Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 25




Hai con gà gô cộng lại cũng chưa tới mười ký, La Kiều tận lực để La Sâm cùng La Thụy ăn no, còn cậu thì bụng vẫn đói tới kêu vang như trước.

Lúc mặt trời lặn, La Kiều đứng trên gò mối nhìn về phía xa, lọt vào tầm mắt là thảo nguyên mênh mông cùng cây cỏ khô héo, không có con mồi, cái gì cũng không có.

La Sâm cùng La Thụy không còn truy đuổi đùa giỡn như xưa, bọn nó cố gắng tiết kiệm từng phân thể lực có được, biện pháp tốt nhất là im lặng nằm úp sấp dựa vào người La Kiều, hưởng thụ hoàng hôn yên tĩnh.

“Ba ba, hôm nay có kể chuyện cổ tích không?”

La Thụy thích làm nũng với La Kiều, tiểu liệp báo sáu tháng vẫn còn mang tính trẻ con như lúc còn ba tháng. La Kiều thường nghĩ, có lẽ cậu cũng không xứng với chức vị ba ba, cậu luôn không thể thoát khỏi hình thức suy nghĩ của nhân loại, ở một điểm nào đó, điều đó đã gây ra sai lầm trí mạng cho cậu.

“Muốn nghe chuyện cổ tích à?”

“Muốn a.”

La Thụy cùng La Sâm tụ lại bên người La Kiều, bụng La Kiều vẫn trống rỗng, cậu thậm chí còn có thể cảm giác rõ ràng thể lực không đủ, cơ thể không ngừng tiêu hao mà suy yếu, nhưng cậu không thể lộ ra chút biểu hiện nào, hiện giờ cậu là tất cả của hai tiểu liệp báo, bắt đầu từ ngày nhặt được bọn nó, bọn nó đã trở thành cây trụ tinh thần chống đỡ cậu trong thế giới xa lạ này.

Ba con liệp báo nằm trong bụi cỏ cao, cây cỏ khô vàng che chắn bóng dáng bọn nó, làm những kẻ săn mồi hoạt động về đêm rất khó phát hiện bọn họ. Bóng đêm thâm trầm, La Kiều nhìn hai tiểu liệp báo lẳng lặng ngủ, liếm liếm lỗ tai bọn nhỏ, cũng chìm vào mộng đẹp.

Đột nhiên, La Kiều mở to mắt, dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe âm thanh trong gió truyền tới, tiếng gầm của sư tử cùng tiếng kêu của linh cẩu có chút bất đồng bình thường.

Hai tiểu liệp báo cũng bị đánh thức, La Sâm cùng La Thụy bắt chước La Kiều, cẩn thận lắng nghe âm thanh văng vẳng trên thảo nguyên, bọn họ chưa từng nghe linh cẩu kêu như vậy, trong ấn tượng của hai tiểu liệp báo, những kẻ xấu xí kia chỉ biết phát ra âm thanh chói tai làm người ta rợn da gà.

“Ba ba, đây là gì vậy?”

La Sâm cùng La Thụy dựa vào nhau, cùng sưởi ấm. Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm làm bọn nó sau khi giật mình tỉnh lại có chút không thoải mái.

“Ta cũng không rõ lắm.” La Kiều không có chút buồn ngủ nào, cậu biết tiếng kêu của linh cẩu tối nay rất bất thường, nhưng cậu không nhận ra nó rốt cuộc có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ sư đàn tập kích bọn nó?

Sự thực, đàn linh cẩu lớn nhất trong lãnh địa Áo La Tư tối nay đã diễn ra một màn đảo chính bất ngờ.

Trong đàn của linh cẩu cái Nạp Lợi vốn có hơn tám mươi con, số linh cẩu này thân thể cường tráng, bản tính tham lam. Trước khi Áo La Tư trở thành thủ lĩnh sư đàn, có một dạo bọn nó còn dám chống lại sư đàn, ngẫu nhiên dựa vào ưu thế số lượng còn có thể cướp con mồi của nhóm sư tử cái bắt được làm của riêng. Nhưng hết thảy đều chấm dứt dưới sự thống trị của Áo La Tư, con sư tử đực tiến hóa kia tận hết sức truy giết đánh đuổi gia tộc Nạp Lợi, mụ mụ của Nạp Lợi, thủ lĩnh tiền nhiệm của đàn linh cẩu cũng chết trong một lần xung đột với sư đàn. Từ lúc Nạp Lợi trở thành thủ lĩnh đàn linh cẩu tới nay, số lượng thành viên trong đàn đang không ngừng giảm bớt, hoặc chết hoặc thất lạc, sau khi mùa khô tiến tới, thức ăn rất thưa thớt càng làm tình cảnh nhóm linh cẩu gian nan hơn.

Trước mắt thành viên trong đàn linh cẩu chỉ còn chưa tới bốn mươi con. Cứ việc Nạp Lợi thân thể cường tráng nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng, nó không thể sinh ấu tể, sau khi thử rất nhiều lần, cứ chờ mong rồi lại thất vọng. Điều này làm đàn linh cẩu một lần nữa rung chuyển, một thủ lĩnh không thể sinh dục ấu tể đối với tộc đàn chính là một thảm họa.

Một con linh cẩu cái khác có địa vị cao bắt đầu không ngừng khiêu khích Nạp Lợi, nó cũng cường tráng như Nạp Lợi, đồng thời cũng có dã tâm bừng bừng. Nạp Lợi không có khả năng chắp tay dâng vị trí thủ lĩnh tặng cho người khác, một khi nó bị đuổi khỏi vị trí này, chờ đợi nó chính là địa vị xuống dốc không phanh trong tộc đàn, đến lúc đó, ngay cả ấu tể nhỏ tuổi trong đàn cũng có thể tùy ý ức hiếp xỉ nhục nó.

Nạp Lợi tận lực thay đổi tình cảnh bất lợi của mình, Nạp Bỉ không cho Nạp Lợi có cơ hội này, tối nay, cả đàn linh cẩu lâm vào một mảnh hỗn loạn, Nạp Bỉ cùng những kẻ đi theo nó phát động công kích với Nạp Lợi, trong trận hỗn chiến, Nạp Lợi bị cắn bị thương ở sau gáy, một cái lỗ tai cũng bị Nạp Bỉ cắn rớt, nó chật vật không chịu nổi kêu lên tiếng kêu quỷ dị chói tai truyền đi rất xa, vô luận là sư đàn hay cha con La Kiều đều có thể nghe thấy tiếng kêu thê lương của nữ thủ lĩnh đàn linh cẩu.

Thẳng đến một khắc cuối cùng, Nạp Lợi vẫn không chịu khuất phục, nó hung hăng cắn chân sau một con linh cẩu, lúc đối phương chịu đau thì nó phóng ra khỏi vòng vây của Nạp Bỉ.

Nạp Lợi trốn thoát, Nạp Bỉ thành công leo lên ngai vàng thủ lĩnh, nhưng, dã tâm của nó không chỉ như thế.

Nạp Lợi kéo một thân đầy vết thương bước đi trên thảo nguyên trong đêm tối, mặc dù nó thoạt nhìn chật vật không chịu nổi nhưng nó vẫn là kẻ đi săn gần như sư tử, vẫn không có ai tùy tiện tới trêu chọc nó.

Nạp Lợi vô cùng uể oải cũng không phát hiện, trong bụi cỏ phía trước mặt nó có một con liệp báo sắp cướp đi sinh mệt của nó.

La Kiều túm chặt nhánh cỏ dài trong tay, nín thở nằm úp sấp trong bụi cỏ. Cậu cũng không muốn trêu chọc con linh cẩu cái bị thương này, nhưng nếu nó tiếp tục đi tới trước thì không thể nghi ngờ sẽ phát hiện hai tiểu liệp báo trốn trong đó. Nếu là trước kia, chọn lựa đầu tiên của La Kiều là mang hai tiểu liệp báo bỏ trốn, nhưng tối nay La Kiều không muốn làm vậy.

Cậu muốn giết chết nó!

Hai tiểu liệp báo im lặng nằm trốn trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của La Kiều. Bọn nó nhìn thấy La Kiều biến hóa hình thái, lúc linh cẩu vừa bước qua thì dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên, bổ nhào tới từ sau lưng linh cẩu, hai tay nắm chặt nhánh chỏ dài, dùng nó quấn lấy cổ linh cẩu! Cúi đầu, hung hăng cắn lên miệng vết thương trên tai linh cẩu.

Đột nhiên bị công kích, Nạp Lợi theo bản năng muốn cắn xé kẻ dám công kích mình thì lại phát hiện đối phương vô sỉ núp ở phía sau, dùng nhánh cỏ thắt chặt cổ nó, âm mưu siết chết nó!

Với hình thái linh cẩu căn bản không thể ứng phó tình huống này, Nạp Lợi cũng không phải loài tiến hóa, nó chỉ có thể liều mạng đong đưa đầu, xuất ra khí lực lớn nhất, ý đồ muốn hất tung kẻ công kích sau lưng mình, có vài lần, La Kiều cơ hồ bị khí lực đáng sợ của Nạp Lợi vùng ra được, nhưng hết thảy đều phí công.

Thẳng đến khi Nạp Lợi tắt thở, thật lâu sau La Kiều mới thả tay. Linh cẩu cái co quắp ngã xuống đất, cổ vặn vẹo theo một góc độ kì quái.

La Sâm cùng La Thụy nhìn thấy toàn bộ màn giết chóc kia, kẻ đã giết chết mụ mụ bọn nó cứ như vậy bị ba ba giết chết!

Ba ba rất lợi hại, có thể giết cả linh cẩu!

La Kiều chống hai tay sau người, phun ra ngụm máu tươi cùng thịt nát trong miệng, há mồm thở phì phò, vừa nãy chỉ cần sơ xuất hoặc có chút chần chờ, lúc này kẻ nằm chết trên mặt đất chính là cậu.

Thực liều lĩnh nhưng cũng thực khoái trá. Uể oải cùng phẫn nộ trước đó tựa hồ theo màn giết chóc này trở thành hư không.

Chẳng qua, máu thịt linh cẩu đúng là khó ăn.

“Ba ba!”

La Sâm cùng La Thụy từ trong bụi cỏ chạy ra, La Thụy đi tới bên đùi La Kiều, cao hứng cọ cọ: “Ba ba thật lợi hại!”

La Sâm đi tới bên thi thể Nạp Lợi, hung hăng cắn một ngụm lên cổ nó. Giống như đang cắn ấu tể linh dương đã chết mà cắn xé xác linh cẩu.

La Kiều không ngăn cản La Sâm, hơn nữa cũng thử cổ vũ La Thụy thử một lần. Lúc hai tiểu liệp báo cắn xé thi thể Nạp Lợi, La Kiều đứng lên, nâng tay lau vết máu bên môi, thân hình thon dài, mái tóc đen mun, dưới ánh trăng, làn da bóng loáng tản mát màu mật ong sáng bóng.

Ánh mắt hổ phách cuối cùng rơi xuống người một con sư tử đực cao lớn khôi ngô cách đó không xa, ngoài ý muốn, La Kiều đối với sự xuất hiện của Áo La Tư ở nơi này cũng không cảm thấy giật mình, cũng không sợ hãi như trước kia.

Áo La Tư chỉ nhìn La Kiều một hồi, sau đó xoay người rời đi.

Sau này có dịp thì chơi với con liệp báo tiến hóa này vậy, giờ nó còn phải tuần tra lãnh địa, nó bận rộn đủ việc a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.