Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 1: Bắt Đầu




Ngay sau khi nàng ra khỏi phòng, hai đống bạch cốt trên bàn đột nhiên động, bọn họ vốn đã được Mộc Khuynh Cuồng đặt rất chỉnh tề bỗng nhiên bay xuống khỏi bàn, rất nhanh kết hợp thành hai bộ xương người.

"Ha ha, thật là nguyên tố lực mạnh mẽ."

"Đích xác rất mạnh."

Trốn ở bên ngoài Mộc Khuynh Cuồng nuốt nước miếng một cái, đây là  hai đống bạch cốt đang nói chuyện đó, phịch một tiếng, nàng một cước đá văng cửa, hù dọa hai bộ xương hướng về phía sau thối lui.

Lúc bọn họ thấy là Mộc Khuynh Cuồng mới ổn định lại, tiếng vang vừa rồi dọa bọn họ suýt chết lần nữa!

"Hai người các ngươi thế nhưng hút nguyên tố lực của ta." Mộc Khuynh Cuồng đóng cửa lại, để tránh hù dọa đến cha mẹ.

Hai bộ xương người thấy Mộc Khuynh Cuồng mặt không đổi sắc nghênh ngang đi đến khiến bọn họ hơi giật mình, cái tiểu nha đầu này thế nhưng không sợ bọn họ, người bình thường chứng kiến bọn họ ở cái dạng này nhất định sẽ dọa đến mức tiểu ra quần a!

"Tiểu Sửu, ngươi thế nhưng không sợ chúng ta." Bộ xương nam nhân bên trái mạnh mẽ nói.

Tiểu Sửu? Hai tròng mắt Mộc Khuynh Cuồng híp lại thành một đường, đột nhiên cất bước hướng về nó đi đến, vung quả đấm đánh tới phía bộ xương người, rồi sau đó hai tay răng rắc răng rắc đem nó toàn bộ phá hủy, trong phòng đồng thời vang lên tiếng người gào khóc.

Cũng dám gọi nàng Tiểu Sửu, nàng không phá hủy nó mới là lạ.

"Ha ha ha ha ha..." Một bộ xương khô khác nhìn hành động của Mộc Khuynh Cuồng cười đến mức ngã ra phía sau, nha đầu kia quá cường hãn, lại có đảm lượng, không tệ không tệ.

Đoàn bạch cốt trên mặt đất rời rạc từng bộ phận, Mộc Khuynh Cuồngnghiêng người, mặt không chút thay đổi trừng mắt bộ xương người đang cuồng tiếu.

Bộ xương người gặp Mộc Khuynh Cuồng trừng hắn, lập tức dừng lại, "Tiểu nha đầu, ngươi thật đúng là thú vị."

"Hừ, dám mắng ta chính là kết cục như vậy." Mộc Khuynh Cuồng hai tay vòng ngực, giương nhẹ cái cằm, một thân ngạo khí khinh cuồng.

Bộ xương người bị chia thành từng bộ phận lệ rơi đầy mặt, sau đó vừa giả bộ thân thể bị thương nặng đứng lên, run rẩy nói, "Tiểu nha đầu, ngươi quá đanh đá, ô ô, ngươi khi dễ lão nhân."

"Lão Nhị, ngươi trời sinh bộ dạng luôn bị khi dễ, đáng đời." Một bộ xương khác cười trộm, tư vị bị hủy nhất định không dễ chịu!

"Các ngươi là tổ tông Mộc gia?" Mộc Khuynh Cuồng nhướng mày hỏi, thật thần kỳ, người đã chết, bộ xương vậy mà vẫn có thể có sinh mệnh.

"Ai, ngươi đối đãi tổ tông như vậy sao, ngươi làm tâm già nua của ta tổn thương, hậu nhân Mộc gia đều giống như ngươi cường hãn như vậy sao? Ta bộ xương già này bị ngươi vừa mới hủy thiếu chút nữa thì không còn." Bộ xương người vẻ mặt rất ủy khuất điềm đạm đáng yêu nói.

"Phốc, ha ha ha, ngươi đừng giả bộ nữa!" Bộ xương cười trộm lần nữa khẽ cười.

Mộc Khuynh Cuồng khóe miệng co giật, cái trán xẹt qua mấy cái hắc tuyến, tội lỗi tội lỗi a, nàng cũng không phải cố ý muốn hủy nó, ai bảo nó gọi nàng là Tiểu Sửu, nàng tuyệt đối không thích cái xưng hô này.

"Dù sao cũng muốn đem đi chôn, hủy hay không hủy cũng không khác nhau bao nhiêu." Mộc Khuynh Cuồng nghĩ lại rồi thầm nói.

"Ngươi nói cái gì!" Bộ xương người trừng to mắt, lệ rơi đầy mặt, a a a, đây mà là hậu nhân của Mộc gia sao.

Trong phòng rất nhanh vang lên âm thanh cười trộm.

"Ta là tôn nữ Mộc gia, ta gọi Mộc Khuynh Cuồng, gặp qua hai lão tổ tông." Sau khi cười giỡn, Mộc Khuynh Cuồng nhìn hai cái bộ xương người cung kính nói, người đã chết, nàng cũng không cùng bọn họ so đo, tránh cho bị nói nàng quá keo kiệt, dù sao là nàng chiếm đoạt thân thể hậu nhân của người ta.

Hai bộ xương người khẽ gật đầu.

"Ta gọi Mộc Kiêu, hắn gọi Mộc Hùng, là nhị đệ của ta, chúng ta vốn là đã chết thật lâu rồi, không nghĩ tới nguyên tố lực của ngươi thế nhưng để cho chúng ta sống lại." Bộ xương gọi Mộc Kiêu nghiêm trang nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.