Bông Cúc Nhỏ

Chương 13




Nền văn minh trên khỏa Tinh cầu màu lam kia có sai lầm hay không, trong lòng Hà linh Thiên Hà đã sớm có định luận, cũng chính là vì thế mà chảy xuôi đến, thực thi sứ mệnh tịnh hóa cùng sửa lại. Đây chính là chuyện tình trước đó đã quyết định rồi. Nhưng mà, Phó Thư Bảo đột nhiên xấut hiện ở trong này, ngăn cản hắn lại, chuyện này liền trở nên khó xử. Hà linh Thiên Hà có hai loại lựa chọn. Thứ nhất, chính là mặc kệ sự ngăn cản của Phó Thư Bảo, tiếp tục thi hành sứ mệnh tịnh hóa cùng với sửa lại của nó, để cho cái nền văn minh kia bị chấm dứt. Thứ hai chính là xoay người rời đi, chờ đợi cơ hội lần sau.

Trong lòng Thiên Hà đang suy nghĩ cái gì, Phó Thư Bảo căn bản cũng không biết được. Hắn quan sát những biến hóa thần sắc của Thiên Hà, tiếp tục nói:

- Sự tình đã xảy ra trước mặt của ngươi rồi, ngươi cần phải có quyết định chính xác đó! Ta sở dĩ xuất hiện, tiến hành ngăn cản, đó là bởi vì nền văn minh ở sau lưng ta còn chưa đến thời điểm cần phải tiến hành tịnh hóa cùng với sửa lại. Nếu như hiện tại ngươi tịnh hóa cùng với sửa lại nó, như vậy, ngươi liền làm ra một chuyện tình sau lầm! Nhưng mà, nếu như hiện tại ngươi buông tha, chờ đợi cơ hội lần sau mà nói, ngươi cũng sẽ không phạm sai lầm a!

Nếu như có một biện pháp có thể chiến thắng Thiên Hà, như vậy chỉ có thể là sai lầm. Một tồn tại tuyệt đối chính xác, tuyệt đối thuần túy, hắn tuyệt đối không cho phép tồn tại một tia sai lầm cùng với tỳ vết nào cả.

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Hà linh Thiên Hà hít mạnh một hơi:

- Được rồi! Ngươi đã thuyết phục được ta! Ngươi đã chính xác, sự xuất hiện của ngươi cùng thuyết pháp của ngươi khiến ta thấy nền văn minh sau lưng ngươi còn chưa đến thời điểm cần phải tịnh hóa cùng với sửa lại. Hiện tại nếu như ta mạnh mẽ tịnh hóa cùng với sửa lại nó, không thể nghi ngờ chính là một hành vi sai lầm! Nhưng mà, lần tới khi chúng ta gặp lại nhau, ta cũng sẽ không phạm sai lầm nữa!

Nghe được Hà linh Thiên Hà nói như vậy, tảng đá đặt nặng trong lòng của Phó Thư Bảo lúc này mới rơi xuống đất. Trong lòng hắn yên lặng tính toán thời gian. Thời điểm này đã qua khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ rồi. Cũng chính là nói, đã vượt qua thời điểm 3 giờ 14 phút 36 giây buổi chiều ngày 21 tháng 12 năm 2012 do người Maya đã tính toán ra kia. Ngày tận thế mà hắn lo lắng quả thật có tồn tại, nhưng lại rốt cuộc dưới sự cố gắng của hắn mà bị hóa giải đi.

- Chẳng qua, ta cũng chỉ có thể làm được hành động cứu vớt lần này mà thôi. Nếu cứ tiếp tục phát triển trên lộ tuyến sai lầm như vậy nữa, Thiên Hà sẽ lại một lần nữa xuất hiện ở trong này. Thời điểm đó, ta cũng không còn khả năng cứu vãn nữa! Có lẽ, cái thời điểm đó thậm chí ngay cả ta cũng đã chết mất rồi a!

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ.

Dòng Thiên Hà kéo dài mấy ngàn dặm vẫn như trước huyền phù ở bên trong tinh không, không hề có một giọt thủy hoa nào xê dịch.

- Người do Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn, ta đã tiếp nhận lời đề nghị của ngươi, sẽ không đi sửa lại cùng tịnh hóa nền văn minh sau lưng ngươi! Nhưng sứ mệnh của ngươi không phải là ở nơi này! Hiện tại ngươi đã ở bên trong Thiên Hà rồi, ngươi muốn tìm kiếm cái gì chứ?

Thanh âm của vị lão nhân phá vỡ sự trầm mặc.

Phó Thư Bảo đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời:

- Ta cần lấy một lượng Thiên Hà Thủy tương đương với thể trọng của ta! Cần Thời Gian Ấn! Ân! Còn có cần lực lượng thời gian nữa!

- A! Yêu cầu của ngươi rất nhiều a!

Lão nhân nhàn nhạt nói.

Phó Thư Bảo nói:

- Nếu như không có những thứ đó, ta không thể nào chiến thắng được dư nghiệt của Thời đại Hắc Ám, tất cả những thứ hiện tại cũng đều bị hủy diệt!

Dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp:

- Đứng ở góc độ này mà nhìn, những yêu cầu của ta kỳ thật cũng không nhiều! Chúng ta đều là cùng một trận doanh, ta càng cường đại chính là trận doanh càng cường đại, không phải sao?

- Ngươi nói đúng!

Lão nhân nói:

- Trên người của ngươi có một khỏa Thời Chi Sa, đây chính là thứ mà Hắc Mạc Thiên muốn cướp lấy. Ngươi cần phải cường đại lên! Chẳng qua, Thiên Hà Thủy có thể trọng bằng với thể trọng của ngươi, ngươi có thể lấy, thậm chí còn có thể lấy nhiều hơn nữa cũng được, cái này không có gì! Thời Gian Ấn thì sớm đã đưa cho ngươi rồi, đó là thứ mà Khởi Nguyên Chi Thụ đã lưu lại, thời điểm ngươi rời đi liền đã nhận được nó rồi! Về phần lực lượng thời gian, đó là lực lượng siêu việt hết thảy mọi lực lượng, loại này cũng không phải muốn cho là có thể cho được. Nó cần ngươi dùng Thời Gian Ấn để mà tu luyện, cuối cùng đem lực lượng của ngươi tịnh hóa thành lực lượng thời gian!

Lực lượng siêu việt hết thảy mọi lực lượng, quả thật, đó cũng không phải là thứ có thể dự đoán, có thể tìm được, cũng không phải nghĩ muốn cho liền có thể cho được. Nó cần có một cái quá trình sinh ra cùng trưởng thành. Mà cái này, chỉ có thể thông qua tu luyện gian khổ mới có thể làm được.

Sự cường đại của một lực lượng chính là một quá trình dài dòng mà gian nan, điểm ấy, Phó Thư Bảo hoàn toàn hiểu được. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Dư nghiệt của Thời đại Hắc Ám căn bản sẽ không cấp cho hắn quá nhiều thời gian để mà làm cường đại chính mình. Chỉ sợ không đợi hắn hoàn toàn cường đại lên, người ta cũng đã giết đến rồi. Thời điểm kia, hắn lấy cái gì để mà cùng địch nhân cường đại đây chứ? Lại như thế nào có thể bảo hộ chính mình cùng nữ nhân, bằng hữu cùng với nhiều thủ hạ như vậy của chính mình?

- Ta cảm thấy ngươi đang lo lắng! Điều đó cũng không cần thiết đâu!

Lão nhân nhàn nhạt nói;

- Nếu như cái thời đại này vốn sinh ra là đã sai lầm rồi, như vậy hủy diệt nó đi cũng là chuyện tất nhiên. Nếu như không phải là sai lầm, như vậy dự nghiệt Thời đại Hắc Ám cho dù làm thế nào cũng không hủy diệt nổi thời đại này!

Đây chính là biện pháp vừa rồi hắn dùng để thuyết phục Hà linh Thiên Hà, lại không nghĩ tới, hiện tại không ngờ Hà linh Thiên Hà lại dùng lời đồng dạng mà nói với hắn, vẫn là bộ dáng cao thâm khó lường như vậy. Điều này khiến cho trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy buồn cười. Nhưng mà hiện lên trên khóe miệng hắn, lại là một tia cười khổ. Lời nói như vậy, chính là đào hố chôn lão tử a!

- Còn nữa, ngươi cũng đừng cho là tu luyện lực lượng thời gian là chuyện tình quá mức gian nan! Ta nói cho ngươi biết, thời cơ vừa tới, ngươi sẽ liền minh bạch. Cái quá trình kia cũng không gian nan, cần có chính là một loại thấu hiểu cùng duyên phận.

Lão nhân nói thêm.

Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động:

- Có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Là loại thấu hiểu gì? Là loại duyên phận gì?

Lão nhân cười nói:

- Thấu hiểu, cái gọi là thấu hiểu, tự nhiên chính là thấu hiểu về thời gian cùng lực lượng! Về phần duyên phận, từ xưa tới nay, có ai nói được rõ ràng nó là cái gì? Một khi đã gọi là duyên phận, thì đó chính là không thể đoán trước cùng với không thể mưu cầu rồi! Chính ngươi đi suy nghĩ cùng cảm thụ đi!

Cái gì là duyện phận? Đang đi trên đường đột nhiên gặp qua một nàng nữ nhân xinh đẹp, vừa nhìn thấy thì liền bị tiếng sét ái tình. Vì thế bắt đầu quấn bện, cuối cùng ôm được mỹ nhân về nhà. Cái này hiển nhiên chính là một loại duyên phận. Trên đường nhiều người như vậy, nhưng cố tình lại gặp gỡ đúng người… Nhưng mà, Phó Thư Bảo lại biết, cái loại duyên phận mà Hà linh Thiên Hà vừa nói kia căn bản không phải là loại duyên phận này. Cái loại duyên phận này hư vô mờ mịt, rất khó gặp được.

- Thời gian chúng ta nói chuyện sắp xong rồi! Ta cần phải đi đến địa phương cần tịnh hóa cùng sửa lại kế tiếp! Ngươi lấy những gì ngươi cần lấy đi!

Lão nhân nói. Quan niệm thời gian của hắn là quan niệm thời gian một giây một phút cũng không sai lầm. Thời gian nói chuyện cùng Phó Thư Bảo này, chính là tham ô từ chỗ thời gian cần dùng để tịnh hóa cùng với sửa lại Địa Cầu. Nếu như Phó Thư Bảo không xuất hiện ở trong này, cũng không thể thuyết phục được hắn, như vậy thì Ngày tận thế 2012 đã thật sự xảy ra.

- Không xong! Ta không có mang theo công cụ đựng nước a!

Phó Thư Bảo lộ ra vẻ khó xử. Thời điểm nói ra những lời này, trong lòng hắn chợt hồi tưởng lại lúc bên trong thư phòng, khi cùng Đan Thư Thần Thú đối thoại.

- Ba ba, Thiên Hà có Hà linh, trong tay tên ấy có một món bảo vật tên là Thiên Hà Tịnh Hóa Bình, có thể chứa cả một con sông, còn có thể tịnh hóa hết thảy mọi thứ, tương đương với một cái Tịnh Hóa Bản Yêu của Sinh chi Không gian Trữ vật vậy… Chẳng qua, cái này cũng chỉ là do ta nhìn thấy bên trong một vài chuyện xưa thần thoại ghi lại, có phải thật sự hay không, ta cũng không biết nữa.

Đây chính là nguyên văn của Đan Thư Thần Thú, Phó Thư Bảo mãi cũng không có quên, luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn không có mang theo công cụ đựng nước.

- Như vậy a?

Lão nhân lộ ra thần sắc khó xử.

Phó Thư Bảo nhanh chóng nói:

- Hay là ngươi chờ ta một chút, ta trở về lấy dụng cụ đựng nước sau đó lại đến lấy nước?

Lão nhân lắc lắc đầu:

- Ta không còn thời gian chờ đợi nữa! Một khi ta vừa đi, chính bản thân ta cũng không biết sẽ đi tới địa phương nào nữa. Sai lầm luôn có thể phát sinh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đây, mà quỹ tích của ta cũng nhất định theo đó mà thay đổi, không thể xác định được. Chúng ta lần này chia tay, chỉ sợ sau này vĩnh viễn cũng không có cơ hội gặp lại nữa.

- Vậy… phải làm sao bây giờ?

Khuôn mặt Phó Thư Bảo nhất thời toát ra vẻ u sầu.

- Thôi được! Chúng ta có thể gặp nhau ở đây, coi như là một loại duyên phận đi. Ta có một cái Thiên Hà Tịnh Hóa Bình, là do linh khí Thiên Hà ngưng tụ thành, có thể chứa được một dòng sông, có thể tịnh hóa hết thảy mọi thứ, ta liền tặng nó cho ngươi vậy!

Lão nhân nhàn nhạt nói.

Phó Thư Bảo cũng giả mù sa mưa nói:

- Ta lấy đi bảo vật của ngươi, ngươi sẽ làm sao bây giờ?

Nhưng trong lòng hắn lại là một mảnh kích động:

- Truyền thuyết Thiên Hà Tịnh Hóa Bình quả thật là tồn tại a!

Lão nhân cười nói:

- Sau khi ta cho ngươi rồi, linh khí Thiên Hà sẽ lại ngưng luyện ra một Thiên Hà Tịnh Hóa Bình khác. Chỉ có điều sẽ mất thời gian rất dài dòng, có lẽ là một vạn năm, có lẽ càng lâu hơn nữa…

- Mặc kệ ngươi mất bao lâu, quan hệ gì với ta?

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài miệng thì lại nói:

- Như vậy liền cảm tạ Hà linh đại nhân! Phiền toái ngươi chuẩn bị tốt Thiên Hà Thủy, ta cầm Thiên Hà Tịnh Hóa Bình đi là được!

Lão nhân khẽ gật đầu, bàn tay khẽ phất nhẹ về phía dòng sông. Một cột bọt nước văng lên, từ trong dòng sông chợt bay lên một cái bình sứ vô cùng tinh xảo, bay vào trong tay hắn. Cái bình sứ này có màu trắng như tuyết, trắng đến mức không nhiễm một hạt bụi trần. Cảm giác tinh tế giới như là chạm khắc bởi bạch ngọc vậy, ôn nhuyễn trắng mịn. Bản thân nó mang theo một loại linh tính cùng với linh năng khó có thể nói hết. Toàn thân nhìn không ra bất cứ một tia không hoàn mỹ nào cả.

Tuy rằng cho tới bây giờ vẫn còn chưa sử dụng qua, nhưng Phó Thư Bảo cũng biết, cái bình Thiên Hà Tịnh Hóa Bình trước mắt này chính là thứ bảo vật trân quý nhất trong số các bảo vật hắn từng đạt được trước đây, so với Thần kiếm Phá Hư, so với Thời Chi Chiến Giáp cũng còn cao cấp hơn.

Có thể tịnh hóa hết thảy mọi thứ, cái này cũng không phải là tác dụng đơn giản. Bởi vì tùy tiện bỏ vào một đám linh tài, trải qua sự tịnh hóa của nó, thời điểm lấy ra, linh tính cùng với linh năng của loại linh tài kia cũng đều được đề cao thật lớn, hơn nữa cũng được sửa chữa lại một chút ít sai lầm hoặc là tác dụng phụ của nó. Đối với linh tài là thế, như vậy đối với các Luyện Lực Khí đã luyện chế ra, tác dụng liền càng cường đại cùng với thực tế hơn.

Đem một kiện Luyện Lực Khí bỏ vào trong đó, linh tính và linh năng không chỉ được đề thăng lên một khoảng lớn, còn có thể tiến hành sửa chữa lại sự sai lầm cùng với thiếu hụt của nó, thời điểm lấy ra, cấp bậc chỉ sợ đã tăng lên một mức mới! Một bảo vật như vậy, làm sao có thể không trân quý đây?

- Cầm lấy đi! Ta đã bỏ vào đó lượng Thiên Hà Thủy gấp mười lần thể trọng của ngươi rồi!

Lão nhân đưa Thiên Hà Tịnh Hóa Bình cho Phó Thư Bảo.

Lần này Phó Thư Bảo cũng không giả vờ từ chối nữa, thật rõ ràng cầm lấy trong tay.

- Rất cảm tạ Hà linh đại nhân!

Dừng lại một chút, hắn còn nói thêm:

- Về phần Thời Gian Ấn…

- Ha hả… ta đã nói rồi, đó là do Khởi Nguyên Chi Thụ lưu lại! Lúc trước Hắc Mạc Thiên đã đánh cắp đi một bộ phận, còn lại, đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi rồi!

Lão nhân nói xong những lời này, đột nhiên biến mất trong dòng sông mù mịt.

- Này! Hà linh đại nhân, ngươi nói rõ ràng chút đi!

Phó Thư Bảo không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ biết, trước đây Hắc Mạc Thiên đã trộm đi Thời Gian Ấn của Khởi Nguyên Chi Thụ, sử dụng nó để luyện chế ra thế giới có thể luyện chế Thời Chi Sa, chính vì vậy mới có sự kiện tộc nhân Ngư Nhân Tộc bị nô dịch vạn năm. Nhưng mà, cái Thời Gian Ấn kia cũng không phải là đầy đủ hay sao?

Hà linh Thiên Hà cũng không có xuất hiện mà trả lời câu hỏi của hắn, nhưng mà thời điểm này, Thiên Hà đột nhiên nhất lên một ngọn sóng ngập trời, lập tức đổ ụp vào người hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.