Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Quyển 3 - Chương 5: Nguyên nhân




Thần Niên nghe ra sự uy hiếp hiển hiện trong lời nói của hắn liền nổi cáu, lạnh lùng đáp: “Ta biết rồi.”

Phong Quân Dương cười cười, nói tiếp: “Vậy thì xin Tạ cô nương tạm thời giao hết đống phi đao ra đây, để tránh lúc không cẩn thận làm bị thương người khác.”

Thần Niên sầm mặt xuống lôi từng thanh phi đao trên người ra, vứt cho tên thị vệ đang đứng chờ bên cạnh, cuối cùng còn giơ tay vỗ vỗ lên thắt lưng mình, nói: “Hết rồi.”

“Trong giày.” Phong Quân Dương nhắc.

Thần Niên oán hận nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn cúi xuống lôi từ trong giày ra một thanh chùy thủ, rồi vứt sang một bên. Lúc ấy Phong Quân Dương mới hài lòng gật gật đầu, dặn dò: “Trịnh Luân, ngươi dẫn Tạ cô nương đi đi.”

Trịnh Luân thúc ngựa đi tới trước mặt Thần Niên, từ trên lưng ngựa vươn tay về phía nàng với vẻ mặt không muốn chút nào, hắn nói: “Lên đây.”

Nhìn bộ dạng hắn như vậy, Thần Niên không nhịn được phá ra cười, còn cố ý há miệng cười toe toét với hắn, rồi mới nắm tay Trịnh Luân mượn lực nhảy lên, nhẹ nhàng khéo léo rơi xuống phía sau lưng hắn. Bên này Phong Quân Dương thúc ngựa đi đầu, Trịnh Luân giật dây cương theo sát phía sau, nhưng thị vệ khác cũng lần lượt thúc ngựa đi theo.

Vì móng ngựa đều được bọc một lớp vải dày, nên mọi người tuy thúc ngựa phi nhanh, nhưng âm thanh phát ra không to lắm. Không bao lâu sau đã đến trước một ngôi nhà rất lớn, đám người Phong Quân Dương ghìm cương ngựa lại, có một thị vệ tiến lên phía trước gõ nhẹ hai cái lên cửa ngách, cánh cửa liền được người ở bên trong mở ra, có một người từ bên trong bước nhanh ra đón, nhỏ giọng nói: “Thế tử gia, mọi chuyện có ổn không?”.

Phong Quân Dương khẽ gật đầu, rồi quăng dây cương cho tên thị vệ bên cạnh. Trừ Trịnh Luân ra, một vài thị vệ khác không theo hắn tiến vào nhà ngay, mà quay đầu ngựa đi về hướng khác, bóng lưng của đám kị mã ấy rất nhanh đã mất hút trên con đường cuối phố. Lúc này Phong Quân Dương mới quay đầu nhìn Thần Niên, giọng nói vô cùng khách khí thương lượng với nàng: “Tạ cô nương, thời gian không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta quay về nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì để ngày mai từ từ nói tiếp, được chứ?”.

Trong lòng Thần Niên mắng thầm một tiếng, nhưng cũng chỉ còn cách gật đầu, “Cứ nghe theo sự sắp xếp của ngươi là đi.”

Phong Quân Dương lại dặn dò Trịnh Luân: “Ngươi dẫn Tạ cô nương xuống dưới nghỉ ngơi, chú ý đừng để người khác quấy rầy cô nương ấy.”

Trịnh Luân tuân lệnh bước đi, dẫn Thần Niên đến một cái đình viện yên tĩnh và sắp xếp để nàng nghỉ lại đó. Thần Niên lén đánh giá đình viện này một lượt, nơi này tuy rằng không lớn lắm, nhưng bố cục lại hết sức tinh tế, ngoại trừ vài bà vú già và a hoàn bị Trịnh Luân xua ra ngoài ra, bên trong đình viện không còn ai khác nữa, ngay cả một người gác nơi cửa viện nơi cũng chẳng có.

Trong lòng nàng bất giác thấy rất ngạc nhiên, thầm nghĩ Phong Quân Dương đã chạm trán với mình mấy lần, phải hiểu rõ công phu của mình rồi chứ sao còn sắp xếp để một mình nàng ở trong cái đình viện trống không thế này, không sợ nàng nửa đêm lén trốn đi sao?

Phía bên này Trịnh Luân giúp nàng mở cửa phòng, lạnh mặt nói với nàng: “Cô cứ ở đây trước đi đã.”

Thần Niên nhấc chân bước vào phòng, dạo được vài bước bên trong nàng lại quay người ra ngoài, dựa người vào cánh cửa liếc hai mắt ra bên ngoài thăm dò, hỏi Trịnh Luân: “Tối nay ngươi canh ở bên ngoài hả?”.

Trịnh Luân đáp: “Phải.”

Thần Niên thấy hắn trả lời chắc nịch như thế, liền tiến thêm vài bước dò hỏi: “Vị tráng sĩ này, ngươi nói xem nếu như ta định canh ba nửa đêm lén trốn đi, thì có bao nhiêu phần thành công?”.

Trịnh Luân cứng họng, một lúc lâu sau mới vẻ mặt không chút thay đổi trả lời: “Cô có thể thử xem sao.”

Thần Niên cẩn thận đánh giá hắn hồi lâu, rồi sảng khoái cười đáp: “Ta đánh không lại được ngươi, đêm nay nhất định ngoan ngoãn đi ngủ, ngươi cứ yên tâm đi.”

Nói xong liền đóng cửa phòng lại, chỉ lát sau, đèn trong phòng cũng được thổi tắt.

Nhưng Trịnh Luân biết nha đầu này lắm mưu nhiều kế, không dám có chút mảy may sơ suất, quả thật dựa vào cây cột ở bên ngoài cửa canh giữ suốt một đêm, cho đến tận ngày hôm sau thấy sắc trời tang tảng sáng, mới vẫy tay gọi hai tên thị vệ tới gần, nhỏ giọng dặn dò: “Hai người các ngươi ở đây canh, bất luận cô ta nói gì, cũng không được thả cô ta ra khỏi cái đình viện này.”

Hai tên thị vệ cùng gật đầu, chia nhau ra đứng canh hai bên trái phải trước cửa phòng. Trịnh Luân im lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng, chắc chắn rằng bên trong không có điều gì kỳ lạ, mới yên tâm đi tìm Phong Quân Dương. Lúc đó tuy vẫn còn sớm, nhưng Phong Quân Dương đã ở trong sân luyện kiếm trở về, đang có tên đầy tớ hầu hắn rửa mặt, nhìn thấy Trịnh Luân trở về, thờ ơ hỏi: “Thế nào rồi?”.

Trinh Luân cung kính đáp: “Đêm qua rất bình thường, cả đêm không thấy có bất cứ động tĩnh gì, trước khi tiểu nhân đến đây nàng ta vẫn còn chưa dậy.”

Phong Quân Dương khẽ gật đầu: “Tiểu nha đầu đó đúng là rất thú vị.”

Trịnh Luân do dự một lát, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi: “Thế tử gia, chúng ta giữ cô ta ở lại đây, sợ là không tránh được tai mắt của Dương Thành, dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta.”

Phong Quân Dương nghe xong những lời này liền quay người lại nhìn hắn, cười thản nhiên, chàng nói: “Ta cũng không có ý định giấu Dương Thành.”

Trịnh Luân hoang mang khó hiểu, không đợi hắn hỏi, Phong Quân Dương đã lại trả lời: “Nếu như ngay cả Hoàng đế của đất Thanh Châu còn không biết nha đầu đó đang ở trong tay ta, thì họ Mục kia sao có thể tìm đến đây được?”.

Lúc này Trịnh Luân mới đột nhiên hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: “Thế tử gia định dùng nha đầu đó để dụ ông ta xuất đầu lộ diện?”.

Phong Quân Dương gật gật đầu, nói: “Cũng là do chúng ta may mắn thôi, vốn dĩ ta muốn đến nhà tên Dương Quý dò hỏi một vài manh mối, không ngờ đánh bừa mà lại trúng tóm được nha đầu đó. Đã vừa khéo như vậy rồi, chúng ta cũng không cần phải phí công đoán xem rốt cuộc Dương Quý là người của ai nữa, cứ yên tâm ngồi đợi họ Mục kia tới là sẽ xong thôi.”

Trịnh Luân trước giờ luôn bội phục tài trí ở vị chủ nhân của hắn, nghe xong không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ nói: “Vậy được, tiểu nhân sẽ lui xuống bố trí cẩn thận, nhất định sẽ khiến ông ta có đi mà không có về.”

Phong Quân Dương thấy mắt hắn mang theo tơ đỏ, biết chắc cả đêm qua hắn không ngủ, bèn nói: “Tạm thời trong hai ngày này sẽ không có động tĩnh gì đâu, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, lui xuống nghỉ một lát đi đã.” Hắn nói xong, lại dặn tên hầu bên cạnh mình: “Thuận Bình, ngươi đi xem nha đầu đó đã tỉnh chưa, nếu như tỉnh rồi, thì dẫn người đến chỗ ta.”

Trịnh Luân vốn dĩ định cáo lui, nghe thấy vậy liền dừng lại, nói: “Vẫn nên để tiểu nhân đi thì hơn.”

Nhưng Phong Quân Dương lại cười đáp: “Yên tâm, quyền cước của nàng ta chỉ được cái mã bên ngoài còn bên trong thiếu tính thực tế, chỉ bắt nạt được đám lưu manh vô lại thôi. Hơn nữa, nha đầu ấy thông minh như vậy, chưa nắm chắc được mọi việc, nàng ta sẽ tuyệt đối không bỏ trốn đâu.”

Trịnh Luân bước ra ngoài trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Một lát sau, Thần Niên quả thực đi phía sau tên đầy tớ Thuận Bình. Trên người nàng vẫn mặc bộ quần áo đi đêm màu đen hôm qua, nhưng mái tóc đen dài lại không buộc lên, mà chỉ được tết sơ sài ở phía sau đầu, cả người ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ, nhìn vào thấy vô cùng kỳ quái.

Phong Quân Dương bất giác phì cười, hỏi: “Đêm hôm qua ngủ có ngon không?”, “Rất ngon, mấy ngày rồi chưa được ngủ ngon như thế.” Thần Niên thành thật không khách khí tìm một chỗ rồi ngồi xuống, ngước mắt lên hỏi: “Thế tử gia, chỗ này của ngươi có người nấu cơm không?”.

Phong Quân Dương biết nàng nhỏ người nhưng lá gan lại to, nhưng cũng không ngờ nàng lại không có chút ngại ngùng nào như thế, liền ngẩn người hồi lâu, rồi mới dặn dò Thuận Bình: “Bảo bọn họ mang cơm lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.