Bông Cúc Nhỏ

Chương 20




Xung phong liều chết rồi lại xung phong liều chết, không có điểm cuối. Đám chiến sĩ đến từ Hậu Thổ Thành quơ lên những thanh chiến đao cùng với trường kiếm trong tay, điên cuồng chém giết đám Luyện nô cương thi từ bốn phương tám hướng đổ ập tới. Máu huyết màu đen phun đầy lên trên chiến giáp của bọn họ, thi thể rơi vãi đầy bên trên mặt đất, tản mát ra từng mùi hôi thối, từng tầng lại từng tầng mãnh liệt.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long lại bộc phát ra sức chiến đấu khủng bố. Thần Long Viêm Bạo của các nàng có năng lực đả kích cực kỳ mạnh mẽ đối với Luyện nô cương thi. Một lần phun trào, cả một mảnh liền biến thành bình địa. Dưới sự trợ giúp của các nàng, bốn chi Bách nhân đội gom lại thành một đoàn, phóng nhanh lên, rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây.

Lại đi tiếp về phía trước, chính là phương hướng của Hậu Thổ Thành. Đó là một mảnh thiên không ánh sáng chói lọi, mây trắng gió nhẹ. Quay đầu nhìn lại chiến trường vừa mới thoát ra, cũng là mây đen dày nặng, mưa to sấm rền, cảnh tượng khủng bố như sắp đến ngày tận thế vậy.

- Thần Quan công công hắn…

Độc Âm Nhi muốn nói lại ngừng. Trên mặt nàng tràn ngập sự sầu lo. Thủy Vô Thường vẫn chưa có đến đây, đứng ở nơi này cũng mơ hồ có thể nghe thấy được thanh âm kịch chiến nổ mạnh khi hắn cùng với Luyện Vũ Thiên Tôn đối chiến. Với thực lực một mình hắn, cho dù là Thần Quan Luyện Quốc, nhưng như thế nào cũng không thể đối phó được với Luyện Vũ Thiên Tôn cùng với vô số Luyện nô cương thi a! Nàng thật sự lo lắng cho vị công công có thân phận đặc thù này.

- Vì bảo hộ chúng ta mà thân rơi vào hiểm cảnh, nếu như chúng ta cứ như vậy mà rời đi, cả đời chúng ta cũng sẽ cảm thấy bất an a!

Chi Ni Nhã nói.

- Chúng ta cùng giết trở lại, tiếp ứng hắn đi!

Hồ Nguyệt Thiền nói.

- Các ngươi điên rồi sao? Thần Quan đại nhân là vì muốn cứu các ngươi mới cam nguyện hy sinh chính mình! Nếu như các ngươi giết ngược trở về, hắn chẳng phải là đã hy sinh không công rồi hay sao? Không cần phải kích động, nên suy nghĩ kỹ lại đi! Việc này nhất định phải có biện pháp giải quyết!

Long Ngọc Nhất nói. Nàng cũng không tán thành quay trở lại cái chiến trường khủng bố kia. Chỉ cần có chút sơ sẩy sẽ chết ngay tại đương trường. Cái kết quả đó, không phải là kết quả mà Thủy Vô Thường muốn nhìn thấy.

- Nhưng mà…

Chi Ni Nhã muốn nói gì lại ngừng lại. Trong lòng nàng băn khoăn sự cảm thụ của Phó Thư Bảo. Nếu như Phó Thư Bảo trở về, biết phụ thân của hắn bởi vì bảo hộ ba nàng nữ nhân của hắn mà bỏ cả sinh mệnh, hắn khẳng định là rất khổ sở.

Ầm ầm ầm!

Từ bên trong đám hắc vụ xa xa không ngừng truyền đến thanh âm nổ mạnh kịch liệt. Lần nổ mạnh này khiến cho toàn bộ mặt đất cũng vì đó mà chấn động một trận, nhưng cũng không có bốc lên tầng hắc vụ nặng nề nào. Cũng không thể nhìn thấy rõ ràng là ai đang chiếm ưu thế trong chiến đấu cả.

- Mặc kệ! Hiện tại ta là người chỉ huy! Hiện tại ta mệnh lệnh cho các ngươi, cùng nhau giết trở về, cứu ra Thần Quan công công!

Độc Âm Nhi vẫn là vô cùng quyết đoán, nàng cũng không phải là loại nữ nhân ham sống sợ chết.

- Thật là…

Khóe miệng Long Ngọc Nhất hiện ra một mảnh cười khổ. Nàng không hiểu ba nàng nữ nhân của Phó Thư Bảo vì cái gì lại cố chấp như vậy, cố chấp đến mức ngay cả sinh mệnh của mình, các nàng cũng không thèm quan tâm tới.

- Không nghe rõ hay sao? Hắn là lão ba của lão công ta, là công công của chính ta! Chúng ta là người một nhà! Người một nhà! Tại thời điểm này, chúng ta sẽ không bỏ lại bất cứ người một nhà nào cả!

Độc Âm Nhi nói.

Long Ngọc Nhất cùng với Long Ngọc Nhị liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ hiểu được, tựa hồ lại là không rõ ràng lắm. Nhưng mà muốn giết ngược trở lại, hai tỷ muội cũng phải quay trở về, xoay mình phóng vọt về phía trước đám chiến sĩ.

Đám chiến sĩ vừa mới cực khổ chém giết trở ra, chưa từng được nghỉ ngơi lấy một khắc, bọn họ cả người đẫm máu liền chỉnh hợp lại trận hình, xốc lại tinh thần, lại chuẩn bị giết ngược trở về. Đám chiến sĩ vẫn luôn lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, cho dù có vì vậy mà phải trả giá sinh mệnh của bọn họ cũng vậy!

Đối mặt với đám Luyện nô cương thi giơ nanh múa vuốt bên trong khu vực hắc vụ, mạnh mẽ phóng vọt ra khỏi khu vực hắc vụ, ngoan cố công kích thẳng tới, khiến cho trong lòng đám chiến sĩ kia nhất thời tạo thành một tầng bóng râm tâm lý thật lớn. Lần này đánh ngược trở vào, hy vọng quay về phi thường xa vời. Phương thức tử vong, cũng sẽ thảm thiết không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí là phương thức cực kỳ sỉ nhục, bị đám Luyện nô cương thi kia cắn nuốt!

- Đi theo cước bộ của ta, giơ lên chiến đao, chiến kiếm trong tay các ngươi! Các chiến sĩ, hãy vì vinh quang của chúng ta mà chiến đấu đi!

Độc Âm Nhi mạnh mẽ đem thanh trường thương Luyện Lực Khí cực độc trong tay của chính mình hướng về phía bên trong hắc vụ vung lên, đội ngũ nhất thời tăng tốc lên.

Thời điểm khi mà đội ngũ vừa mới tiến công, còn chưa kịp giết tới, thì phương hướng phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm ầm ầm đùng đùng, giống như là vạn mã bôn đằng vật.

- Chẳng lẽ… chúng ta lại bị bao vây nữa rồi sao?

Thân là sĩ quan chỉ huy cao nhất, Độc Âm Nhi vừa nghe được tràng thanh âm kia, trong đầu liền nảy sinh ý tưởng kia. Trong lúc vội vàng, nàng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một mảnh cát bụi đột nhiên từ phía Hậu Thổ Thành phía sau phóng vọt tới, tốc độ cực nhanh.

Đám cát bụi kia càng lúc càng gần, mảnh cát bụi cũng không thể hoàn toàn che lấp tầm mắt. Những người có mặt ở đây trong nháy mắt liền nhìn thấy một người xông đến trước nhất của đội ngũ. Sự xuất hiện của hắn, giống như một tia dương quang xuất hiện trong nền trời hắc ám, lại giống như một thanh lợi kiếm chém sạch hắc ám, khiến cho tất cả những tâm linh đang bị dày vò nhận được sự an ủi. Hắn không phải là ai khác, chính là Lão đại chân chính của Hậu Thổ Thành, đồng chí Phó Thư Bảo!

Di động bên trong sa mạc với tốc độ như gió, hai chân của Phó Thư Bảo cơ hồ là đạp lên trên hư không mà đi. Mỗi bước đặt chân xuống, liền vượt qua một khoảng cách thật xa. Ở sau lưng của hắn, chính là đám thị vệ Luyện nô thân thể cao gấp ba người bình thường, cùng với đám Chiến sĩ Thạch Tượng thể tích to lớn cùng thực lực cường hãn.

Sáu mươi thị vệ Luyện nô, một ngàn Chiến sĩ Thạch Tượng, cộng thêm Thần tượng Thạch Hoa của Luyện Hoa Nữ Thần, Luyện Ngục Nam Tước, Thần tượng của Luyện Ngục Thần Tước sửa luyện lại. Một đội ngũ như vậy, cho dù là trăm vạn đại quân xuất hiện ở trước mặt, chúng nó cũng đủ để hoàn toàn đập tan, đi lại như chỗ không người!

Cứu binh, rốt cuộc cũng đến rồi!

- Cái tên gia hỏa kia… vì cái gì luôn ở trong thời điểm mấu chốt nhất mới xuất hiện a?

Nguy cơ sinh tử đã mất đi, Độc Âm Nhi lại có xúc động muốn mở miệng mắng chửi người. Kẻ mà nàng muốn nhắn, tự nhiên chính là gã nam nhân của nàng.

Hồ Nguyệt Thiền khẽ nhún nhún vai:

- Ngươi nên cảm thấy may mắn, hắn không có đến trễ, như vậy là đủ rồi!

Dừng lại một chút, Hồ ly tinh mới nói tiếp:

- Bằng không, tất cả chúng ta đều chết, sẽ có những nữ nhân khác khoái chí cười to suốt mấy ngày a!

Độc Âm Nhi:

- …

Đi ở trước mặt mọi người, cất bước như bay, thanh âm của Phó Thư Bảo cũng rất nhanh truyền đến:

- Mấy bà tám các ngươi còn đứng ở nơi đó làm gì nữa? Còn không mau rời khỏi nơi này đi!

- Lui lại! Lui lại!

Độc Âm Nhi lập tức hạ mệnh lệnh, đội ngũ liền lập tức giải trừ trạng thái chiến đấu, rất nhanh lui thẳng về phía Hậu Thổ Thành.

Hiện tại đã có Quân đoàn Luyện Ngục cùng với thị vệ Luyện nô tham chiến, mấy gã chiến sĩ bình thường bọn họ đã không nhất thiết phải gia nhập vào chiến trường nữa rồi. Đi vào, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự chiến đấu của Quân đoàn Luyện Ngục cùng với thị vệ Luyện nô nữa. Đám chiến sĩ khủng bố này, một khi khởi xướng công kích lên, có thể vô tình đánh nhầm sang người nhà hay không, cũng là chuyện rất có thể sẽ xảy ra!

Đám chiến sĩ của Hậu Thổ Thành rút lui đến được khu vực an toàn, đứng bên trên một cái cồn cát lớn nhìn ra chiến trường xa xa. Thời điểm này, Phó Thư Bảo đã dẫn dắt theo Quân đoàn của hắn phóng vọt đến bên cạnh mảnh đất đang bị hắc vụ bao phủ. Tất cả mọi người nhìn thấy, ngay trước khi Phó Thư Bảo phóng vọt vào khu vực hắc vụ, một cái phân thân lực lượng đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, giống hệt như quỷ mị phóng thẳng vào sâu bên trong đám hắc vụ.

Ngay sau đó liền có một thanh âm nổ mạnh mãnh liệt truyền vào trong lỗ tai của các chiến sĩ. Ánh lửa phóng thẳng lên trên cửu thiên, đem hắc vụ bao phủ khắp màn trời kia vạch ra một lỗ hổng lớn. Một đám mây lửa hình nấm lập tức phóng vọt lên thiên không.

- Hắc hắc… Tên gia hỏa này, hắn lại đem phân thân lực lượng đi mà nổ chết người a! Thủ đoạn của hắn vẫn cao minh như vậy!

Độc Âm Nhi vỗ tay cười nói, đối với thủ đoạn của gã nam nhân nhà mình kia, nàng cảm thấy tự hào vô cùng.

Hồ Nguyệt Thiền thì có chút khinh bỉ liếc mắt nhìn Độc Âm Nhi một cái, rồi lại trước khi đối phương phát giác ra đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đem tầm mắt chuyển sang trên người của Phó Thư Bảo.

Thời điểm này, mọi người nhìn thấy trong tay của Phó Thư Bảo chợt có thêm một cái bình màu trắng. Cái bình ngọc xoay chuyển, đám hắc vụ xung quanh chiến trường liền giống như một đám bùn đất xung quanh lốc xoáy, không ngừng phốc phốc bị hút hết vào.

Hắc vụ rất nhanh liền bị cái bình ngọc hấp thu, đám Luyện nô cương thi giấu bên trong hắc vụ ở trên chiến trường nhất thời không còn chỗ ẩn nấp, bại lộ ở trước mắt của các Chiến sĩ Thạch Tượng của Quân đoàn Luyện Ngục cùng với các thị vệ Luyện nô. Các Chiến sĩ Thạch Tượng cùng với thị vệ Luyện nô giống như là mãnh hổ phóng vọt vào đàn dê, mỗi một quyền, mỗi một chưởng đánh ra cũng đề bị đánh thành một đống thịt vụn.

- Cái bình ngọc kia thật kỳ quái a! Giống như là có tác dụng tịnh hóa kỳ diệu thì phải!

Trong lòng Hồ ly tinh thầm nghĩ.

- Buổi tối ngày hôm nay, nhất định phải bắt hắn đem cái bình ngọc kia lấy ra, ta mới cho hắn lên trên giường của ta a!

Trong lòng Độc Âm Nhi thầm nghĩ.

- Cái bình ngọc kia, có thể dùng để cắm hoa được không nhỉ?

Trong lòng Chi Ni Nhã âm thầm nghĩ.

- Cái tên gia hỏa kia hình như lại đạt được bảo vật a! Đáng giận! Vì cái gì lại luôn để hắn tìm được trước chứ?

Trong lòng Long Ngọc Nhất âm thầm nghĩ.

- Ta nhất định phải tìm cơ hội một phen đem cái bình ngọc thần kỳ này trộm lấy mới được! Thứ bảo vật như vậy nằm ở trong tay của hắn, quả thật chính là sự khinh nhờn đối với bảo vật a!

Trong lòng Long Ngọc Nhị lại âm thầm nghĩ.

Mấy nàng nữ nhân này lại không biết rằng, cái bảo vật này chính là thứ mà Phó Thư Bảo chiếm được từ trong tay của Hà linh Thiên Hà, Thiên Hà Tịnh Hóa Bình! Cái Thiên Hà Tịnh Hóa Bình này có thể tịnh hóa hết thảy mọi thứ, bao gồm cả tâm linh của con người, tự nhiên cũng có tác dụng tịnh hóa đối với hắc vụ.

Trên đường đến nơi này, Phó Thư Bảo liền nghĩ đến nó, cho nên liền lấy ra để tiến hành tịnh hóa hắc vụ, khiến cho trên chiến trường trở nên trong sáng hơn. Mặt khác, đã từng một lần trải qua chiến đấu cùng với Luyện nô cương thi, hắn cũng phát hiện được dưới tình huống được hắc vụ bao phủ, cuồng tính cùng với lực công kích của Luyện nô cương thi cũng sẽ tăng mạnh lên, mà khu vực không có hắc vụ bao phủ, bọn chúng liền trở nên suy yếu.

Nếu là dưới tình huống ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, bọn họ liền sẽ trở nên suy yếu hơn. Cái nhược điểm này, đối với Luyện Vũ Thiên Tôn đến từ Thời đại Hắc Ám cũng là giống nhau. Bằng không, hắn cũng sẽ không chế tạo ra chiến trường hắc vụ bao phủ khắp nơi như thế này.

Có biện pháp xử lý chiến trường như vậy, chiến đấu liền trở nên dễ dàng hơn nhiều!

- Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi hỗ trợ đi! Các chiến sĩ ở nơi này cũng sẽ an toàn rồi, không cần chúng ta phải đi bảo hộ tiếp nữa!

Long Ngọc Nhị nói. Nàng chính là muốn tiếp cận lại gần để quan sát cái bảo vật trong tay Phó Thư Bảo mà thôi, say đó thuận tiện cân nhắc biện pháp trộm nó vào tay.

Trong lòng Long Ngọc Nhị suy nghĩ cái gì, Long Ngọc Nhất tự nhiên hiểu rõ ràng. Chẳng qua nàng cũng không có đi vạch trần, chỉ là khẽ gật gật đầu, cùng với muội muội phóng vọt lên. Lần này đây Độc Âm Nhi cũng không có ngăn cản các nàng, mà chỉ là lẳng lặng nhìn thấy mà thôi.

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long vừa mới gia nhập vào chiến trường, ưu khuyết điểm của chiến trường nhất thời thể hiện ra. Cán cân thắng lợi càng không ngừng nghiêng về phía của Phó Thư Bảo. Theo đám hắc vụ trên chiến trường dần dần giảm mạnh, đám Luyện nô cương thi lộ ra bên ngoài ánh mặt trời chói chang, liền mất đi cuồng tính cùng với một bộ phận sức chiến đấu. Bọn họ đối diện với công kích của đám Chiến sĩ Thạch Tượng, liền bị cắt đứt ra làm đôi, sau đó bị đánh nát thành một đống mảnh vụn, bị chết một cách hồ đồ.

- Cái đó là cái gì vậy? Có thể nào…

Bàn tay của Long Ngọc Nhị xuất hiện trên bả vai của Phó Thư Bảo, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào Thiên Hà Tịnh Hóa Bình trong tay hắn.

- Không được! Chiến đấu chấm dứt rồi hãy nói sau!

Trong lòng Phó Thư Bảo trong sáng như gương, vị Long nữ tham lam bảo vật Long Ngọc Nhị này suy nghĩ cái gì, hắn làm sao không biết được cơ chứ?

- Quỷ keo kiệt!

Long Ngọc Nhị thở ra một hơi, đột nhiên phóng vọt tớt trước, đem cơn tức trong lòng mình toàn bộ phát tiết lên trên người của Luyện nô cương thi.

Chiến đấu tiên hành phi thường thuận lợi, nhưng còn xa lắm mới tới thời điểm phân ra thắng bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.