹ nhàng chạm vào trái tim hắn. Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, siết chặt. Cảm giác khi ôm cô ấy vào lòng thật tốt đẹp biết bao, sung sướng đến nhường nào, tất cả những chuyện khác đều trở thành nhỏ nhoi và vô nghĩa, quan trọng là cô ấy vẫn thuộc về mình.

Thời gian này, bao đêm không ngủ được, hắn đi tới đứng trước cửa phòng cô nhưng rốt cuộc vẫn không bước vào.

Cho tới bây giờ hắn mới hiểu ra, cứ ôm ấp nỗi tức giận trong người, cuối cùng người chịu khổ là mình.

Bất kể đứa bé là của ai, chỉ cần cô ấy là của mình, vậy là đủ rồi. Huống hồ mình và cô ấy còn có thể có có con nữa, càng nhiều càng tốt.

Trước đây hắn chưa từng nghĩ muốn có con, sau khi ở bên cô, mong muốn có con càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Hắn luôn tưởng tượng con của hai người ra đời, một nửa giống hắn, một nửa giống cô. Đôi mắt thì nhất định phải giống cô ấy rồi, những chỗ khác trên khuôn mặt có thể giống mình. Đôi mắt cô ấy đẹp vô cùng, lúc nào cũng trong trẻo và sáng ngời. Trong đầu đầy những suy nghĩ và cảm nhận kỳ diệu và tốt đẹp, hắn mất ngủ, trong thời gian đó, thậm chí hắn đã kịp đặt xong tên cho con, con trai gọi là Mạc Mạc, con gái gọi là An An.

Hiếm khi có được giấc ngủ ngon, khi An Noãn tỉnh lại, mặt trời đã ló rạng. Mạc Trọng Huy đang nằm bên cạnh cô, mắt đăm đăm nhìn cô ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.