Bong Bóng Mùa Hè 3: Áo Cưới

Chương 32: Phúc họa




Thần niên không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, và tại sao lại cố ý nhắc đến vị biểu tiểu thư kia với nàng, nghe hắn hỏi vậy liền đáp: “Con người Vân Sinh tiểu thư rất tốt.”

Hạ Trạch thoáng ngẩn người, cúi đầu mỉm cười, nhưng lại không nói gì thêm nữa.

Thần Niên thấy lời nói của mình khiến hắn bật cười, trong lòng có chút kỳ lạ, bất giác quay đầu lại liếc nhìn Lục Kiêu đang ở bên cạnh, thấy khuôn mặt hắn cũng mờ mịt, xem ra cũng không biết tại sao Hạ Trạch bật cười. Không biết vì lý do gì, trong vô thức nàng không thích tên Hạ Trạch trước mặt này chút nào, bèn giả vờ như không nhìn thấy nụ cười của hắn, chỉ nói: “Hạ công tử, Thế tử gia không có ở đây, nếu như công tử tìm chàng thì nên đến chỗ khác đi.”

Nhưng Hạ Trạch lại nói: “Ừ, ta vừa từ chỗ của hắn tới đây.”

Thần Niên nghĩ ngợi một lúc thì đã hiểu ra hắn đây là đang đặc biệt tới tìm mình, thầm nghĩ lẽ nào hắn đã biết thân phận của nàng rồi, nên tới tìm để hỏi cho rõ chuyện trong trại Thanh Phong, hay là có ý dò la tung tích của nghĩa phụ? Nàng sinh lòng cảnh giác, cố ý nói: “Vậy Hạ công tử đang định đi đâu? Có khi nào lạc đường không, muốn ra khỏi phủ không thể đi từ bên này được đâu.”

Hạ Trạch dường như không nghe ra ý tiễn khách trong câu nói của Thần Niên, khẽ cười đáp: “Cô nương không cần lo lắng cho ta, trong phủ này sợ là ta còn quen thuộc hơn cả Tạ cô nương đấy.”

Trong lúc đang nói chuyện, thì tùy tùng vừa mới rời đi lấy thức ăn cho cá quay lại, Hạ Trạch nhận lấy rất tự nhiên đưa cho Thần Niên một ít, còn mình thì cúi người xuống cho đám cá hoạt bát dưới hồ ăn, đầu cùng không thèm quay lại nói: “Ta đã từng sống ở đây một thời gian rồi. Thanh Châu nghèo khó, trong thành cũng chẳng có mấy nhà có thể ở được, con người Dương Thành xưa nay quen thói keo kiệt, biết Thái Hưng bọn ta và Vân Tây thân thiết, nên bất kể người tới là của bên nào đều sắp xếp cho ở lại đây. Đã khá lâu rồi, Hi viên này đã trở thành nơi chuyên dụng của hai nhà bọn ta.”

Thần Niên ngắm những con cá đang tranh nhau thức ăn với vẻ vô cùng thích thú, không nhịn được cũng ném thức ăn đến miệng những con cá không chen lên phía trước được. Nàng đã từng luyện phi tiêu, nên thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, một viên thức ăn cho cá ném đi, bất kể là xa hay gần đều không hề bị trượt.

Hạ Trạch ở bên cạnh nhìn hồi lâu, không khỏi nghiêng đầu nhìn Thần Niên thêm chút nữa, thấy khuôn mặt nàng tươi sáng nụ cười nhẹ nhàng trong trẻo, vẻ hạnh phúc thỏa mãn thoáng qua dường như gợi lên đôi chút quen thuộc. Hạ Trạch khựng lại hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Tạ cô nương là người Thanh Châu à?”.

Thần Niên gật gật đầu, tự nhủ núi Thái Hành rất gần với Thanh Châu, nếu nói nàng là người Thanh Châu cũng không tính là sai.

Hạ Trạch lại hỏi dồn: “Nguyên quán cũng ở đây chứ?”.

Hắn truy hỏi cặn kẽ như vậy khiến Thần Niên vô cùng kinh ngạc, nàng cười mà như không cười nhìn hắn, không trả lời mà còn hỏi ngược lại: “Hạ công tử hỏi han tỉ mỉ như vậy, là muốn làm thân kết thông gia với ta sao?”.

Hạ Trạch cười cười, nhưng lại nói đầy ẩn ý: “Không phải đã kết thông gia rồi sao? Cần gì phải nói đến chuyện làm thân với không làm thân chứ.”

Lời vừa dứt, thì đột nhiên nghe thấy giọng Lục Kiêu nói: “Tạ Thần Niên, tình lang của cô đến tìm cô kìa.”

Thần Niên nghe vậy liền quay ra nhìn, quả nhiên thấy bóng Phong Quân Dương xuất hiện ở đằng xa, nàng không kìm được lộ ra vẻ vui mừng, Hạ Trạch cũng từ bên hồ đứng dậy, khóe miệng mang theo ý cười cổ quái, đứng yên đợi Phong Quân Dương đi tới.

Phong Quân Dương đi đến gần, trước tiên nhìn Thần Niên một lúc, rồi mới quay đầu lại giọng không nóng không lạnh nói với Hạ Trạch: “Huynh có vẻ thích thú nhỉ, đã một canh giờ rồi, mà huynh vẫn còn tâm trí ở đây vui vẻ cho cá ăn à.”

Hạ Trạch cười đáp: “Không phải sợ ảnh hưởng tới việc trị thương của huynh, nên mới ra đây giết thời gian sao.”

Thần Niên thấy hai người bọn họ sắp nói đến chính sự, bèn kéo Lục Kiêu định đi nơi khác, ai ngờ Phong Quân Dương ở bên đó lại đột nhiên quay đầu lại nói với nàng: “Thần Niên, váy của nàng ướt rồi kìa, quay về thay quần áo đi rồi hẵng đi chơi tiếp, đừng có để bị cảm lạnh đấy.”

Thần Niên cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy góc váy đã bị ướt một ít, nhớ lại vừa nãy đến gần bờ hồ quá nên không cẩn thận chạm xuống mặt nước trong hồ nên nàng cũng không nói nhiều nữa, chỉ gật gật đầu, men theo con đường cũ đi về phòng của Phong Quân Dương.

Đợi Thần Niên dẫn Lục Kiêu đi xa rồi, Phong Quân Dương mới quay người lại khuôn mặt lạnh lùng nhìn Hạ Trạch, hỏi: “Huynh có ý gì?”.

Hạ Trạch lại cười đáp: “Quân Dương à, huynh căng thẳng quá rồi đấy, bên cạnh nàng ta luôn có cái tên của gia tộc họ Tiên đi theo, ta có thể làm gì được nàng ta chứ?” Hắn dừng lại một thoáng, mang theo ý vị sâu xa đánh giá Phong Quân Dương, “Mới có một lát thôi, chẳng qua ta chỉ nói với nàng ta vài câu, thì huynh đã khẩn trương đuổi tới. Quân Dương, thế này không giống huynh chút nào.”

Phong Quân Dương nghe xong lại chỉ thản nhiên nhếch nhếch khóe miệng lên, hỏi ngược lại hắn: “Hai người huynh và ta, rốt cuộc là ai đang khẩn trương đây? Hả? Hạ Thập nhị. Bây giờ ta sẽ không lấy con gái Hạ gia huynh nữa đâu.”

“Cho dù bây giờ không lấy, nhưng sau này thì sao?” Hạ Trạch cũng thu lại ý cười trên mặt. hỏi Phong Quân Dương: “Huynh có thể vì nàng ta không lấy con gái của Hạ gia ta, không lấy bất kỳ một cô gái thuộc gia thế hiển hách nào không?”.

Phong Quân Dương là Thế tử gia cao quý của Vân Tây, sẽ phải kế thừa vương vị Vân Tây, người vợ mà hắn lấy sẽ là vương phi Vân Tây tương lai, cho dù không phải là Vân Sinh, cũng sẽ là cô gái của một gia đình môn phiệt khác, tuyệt đối không thể chỉ là một cô nương xuất thân từ hang ổ sơn phỉ của trại Thanh Phong được. Kỳ thực căn bản không cần Hạ Trạch nhắc nhở, trong lòng hắn đều hiểu rõ cả, hắn không thể cưới hỏi Thần Niên đàng hoàng, nên mới không từ thủ đoạn dụ dỗ nàng thất thân cho mình như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì muốn giữ nàng bên cạnh hắn mà thôi.

Phong Quân Dương bất giác thấy hơi khó chịu, mím môi trầm mặc không nói gì.

Hạ Trạch thở dài một tiếng, quay người tiếp tục ném số thức ăn cho cá trong tay xuống hồ một cách có không mục đích, nhẹ giọng nói: “Quân Dương, huynh và ta kết bạn với nhau nhiều năm nay, ta khuyên huynh thêm một câu, nếu như huynh thật sự thích vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tạ cô nương, thì chi bằng hãy để nàng ta đi. Đối với những người như chúng ta, hai chữ ái tình này thật quá xa xỉ, cho dù huynh có thể thích nàng cả đời, nhưng huynh có thể bảo vệ được nàng ấy cả đời không? Huynh còn không biết bên trong hậu viên của những môn phiệt quyền quý bẩn thỉu thế nào sao? Càng là những cô gái đáng yêu, một khi bước vào nơi đó cũng sẽ không còn đáng yêu nữa.”

Phong Quân Dương trầm giọng nói: “Ta sẽ không để nàng ấy bước vào hậu viện đâu, ta sẽ luôn mang nàng ấy theo bên cạnh mình.”

“Hả?” Hạ Trạch bất giác bật cười, lại hỏi: “Vậy thì gọi là gì? Vợ không phải vợ, thiếp chẳng phải thiếp, nô tỳ chẳng ra nô tỳ, nếu nàng ta sinh con thì sao? Cũng mang luôn theo bên cạnh huynh để nuôi nấng ư? Vậy huynh định đặt con trai dòng chính của vương phi ở đâu? Đích thứ không phân biệt được thì trong nhà không thể yên ổn, bài học của họ Tiết ở Ký Châu vẫn còn sờ sờ trước mắt kia, Quân Dương, huynh vẫn chưa nhìn đủ à?”.

“Hạ Trạch!” Sắc mặt Phong Quân Dương trầm tĩnh như mặt nước, giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời Hạ Trạch, “Việc này huynh quan tâm nhiều quá rồi đấy.”

Thấy hắn nổi giận, Hạ Trạch bèn cười cười thỏa hiệp, nói: “Được, được, được, ta không quản nữa là được chứ gì. Dù sao mấy ngày nữa Vân Sinh cũng sẽ tới, đến lúc đó người đau đầu cũng chẳng phải là ta!”.

Phong Quân Dương nghe vậy không khỏi cau mày, “Hiện giờ Thanh Châu hỗn loạn như vậy, muội ấy còn định tới đây làm gì?”.

Hạ Trạch tung nốt số thức ăn cho cá trong tay xuống hồ, phủi hết những mảnh vụn, nói bằng vẻ vô cùng bất lực: “Con bé lo lắng cho huynh. Huống hồ tính khí con bé, đâu phải huynh không biết, nó nói nhất định muốn đến, thì ai có thể ngăn được?”.

Bên cạnh hồ cá không có ai khác, phía trước là tên hầu đi theo Hạ Trạch đứng ở phía xa xa đầu con đường nhỏ, cả lão Kiều vẫn luôn kè kè đi theo Phong Quân Dương không rời cũng không đi theo cùng, mà chỉ yên lặng đứng chờ ở bên cạnh cây cầu đá. Hạ Trạch liếc nhìn Phong Quân Dương, nói: “Ta sẽ dẫn binh rời khỏi Thanh Châu, Vân Sinh ở đây chỉ đành nhờ huynh chăm sóc nhiều hơn thôi.”

Phong Quân Dương khoanh tay đứng bên bờ hồ, thản nhiên nói: “Vân Sinh là biểu muội của ta, không phiền huynh nói thì ta cũng sẽ chăm sóc cho muội ấy.”

Hạ Trạch nghe vậy cười cười, nói: “Huynh nhớ được vậy là tốt rồi.”

Phong Quân Dương liếc nhìn hắn, đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Huynh định đi Nghi Bình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.