Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 198: Muốn Giết Thì Giết




Cả đám người ngồi vây quanh mấy cái bàn ở một quán đồ nướng ven đường, vừa uống rượu vừa chơi trò chơi…

Chỉ có một mình Tóc Vàng trầm mặc không nói gì, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Cung Thiếu Huân ngồi ở ghế chính giữa liếc nhìn hắn ta, nhếch môi cười hỏi: “A Tinh, có chuyện gì vậy?” 

“Nhị thiếu, em…” Hoàng Mao muốn nói thật, nhưng lại sợ nói ra khiến nhị thiếu mừng hụt.

Mấy tháng gần đây mọi người đều biết nhị thiếu vẫn đang tìm tung tích một cô gái. Lỡ hắn ta không nhớ ra đã gặp cô gái đó ở đâu, chẳng phải sẽ khiến nhị thiếu thất vọng sao.

“Em hơi đau bụng, mọi người cứ ăn trước đi, em đi một lát sẽ quay lại.” Tóc Vàng đứng dậy bỏ đi, mấy người anh em cảm thấy rất cạn lời với hắn ta. 

“Thằng nhóc thối tha, đang lúc ăn cơm lại đòi đi ị, mất cả hứng!”

“Mày mới mất hứng, biết thì đừng nói!”

“Tôi không nói thì mọi người cũng biết.” 

“Câm cái miệng thối của mày lại!”

Tóc Vàng đứng bên đường, châm một điếu thuốc. Hắn ta đứng dựa vào cột điện, vắt óc suy nghĩ, đã gặp cô gái đó ở đâu nhỉ?

Thật sự rất quen, rất quen, nhưng hắn ta lại không nhớ ra. 

Tóc Vàng đánh mạnh vào đầu, chẳng trách mẹ hắn nói hắn ngốc, đầu óc không linh hoạt, hắn ta thật sự ngốc mà.

Tóc Vàng nhìn sang hai bên đường, tự dưng lại nhìn thấy một cửa hàng bán hoa, bên đó có một cô gái đang dọn chậu hoa vào trong cửa hàng, hắn ta giật mình mở to mắt.

Lại vỗ một cái vào đầu, đúng là ngốc thật mà! 

“Nhị thiếu, em nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!” Tóc Vàng hưng phấn chạy tới trước mặt Cung Thiếu Huân, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Nhị thiếu, cuối… cuối cùng em đã nhớ ra rồi.”

“Thằng này mày nhớ cái gì?” Một người anh em ở phía sau vỗ hắn ta bộp một cái.

Cung Thiếu Huân lười biếng dựa vào ghế, cũng buồn cười hỏi: “Cậu làm sao thế?” 

“Nhị thiếu, cô gái trên móc chìa khóa của anh, em nhớ ra rồi, em đã gặp cô ấy, thật sự đã gặp cô ấy!”

Nụ cười trên khóe miệng Cung Thiếu Huân vụt tắt, hơi rướn người về phía trước, giọng nói hơi căng thẳng: “Đã gặp ở đâu?”

“Gặp ngay hôm nay đó, lúc thi đấu ở thị trấn Hoa Lan, cô ấy đạp xe ba gác đi muốn qua đường, bị em chặn lại. Sau đó em nhìn thấy hình vẽ trên móc chìa khóa của anh, liền cảm thấy cô gái trong hình vẽ rất quen, hì hì, nhị thiếu, em đã nghĩ cả ngày, cuối cùng cũng nhớ ra.” 

Vẻ mặt Tóc Vàng đắc ý muốn tranh công, người anh em sau lưng đá cho hắn ta một cú vào mông.

“Cái thằng thối tha này, xem trí nhớ tàn tệ của mày, bây giờ mới nhớ ra!”

Lại có mấy người anh em khác cũng vây quanh hắn ta vỗ vào đầu hắn ta, vừa hưng phấn vừa buồn cười, mắng hắn ta ngu ngốc. 

Bọn họ đều biết Cung Thiếu Huân rất muốn tìm được cô gái đó. Cuối cùng cũng đã tìm được, mọi người đều thấy vui thay cho anh ta.

“Đừng đánh, đầu óc A Tinh vốn đã không minh mẫn, mấy người còn đánh nữa, người ta sẽ ngốc luôn đó.” Cung Thiếu Huân đứng lên, khóe miệng kéo ra một đường cong đẹp mắt, trong mắt cũng lộ vẻ hưng phấn và sự kiên định phải lấy được thứ mình muốn.

“Nhị thiếu, bây giờ chúng ta đến thị trấn Hoa Lan để tìm chị dâu đi!” Một người đề nghị nhưng Cung Thiếu Huân lắc đầu: “Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai hãy đi.” 

“Không sợ chị dâu lại biến mất sao?”

“Bây giờ đi cũng không tìm được, ngày mai đến giao lộ canh chừng, thế nào cũng tìm ra cô ấy.” Cung Thiếu Huân nở một nụ cười vừa xấu xa vừa mê hoặc, lần này cô gái đó có chạy lên trời cũng không thoát được.

Đáng tiếc, ngày hôm sau trời lại mưa, Giang Vũ Phi không đi giao hoa. 

Cô cũng không biết rằng trên giao lộ Bàn Sơn có mấy chiếc xe hơi đang đứng chờ, đậu từ sáng tới tối, vẫn cứ ôm cây đợi thỏ.

Ngày thứ ba, sau khi ăn sáng xong, Giang Vũ Phi lại phải đi giao hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.