Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 32: Đánh cược tương lai




Trên đường trở về trung tâm lãnh địa, sư đàn Áo La Tư gặp một con trâu đực thất lạc đồng bạn.

Một chân trước của con trâu bị thương, có lẽ vì bị cắt nên bị thương, cũng có thể bị trâu đực khác làm bị thương lúc đánh nhau, đi đường rất khập khiễng, nhóm sư tử cái tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội trời cho này.

Đề Na bị thương cùng Hoắc Na trông coi tiểu sư tử, mười con sư tử cái còn lại đều tham gia, con trâu bị thương căn bản không thể chống lại đội quân tóc dài hùng hổ đang đói bụng này.

Áo La Tư ở bên cạnh quan sát, cũng không xuất nhiều sức lực, sau khi nhóm sư tử cái gục ngã con trâu mới đi tới chia sẻ chiến lợi phẩm. Sư tử đực luôn có quyền ưu tiên với con mồi. Có lẽ vì khiếp sợ sự hùng mạnh của Áo La Tư khi giết chết sư tử đực của Hoắc Tư Bỉ trước đó, có lẽ cũng vì những lý do khác, tóm lại, lúc ăn cơm, nhóm sư tử cái lựa chọn quên đi chuyện khó nói giữa Áo La Tư cùng Tổ Oa của Hoắc Tư Bỉ.

Cứ việc Áo La Tư luôn không so đo việc nhóm sư tử cái tay đấm chân đá mình, nhưng lúc nào nên biểu hiện kính cẩn nghe theo, không chọc sư tử đực nổi giận, nhóm sư tử cái đều biết rất rõ.

Toàn thể sư đàn đều ăn no, nhóm tiểu sư tử khôi phục tinh lực, lại bắt đầu vây quanh mẹ cùng dì của mình truy đuổi đùa giỡn, một tiểu sư tử cảm thấy hứng thú với đuôi của chính mình, giống như một con chó nhỏ đuổi theo đuôi mà xoay vòng quanh, kết quả bị Áo La Tư chụp một phát, sự thực thì Áo La Tư chỉ cảm thấy tiểu sư tử này chơi rất vui, muốn quan tâm nó một chút, không ngờ lại tạo thành kết quả này. Đối với sư tử đực trưởng thành mà nói, nhóm ấu tể quá mức yếu ớt, huống chi sư tử đực trước nay luôn không thể nắm giữ chừng mực khi ở cùng đứa nhỏ của mình.

Áo La Tư nhìn tiểu sư tử bị chụp nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy, hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, quả nhiên, Đề Ny đã hướng về phía nó nhe nanh…

Hiện giờ sư đàn đã ở trung ương lãnh địa, không cần lo lắng sư đàn khác cùng linh cẩu, vì thế, sư vương hùng tráng uy vũ trong mắt nhóm sư tử cái lại trở thành bất tài.

Vì thế, sư vương bi thương, lại một lần nữa bị đá ra khỏi sư đàn.

Sư tử đực thoạt nhìn là chủ nhân lãnh địa, xưng bá một phương, nhưng sự thực trong vài thời điểm, cuộc sống của bọn nó chẳng khác gì những kẻ lưu lạc.

Chỉ cần nhóm sư tử cái không vui, sư tử đực chỉ có thể xám xịt bị đuổi khỏi sư đàn, đương nhiên, nó vẫn đúng giờ trở về ăn cơm. Ai cũng không thể ngăn cản nhiệt tình với thịt của sư tử đực.

Giữa trưa, độ ấm dần tăng cao, Áo La Tư tìm được một mỏm núi đá khá xa sư đàn, phía sau có một gốc cây keo, nơi này là chỗ lí tưởng cho một giấc ngủ trưa.

Bước vài bước lên mỏm đá, Áo La Tư nằm sấp xuống, vừa cảm thán những bà vợ trở mặt vô tình, vừa nghĩ bữa cơm tiếp theo chừng nào ăn, ngẫu nhiên trong đầu còn xẹt qua bóng dáng của mấy đầu sư tử cái Hoắc Tư Bỉ, được rồi, nhớ ăn không nhớ đánh chính là những kẻ như Áo La Tư.

Áo La Tư thật không ngờ chính là lúc nó lười biếng nằm dài trên mỏm đá, ba liệp báo đang ẩn trong một lùm cây dưới mỏm đá.

La Kiều cùng hai tiểu liệp báo dán sát lên mặt đất, tận lực làm mình không bị chú ý. Cậu vẫn không hiểu nổi, chỉ ngủ gật một chút mà thôi, sao vừa mở mắt ra, trên mỏm đá trước mặt đã có một con sư tử nằm úp sấp? Lại còn là người quen.

Nếu sư tử đực ở đây, chứng minh sư đàn cũng cách đó không quá xa, mệt cậu còn đang nghĩ sư đàn vẫn loanh quanh ngoài biên giới lãnh địa, cậu cùng đám nhỏ có thể có một khoảng thời gian thanh bình, không ngờ đàn sư tử này lại trở về sớm như vậy.

“Ba ba, làm sao bây giờ?”

La Sâm cùng La Thụy đã không còn vừa thấy sư tử đã mất bình tĩnh như cũ, nhưng vận theo bản năng cảm thấy lo sợ. La Kiều chỉ có thể tận lực trấn an hai tiểu liệp báo, Áo La Tư cách bọn họ quá gần, hai tiểu liệp báo tuy đã có thể chạy trốn rất nhanh nhưng vẫn không thể so với sư tử đã trưởng thành. Cơ hội duy nhất của ba cha con là chờ Áo La Tư ngủ say rồi lén chạy đi.

La Kiều có lẽ có dũng khí đối kháng với sư tử cái, nhưng cậu tuyệt đối không muốn chủ động trêu chọc sư tử đực, nhất là con sư tử hung tàn này.

Hai tiểu liệp báo học theo bộ dáng La Kiều nằm rạp trên mặt đất, cằm dính sát vào đùi trước, tiếng hít thổ cố phát ra thật khẽ. Bọn nó lẳng lặng chờ đợi, nhìn thấy Áo La Tư thỉnh thoảng há rộng miệng ngáp một cái, nhưng chính là không ngủ được, ánh mắt La Kiều đều trừng tới mức sắp lọt ra ngoài.

Rốt cuộc, Áo La Tư trở mình, nằm ngửa ra ngủ.

La Kiều động động lỗ tai, đứng lên, hơi cúi người chậ, rãi từ lùm cây chui ra ngoài, La Sâm cùng La Thụy học theo bộ dáng La Kiều, vừa đi vừa thật cẩn thận không phát ra bất cứ tiếng vang nào, ngay lúc ba liệp báo đi ra đại khái chừng năm mươi mét, La Kiều nhìn lại, suýt chút nữa đã sợ tới mức hồn vía lên mây.

Không biết từ khi nào, Áo La Tư đã tỉnh lại, đang đứng trên tảng đá, không hề chớp mắt nhìn ba con liệp báo bên dưới, bóng râm từ tán cây che khuất mặt nó, La Kiều không biết con sư tử này có biểu tình gì, tóm lại chắc không phải cười tủm tỉm nhìn theo mình cùng hai tiểu liệp báo rời đi đâu.

Quả nhiên, ngay sau đó, Áo La Tư từ trên mỏm đá nhảy xuống.

“Nghe này, chờ ba ba dẫn nó rời đi, hai các ngươi chạy về phía đầm lầy hôm qua, tìm nơi trốn đi, ba ba sẽ tìm các ngươi!”

Hai tiểu liệp báo nghe lời quay đầu chui vào trong bụi cỏ, La Kiều nhìn chằm chằm Áo La Tư, ngay lúc Áo La Tư tăng tốc thì xoay người chạy về một hướng khác, vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu khiêu khích, sự thực, cho dù La Kiều không kêu, Áo La Tư cũng truy cậu chứ không phải hai tiểu liệp báo.

Áo La Tư đối với La Kiều có ấn tượng rất sâu, hành vi của con liệp báo tiến hóa này rất thú vị, hơn nữa có thể một mình giết chết một con linh cẩu, Áo La Tư hiện tại không có hứng thú muốn giết nó, nhưng thật ra muốn từ trên người nó tìm kiếm chút vui vẻ.

La Kiều đã có kinh nghiệm bị Áo La Tư rượt đuổi, con sư tử đực này hoàn toàn không thể dùng lẽ thường suy đoán, sức chịu đực khi chạy rất khủng bố. Nhưng nếu không chạy thì không có bất cứ cơ hội đào thoát nào, hiện giờ chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là chạy, cố sức chạy.

Ưu thế duy nhất của La Kiều chính là thói quen hoạt động ban ngày của liệp báo, thường xuyên đi săn vào giữa trưa. Sư tử thì không bằng, bọn nó hoạt động đi săn vào ban đêm nhiền hơn, vào lúc trời nắng chói chang, phần lớn nhóm sư tử thì thích nằm ngủ.

La Kiều nghĩ hết biện pháp hao phí thể lực của Áo La Tư, vô thức chạy theo một hướng, lúc hồi phục lại tinh thần thì đã chạy vào một khe núi.

Từ xa xa nhìn tới, trong khe bụi bốc lên mù mịt, là do đám gà gô đang cào đất tìm hạt giống trong đất.

La Kiều lao thẳng vào trong, Áo La Tư cũng bám sát phía sau, đám gà gô bị liệp báo cùng sư tử đột nhiên xuất hiện làm sợ tới mức nháo nhào chạy loạn tứ phía, tiếng kêu ầm ĩ làm đánh thức chủ nhân phiến lãnh địa này.

Trên một gốc cây sung cao lớn ẩn úp một sát thủ bí mật, giữa đám cành lá rậm rạp, đôi mắt vàng nhạt ẩn chứa hơi thở khát máu.

Áo La Tư cách La Kiều ngày càng gần, La Kiều luống cuống không chọn được đường, thế nhưng lại nhảy lên một gốc cây sung, móng vuốt liệp báo không thể thay, theo độ tuổi tăng lên thì càng lúc càng cùn làm bọn nó không am hiểu việc leo cây. Nhưng trong lúc bán mạng chạy trốn, sức bật của La Kiều cũng rất kinh người, thế nhưng lại móc chặt thân cây bóng loáng của cây sung, hai ba cái nhảy lên tới ngọn cây.

Áo La Tư chỉ có thể đứng dưới gốc cây nhìn lên con báo bên trên mà than thở.

Sư tử đực trưởng thành muốn leo cây, hơn nữa lại còn là loại cây sung cao lớn này, thuần túy là không thể tưởng tượng được.

Áo La Tư vòng quanh gốc cây hai vòng, chỉ cần La Kiều không leo xuống, nó cũng không có biện pháp nào. Nhiệt độ không khí ngày càng cao, thời gian chạy quá lâu làm sư tử đực cần tìm một nơi râm mát nghỉ ngơi, nếu không rất có khả năng sẽ bị cảm nắng.

Huống chi ở trong này Áo La Tư ngửi thấy một hương vị chán ghét, nhìn nhìn xung quanh, càng khẳng định địa bàn này của ai, tuy hoa báo đối với sư tử mà nói không tính là gì, nhưng hoa báo đực Mông Đế sinh hoạt phụ cận lãnh địa Áo La Tư cũng không dễ đối phó như vậy. Con hoa báo đực bưu hãn kia, thậm chí có thể giết chết một con linh dương vằn lớn.

Áo La Tư ngây người thêm một hồi thì rời đi. Dù sao con liệp báo này cũng sinh hoạt trong lãnh địa của nó, sớm muộn gì cũng có ngày đụng mặt…

La Kiều nằm sấp trên nhánh, khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Áo La tư, thẳng đến khi xác định đối phương thật sự rời đi mới dám há mồm thở dốc.

“Rốt cuộc cũng đi rồi…”

“Phải không?”

Hả? !

La Kiều hoảng sợ, phút chốc quay đầu lại liền nhìn thấy hoa báo Mông Đế cơ hồ đặt cả người lên cơ thể mình, hai chân trước giam cầm bên hông, chỏm râu cùng răng nanh nhìn thấy rất rõ ràng.

La Kiều cứng ngắc quay đầu lại, lừa mình dối người tự nói với bản thân đó chỉ là ảo giác mà thôi, ngay sau đó, xúc cảm từ lỗ tai truyền tới hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của cậu.

Mông Đế ngửi ngửi La Kiều, liếm liếm sau tai, âm thanh trầm thấp tràn đầy từ tính như trước: “Không định nói gì với ta sao?”

La Kiều bảo trì trầm mặc.

“Nếu ngươi không lên tiếng, ta coi là ngươi rất vui sướng a.”

Vui sướng cái gì?

Mông Đế đột nhiên cắn sau gáy La Kiều, cơ thể đè thấp, La Kiều hoảng sợ, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, lúc này mới phát giác ra, tư thế của bọn họ hiện giờ thấy thế nào cũng rất mờ ám a!

Dưới gốc cây vừa đi một tên lưu manh, trên cây lại gặp phải lưu manh!

Huống chi mức độ lưu manh của con hoa báo này cùng con sư tử đực kia hoàn toàn tương xứng a!

Đối tượng bị lưu manh lại luôn là cậu, vì sao lại như vậy a? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.