Bông Hồng Băng

Chương 25: Không có gì thú vị




“Tôi không ăn, bảo bọn họ dọn đi.”

Mạc Trọng Huy hất áo tắm ra, lại nhảy xuống nước. Trương Húc thở dài, không dám quấy rầy hắn nữa, liền xoay người bỏ đi. Đêm đã khuya, An Noãn nằm ở trên giường nhưng chưa ngủ, lật qua lật lại, trong lòng cảm thấy rất bực dọc. Cô2dứt khoát tụng chăn ra, đi chân trần tới sân thượng, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn trên chiếc ghế mây lớn, khoanh tay nhìn bóng đêm đen kịt người cửa sổ.

Cũng không biết do chìm đắm trong nỗi buồn trong lòng hay do chìm đắm bởi cảnh vật ngoài kia, An Noãn không kìm lòng được,8nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được nữa. Hai tay cô nhẹ nhàng đặt lên bụng, muốn cảm nhận sự tồn tại bé nhỏ của đứa bé.

“Mẹ xin lỗi, xin lỗi con...”

Từng tiếng xin lỗi khiến người rơi lệ, An Noãn cảm thấy trái tim bị bóp6chặt, bị cắt thành những mảnh nhỏ. Ban đầu, khi mới biết mình mang thai, từ đáy lòng cô vô cùng bài xích, cho dù như thế nào cô cũng không thể sinh con cho Mạc Trọng Huy, sau này sẽ càng phiền phức hơn. Thế nhưng dần dà, cô bắt đầu luyến tiếc. Cũng không biết3bắt đầu từ bao giờ, tình mẫu tử bắt đầu trỗi dậy. Cô bắt đầu tưởng tượng hình dáng của con, tưởng tượng ra cảnh mình chơi đùa với con.

Mấy ngày nay, cô suy nghĩ rất nhiều, lúc nào cũng nhớ tới hình ảnh mình được ở bên ba khi còn bé, nhớ tới những lúc ba5kể chuyện cho cô nghe, lúc còn bé là chuyện cổ tích, lớn một chút là chuyện tình của ông và mẹ cô. Mặc dù An Noãn chưa bao giờ gặp mẹ nhưng từ lời kể của ba mình, cô biết mẹ mình là một người phụ nữ rất tốt đẹp và vĩ đại.

Còn bản thân cô thì sao? Buông thả, ấu trĩ, chưa nói tới việc ba đứa bé là ai, làm sao cô có thể đảm đương vai trò của một người mẹ, làm sao có thể nuôi nấng con cô đây?

“Xin lỗi, mẹ xin lỗi con...” Nước mắt An Noãn ào ạt tuôn rơi, lau mãi cũng không hết được, cô đành để mặc dòng lệ tuôn trào, cuối cùng rồi nước mắt cô cũng khô cạn. Cũng không biết cô ngồi khóc như vậy đã bao lâu, đột nhiên cô cảm thấy đói. Cô sờ lên bụng, miệng nở một nụ cười héo hắt. Đi xuống lầu tìm đồ ăn, vừa tới đầu cầu thang, cô thấy trong phòng ăn có ánh sáng, đó là ánh sáng mờ mờ phát ra từ đèn tường. An Noãn có chút hiểu kỳ đi tới, nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Mạc Trọng Huy dưới ánh đèn mờ nhạt, tay hắn cầm ly vang đỏ, khẽ đung đưa. Nghe tiếng bước chân rất nhẹ, Mạc Trọng Huy quay đầu lại, hờ hững hỏi cô: “Đói rồi hả?” An Noãn gật đầu, đi thẳng vào bếp.

Khi cô đi ngang qua bên cạnh Mạc Trọng Huy, đột nhiên hắn mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô. Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cô ngồi xuống đi, muốn ăn cái gì, tôi làm cho cô.”

Có chút thụ sủng nhược kinh, An Noãn ngồi xuống ghế: “Nấu giúp tôi bát mì.” Không bao lâu sau, Mạc Trọng Huy bưng bát mì tới trước mặt cô, còn đập vào hai quả trứng. Vừa ăn, An Noãn vừa thuận miệng hỏi: “Nửa đêm rồi anh còn ngồi đây làm cái gì, không muốn ngủ à?”

“Cũng như cô thôi, đói xuống tìm đồ ăn.” An Noãn bĩu môi: “Đồ ăn của anh chính là ly rượu vang này ấy hả?” Mạc Trọng Huy không nói nữa, rất chăm chú nhìn cô ăn mì. Ăn được vài miếng, An Noãn cảm thấy ánh mắt đổi diện quá nóng bỏng, cô buông đũa, mỉm cười nói với hắn: “Ăn không vào nữa rồi, tôi về phòng ngủ đây.”

“Cô không còn chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?” Đôi mày của Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại, trong ánh mắt dường như có một nỗi mong đợi gì đó. An Noãn mỉm cười lắc đầu: “Tôi không có gì muốn nói cả.” Nói xong, cô liền đi thẳng về phòng.

Mạc Trọng Huy cầm ly rượu trút hết vào cổ họng, nhưng cơn giận vẫn không thể trôi đi. Sáng sớm hôm sau, thời tiết dường như cũng ứng với lòng người, bầu trời đổ cơn mưa nhỏ.

An Noãn thấy vẻ mặt ai nấy đều rất nặng nề, dường như hôm nay cô phải lên đoạn đầu đài không bằng. Tình cảm này cô sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

Một cô giúp việc đi tới cầm tay cô, ghé tai cô nhỏ giọng khuyên: “Cô An, cô nhượng bộ ngài Mạc một chút được không? Tôi xin cô đó, đừng làm phẫu thuật, không những tội nghiệp đứa bé, mà còn không tốt cho sức khỏe của cô.”

An Noãn mím môi, đi thẳng ra khỏi biệt thự.

Mạc Trọng Huy đích thân đưa An Noãn tới bệnh viện, Trương Húc lái xe, hai người ngồi sau xe, bầu không khí trong xe có chút khác thường.

Tới bệnh viện, Thẩm Cầm Phong đã chờ sẵn bên ngoài đón bọn họ. Anh ta cố gắng khuyên nhủ: “Ngài Mạc, cuộc phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu có đổi ý không?”

Mạc Trọng Huy không vui lườm anh ta một cái, Thẩm Cầm Phong đành nén những lời còn muốn nói xuống bụng. An Noãn nằm trên giường mổ, bình tĩnh một cách khác thường.

Bác sĩ thấy hơi lạ, không nhịn được hỏi cô: “Cô An, cô đã nghĩ kĩ rồi chứ? Có cần bán lại một chút với ngài Mạc không?”

“Không, xin hãy bắt đầu đi.” Vì câu nói của bác sĩ, nước mắt bắt đầu long lanh trong mắt An Noãn.

Bác sĩ còn đang thở dài, đột nhiên của phòng giải phẫu bị đá văng ra, Mạc Trọng Huy xông vào, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc nơm nớp lo sợ theo sau hắn.

“Ngài Mạc, xin hỏi ngài còn có chỉ thị gì?” Thấy vậy, bác sĩ sợ hãi, không hiểu ra sao. Thẩm Cẩm Phong nhìn kíp mổ, quát lên: “Chỉ thị cái quái gì, không làm nữa, mấy người nhìn không ra à?” An Noãn còn chưa kịp phản ứng, Mạc Trọng Huy đã bế cô đi ra.

“Mạc Trọng Huy, anh điên à?”

An Noãn hét lên.

Mặt mày tái mét, Mạc Trọng Huy khẽ nói: “Giữ đứa bé lại, đã sinh ra thì là con của Mạc Trọng Huy này!”

An Noãn vùng vẫy trong lòng hắn, cố sức đẩy hắn ra, khóc lóc gào lên: “Mạc Trọng Huy, anh điên điên khùng khùng cái kiểu gì vậy? Anh không muốn thì bỏ đi, anh muốn thì giữ lại, anh coi tôi là cái gì? Đùa tôi à?”

Mạc Trọng Huy thấy cô quá kích động liền vòng tay ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô trấn an: “Được rồi, được rồi, không phẫu thuật nữa, giữ đứa bé lại.”

“Mạc Trọng Huy, tôi nguyền rủa cả dòng họ nhà anh!” Đôi mày hơi nhíu lại, Mạc Trọng Huy hết sức bất đắc dĩ dỗ dành: “Được rồi, chúng ta về nhà.” Lúc này An Noãn mới nhận ra, không biết từ lúc nào, xung quanh có rất nhiều người xúm lại xem, ai nấy đang chỉ trỏ bàn tán một cách sôi nổi.

Trong khoảnh khắc, cô không biết giấu mặt vào đầu.

Mạc Trọng Huy ôm ngang người cô, bế cô đi qua đám người, rời khỏi bệnh viện. Thẩm Cầm Phong và Trương Húc vui mừng ra mặt, hai người quát to: “Giải tán, giải tán hết đi, hạ màn rồi!” Giữa đám người, Thường Tử Phi cô đơn xoay người bước đi, Giang Thiên Nhu khoác tay anh, hết sức cảm khái nói: “Cô nàng An Noãn này thật may mắn mới được một người đàn ông như Mạc Trọng Huy yêu chiều, hẳn là vô cùng hạnh phúc. Thường Tử Phi, anh có thể cũng yêu chiều em như Mạc Trọng Huy yêu chiều An Noãn không? Ài, quên đi, yêu chiều bằng một nửa của hắn thôi là đủ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.