Bông Hồng Băng

Chương 27: Say để làm gì?




Mạc Trọng Huy liếc xéo anh ta.

Thẩm Cầm Phong lập tức hối hận: “Hà hà, chỉ đùa một chút thôi mà, tôi nào dám! Cho tôi thêm một lá gan, tôi cũng không dám.”

Ăn cơm nước xong, An Noãn nghỉ ngơi một chút rồi Trương Húc lái xe đưa bọn họ tới tiệm sách. Thẩm Cầm Phong ngồi cạnh Trương Húc, Mạc Trọng Huy ôm An Noãn ngồi ở ghế sau. Tới tiệm sách, thả An Noãn và Thẩm Cầm Phong xuống xong, Trương Húc liền lái xe rời2đi.

“Chà chà, quả nhiên là sợ tôi dụ dỗ cô rồi, còn đích thân tiện chúng ta. Cô nói xem, cô bụng to như vậy, tôi bắt cóc cô để làm cái gì? Bán vào nhà chứa cũng không được bao nhiêu tiền!”

An Noãn “xì” một tiếng, lườm anh ta, tức giận nói: “Anh bớt nói nhảm đi, có giỏi thì nói trước mặt Mạc Trọng Huy ấy!”.

Thẩm Cầm Phong cười hì hì, đột nhiên sáp lại gần cô, ỡm ờ nói: “An Noãn, theo những gì tôi hiểu8về cô, đứa bé trong bụng cô nhất định là con của Mạc Trọng Huy!” Thẩm Cầm Phong vẫn muốn thăm dò cô. An Noãn lười phản ứng với anh ta, đi thẳng vào hiệu sách.

Trương Húc và Mạc Trọng Huy đi tới Thiên Đường, Thường Tử Phi đã được mời tới phòng làm việc của giám đốc Phan.

Nhìn thấy Mạc Trọng Huy, đôi mắt Thường Tử Phi tràn đầy sát khí, hai mắt đỏ ngầu hung dữ nhìn hắn trừng trừng. “Ngài Mạc có việc muốn hỏi anh,6tốt nhất là thành thật trả lời cho tôi, bằng không anh không thể gánh nổi hậu quả đâu.”

Trương Húc chặn đầu trước. “Tin nhắn đó là do cậu gửi phải không?” Mạc Trọng Huy hờ hững hỏi. Ánh mắt Thường Tử Phi tràn đầy nghi hoặc. “Tin nhắn nào?”

Mạc Trọng Huy nhíu mày: “Không thừa nhận cũng không sao. Trả lời cho tôi, vì sao hôm đó An Noãn vào nhà cậu? Lúc đó hai người đã làm gì?”

“Tập đoàn Phi Vũ xuất hiện nguy cơ, An Noãn3lấy một nghìn năm trăm vạn từ chỗ anh đưa cho người nhà của tôi, người nhà của tôi vẫn giấu giếm tới việc đó. Về sau tôi biết được, khó có thể chấp nhận được nên ngày nào cũng tránh ở ngôi nhà mà tôi và An Noãn từng ở, An Noãn lo lắng cho tôi, chạy đi tìm tôi.”

Thường Tử Phi không để ý đôi mày của Mạc Trọng Huy nhíu chặt, tiếp tục nói: “Cô nam quả nữ cùng ở một phòng, có thể xảy ra5chuyện gì, anh có thể tưởng tượng, huống chi, anh cũng tận mắt thấy rồi.”

Mạc Trọng Huy đứng bật dậy túm lấy cổ Thường Tử Phi. Thường Tử Phi cao một mét tám, Mạc Trọng Huy cao gần một mét chín, đứng trước mặt hắn, xét mặt khí thế thôi cũng đủ thua rồi.

“Anh có bóp chết tôi thì cũng không thay đổi được chuyện này, tôi đã lên giường với An Noãn rồi! Hôm đó chúng tôi hết sức vui vẻ, hết sức sung sướng. Chúng tôi không chỉ làm trên giường mà còn làm cả trong nhà tắm, khiển quần áo đều bị ướt hết. An Noãn nói, tối nào cũng bị anh cưỡng bức, nhưng trong lòng cô ấy luôn là tôi.”

Trương Húc và Phan Bình há hốc miệng và kinh ngạc, Mạc Trọng Huy hơi nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi, vung tay tát Thường Tử Phi, lần này Thường Tử Phi vẫn đứng vững. “Giữ cái mạng nhỏ của hắn lại.”

Mạc Trọng Huy ném lại một câu rồi rời khỏi phòng làm việc. Trương Húc và Phan Bình đánh cho Thường Tử Phi một trận nhừ tử mới ngừng tay.

***

Thẩm Cầm Phong cùng An Noãn chọn vài cuốn sách tra cứu về mẹ và bé, đều là loại sách nói về những điều cần biết, những lời khuyên dành cho người sắp làm mẹ.

An Noãn nhìn tên sách, cảm thấy buồn cười.

Thẩm Cầm Phong nhận được cuộc gọi của Trương Húc, tưởng cậu ta lái xe tới đón mình, không ngờ ở đầu bên kia Trương Húc thậm thà thậm thụt nói: “Thẩm Cầm Phong, mua sách xong, anh bắt xe đưa cô An về nhé.”

Thẩm Cầm Phong không nhịn được, nổi đóa: “Chẳng phải đã nói sẽ tới đón sao? Thà nói sớm là không đón để tôi tự lái xe tới, giờ này làm gì có xe mà đón?” “Có người chọc giận ngài Mạc, hiện giờ ngài ấy rất tức giận. Tôi cũng lén gọi điện thoại cho anh, bây giờ tốt nhất là nghe lời tôi, chớ có làm con thiêu thân!”

Thẩm Cầm Phong còn muốn mắng mấy câu, Trương Húc đã cúp điện thoại. “Quá đáng thật! An Noãn, cô theo Mạc Trọng Huy, đúng là xui xẻo tám đời!” An Noãn cau mày hỏi: “Sao vậy? Có chuyện à?” “Lúc đi đã nói rõ rằng mua sách xong sẽ tới đón chúng ta, bây giờ lại nói tâm trạng Mạc Trọng Huy không tốt, bảo chúng ta tự bắt xe về. Giang Thành khó bắt xe lắm, chúng ta sẽ phải đi bộ khá dài đấy.”

An Noãn lại cảm thấy không hề gì, nói với Thẩm Cầm Phong: “Không sao, chẳng phải anh đã nói tôi cần vận động sao? Giờ có anh đi bộ cùng cũng tốt.”

“Hay là gọi điện thoại cho tài xế, tôi dẫn cô đi ngoài đường thế này, nếu xảy ra chuyện gì, tôi gánh không nổi trách nhiệm.” An Noãn “xì” một tiếng, khinh thường nói: “Thẩm Cầm Phong, trông anh không giống đàn ông chút nào, sợ này sợ nọ. Anh ta bảo chúng ta bắt xe thì chúng ta bắt xe, xảy ra chuyện gì thì cũng là do anh ta mà ra, cần gì đối nghịch với anh ta, khiến anh ta nổi giận?”

Biết Mạc Trọng Huy sẽ không tới, Thẩm Cầm Phong cũng can đảm hơn, liền chống tay ép cô vào giá sách, cười một cách dâm đãng. “Cô nói tôi không phải là đàn ông, có muốn thử một chút không? Vừa hay cô cũng xem thử giúp tôi xem size của tôi có dài hơn Mạc Trọng Huy không”

An Noãn thực sự muốn tát cho anh ta một cái. Cô cố sức đẩy anh ta.

“Thẩm Cầm Phong, anh còn dám đùa giỡn với tôi, tôi sẽ gọi điện cho Mạc Trọng Huy ngay đấy!” “Đừng đừng đừng, chỉ đùa chút thôi mà! Đi thôi, sách mua thế cũng tạm đủ rồi.” Giờ này đúng là rất khó bắt xe, cuối cùng không còn cách nào khác, Thẩm Cầm Phong đành gọi điện thoại cho bạn, nhờ họ tới đón. Về tới nhà, Mạc Trọng Huy vẫn chưa về, người giúp việc nói trợ lý Trương gọi điện về, nói tối nay ngài Mạc không về ăn cơm tối.

Mạc Trọng Huy không có nhà, đương nhiên Thẩm Cầm Phong cũng không ở lại ăn cơm, anh ta tìm cớ ra về. Ăn cơm xong, An Noãn nghe theo lời khuyên của Thẩm Cầm Phong, một mình ra ngoài đi dạo. Người giúp việc muốn đi theo, An Noãn liền đuổi về. Phong cảnh nơi đây quả thật rất đẹp, không khí cũng rất trong lành, An Noãn đi lang thang không có mục đích.

Cô vẫn xem biệt thự là một cái lồng giam, ở đó mỗi ngày đều cảm thấy nặng nề, chưa bao giờ có thưởng thức thế giới này một cách hẳn hoi. Tâm trạng khác đi, mắt nhìn thế giới xung quanh cũng khác. An Noãn đi một đoạn lại nghỉ một chút, thấy trời sắp tối hẳn, cô mới trở về. Một luồng sáng chói mắt chiếu tới, phía sau lập tức vang lên tiếng còi xe ô tô.

An Noãn vội tránh qua một bên, xe của Mạc Trọng Huy lướt qua bên người cô, “Vụt” một tiếng, lao đi như

bay.

Cô thấy Mạc Trọng Huy đích thân lái xe, cũng không biết hắn lại nổi điên nổi khùng gì nữa. Mặc kệ hắn, An Noãn cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, xe của Mạc Trọng Huy đã dừng lại từ lúc nào.

“Lên xe!”

Giọng nói mạnh mẽ của hắn tràn ngập tức giận.

An Noãn thực sự không biết mình đã làm gì khiến hắn tức tối, cô bĩu môi, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. “Anh chạy chậm một chút, chạy nhanh tối sẽ nôn lên người anh đấy.”

Mạc Trọng Huy trợn mắt liếc nhìn cô, nhưng vẫn giảm tốc độ xuống. Tới nhà, An Noãn liền đi thẳng lên lầu. Ga trải giường đã được thay nhưng Mạc Trọng Huy không tới, cả đêm cũng không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.