Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Quyển 3 - Chương 4: Đối mặt




Hiện giờ đầu óc Thần Niên vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn hết cách. Đọ về võ công, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của Phong Quân Dương, đọ về con tin, người trong tay nàng chẳng có chút giá trị nào, một mình nàng chạy trốn thôi cũng đã khó như lên trời, còn nói gì đến chuyện mang theo cả Diệp Tiểu Thất và Khâu Tam?

Nàng suy nghĩ hồi lâu, ngước mắt lên nhìn Phong Quân Dương: “Thế tử gia, chúng ta đừng vung gươm múa kiếm, từ từ nói chuyện có được không?”.

Phong Quân Dương khẽ gật đầu nói: “Tạ cô nương, xin mời.”

Biểu hiện đầu tiên của Thần Niên rất tốt, nàng lấy thanh đao ra xa khỏi cổ Dương Quý, nhưng tay kia lại ấn lên yếu huyệt sau lưng ông ta, rồi vừa cười vừa thương lượng với Phong Quân Dương: “Thật ra giữa ta và Thế tử gia trước cũng chẳng có thù hận gì, hiện giờ chẳng qua bọn ta cũng chỉ tới hỏi thăm Dương quản gia chút chuyện nhỏ mà thôi, vừa khéo lại gặp nhau ở đây, hỏi thì cũng đã hỏi xong rồi, chi bằng ai về nhà người ấy, Thế tử gia thấy sao?”.

Phong Quân Dương chậm rãi lắc đầu: “Không ổn lắm.”

Thần Niên cảm thấy không thể giữ nụ cười trên mặt lâu hơn được nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng nén giận hỏi: “Vậy Thế tử gia nói xem nên làm thế nào?”.

Phong Quân Dương nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Ta sẽ thả hai cho người họ đi, nhưng cô phải đi theo ta.”

Thần Niên dù sao cũng còn trẻ tính khí bốc đồng, nghe xong lập tức nổi nóng, đập thanh đao kêu đánh “bốp” một tiếng lên lưng Dương Quý, giận dữ nói: “Thế thì thà để ta giết chết hắn ta trước, sau đó hai người chúng ta đánh tiếp một trận, nếu như ngươi thắng được ta, thì ta sẽ đi theo ngươi!”.

Đây là những lời nàng thốt ra trong lúc nhất thời giận dữ, không ngờ Phong Quân Dương lại từ trước bàn thật sự đứng dậy, cười khẽ rồi đáp: “Được.”

Nàng tức đến độ thiếu điều lăn ra ngất, đúng là nàng có ý định giết Dương Quý, nhưng Dương Quý vốn không có thù oán gì với nàng, nên chần chừ suốt mấy bận cũng không thể xuống tay được. Nàng thở hồng hộc trừng mắt nhìn Phong Quân Dương một lúc lâu, rồi đột nhiên vứt thanh đao gãy xuống đất, oán hận nói với hắn: “Ta đi theo ngươi là được chứ gì!”.

Dương Quý nghe vậy tinh thần như được thả lỏng, cả người liền thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, tiện đà nhanh chóng lăn ra xa tránh khỏi người Thần Niên.

Phong Quân Dương cười cười, cũng ra hiệu bảo Trịnh Luân cởi trói cho Diệp Tiểu Thất.

Hai tay Diệp Tiểu Thất vừa giải thoát, ngay lập tức rút chiếc giẻ nhét trong mồm mình ra, vội vàng đi đến bên cạnh Thần Niên, thì thầm: “Thần Niên, bất chấp tất cả liều mạng với bọn chúng.”

Thần Niên lắc lắc đầu, chỉ trầm mặc nhìn Phong Quân Dương, thấy hắn thong dong đi đến trước mặt Dương Quý, tự tay nâng ông ta dậy, lời nói ấm áp: “Đã để Dương quản gia đã phải sợ hãi rồi.”

Dương Quý thụ sủng nhược kinh, vội vàng lui lại vài bước, vén gấu áo lên quỳ lạy Phong Quân Dương, nói lời cảm tạ: “Đa tạ ơn cứu mạng của Thế tử gia.”

Phong Quân Dương nở nụ cười nhàn nhã, không chút khách khí nhận cái vái lạy này của ông ta, còn nói thêm: “Dương quản gia mau đứng lên đi, ta còn có vài câu muốn dặn dò Dương quản gia.”

Dương Quý vẫn không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói bằng giọng vô cùng cung kính: “Xin Thế tử gia cứ nói.”

“Quên hết mọi chuyện đêm hôm nay đi, bản Thế tử đêm nay vẫn luôn ở trong phủ đệ mà Dương tướng quân đã sắp xếp cho, chưa từng gặp mặt ông. Hơn nữa,” Phong Quân Dương dừng lại giây lát, liếc nhìn Thần Niên, rồi nói tiếp: “Dương quản gia cũng chưa từng gặp vị Tạ cô nương này.”

Dương Quý vội vàng đồng ý: “Tiểu nhân hiểu rồi, xin Thế tử gia yên tâm.”

Phong Quân Dương xoay người nhìn Thần Niên, khách khí nói: “Tạ cô nương, xin mời.”

Thần Niên kéo Diệp Tiểu Thất đi ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước lại nhìn thấy Khâu Tam đáng thương vẫn đang ở một bên đang xem xét vết thương trên người mình. Nàng liền dừng chân lại, chần chừ một lát rồi đi đến ngồi xổm xuống cạnh Khâu Tâm, vươn tay ra đặt lên mạch môn của hắn, kích phát nội tức chạy nhanh một lượt trên kinh mạch, thấy trên người hắn không có dấu vết của việc bị nội thương, mới thấp giọng nói: “Ngươi đi đi, quên hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay đi.”

Khâu Tam tuy rằng sống ở nơi chợ búa, nhưng đầu óc trước giờ rất linh hoạt, trong lòng đã sớm hiểu ra hôm nay muốn giữ được cái mạng này của hắn, cách duy nhất là bám chặt lấy vào cọng rơm Thần Niên, nếu không vừa nãy hắn cũng không mạo hiểm lén tấn công Phong Quân Dương như thế. Giờ mắt thấy nàng sắp phải đi, hắn vội vàng túm chặt lấy góc áo của nàng, nói: “Tạ đại hiệp, tiểu nhân đồng sinh cộng tử với người!”.

Thần Niên không ngờ Khâu Tam lại nói ra những lời như vậy, sau khi ngạc nhiên thì không biết nên khóc hay nên cười, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Phong Quân Dương một cái, rồi cố ý nói to: “Ngươi yên tâm, bọn họ đã đồng ý thả ngươi ra, thì nhất định sẽ giữ chữ tín.”

Khâu Tam than thầm bà trẻ của tôi ơi, lời của quan phủ nói sao có thể tin là thật được, việc bọn họ làm giỏi nhất chính là đổi trắng thay đen! Hôm nay Dương Quý đồng ý thả hắn ra, nhưng ngày mai sẽ lại dẫn người đi bắt hắn, nếu thật sự rơi vào tay Dương Quý, thì hắn chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi!

Nghĩ vậy, Khâu Tam siết chặt nắm tay lại, đau khổ cầu xin Thần Niên: “Trong nhà tiểu nhân vẫn còn mẹ già mù lòa, chỉ trông chờ vào một mình tiểu nhân để sống qua ngày, nếu như tiểu nhân không còn, bà ấy cũng không sống nổi đâu.” Hắn lén liếc mắt nhìn Dương Quý, lại nhỏ giọng thì thào: “Bọn họ nhất định đã muốn giết tiểu nhân diệt khẩu từ lâu rồi, xin đại hiệp cứu cái mạng nhỏ này của tiểu nhân.”

Thần Niên bất giác thấy mềm lòng, nghĩ ngợi một hồi rồi nói với hắn: “Vậy ngươi cùng Diệp Tiểu Thất trở về trong trại đi.” Khâu Tam đang muốn nói tiếp, thì Thần Niên đã đoán được tâm tư hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Bản thân ta sống chết ra sao còn chưa biết, ngươi đi theo ta không ổn đâu.”

Nàng nói xong liền đứng dậy, nói với Phong Quân Dương: “Đi thôi.”

Phong Quân Dương ra hiệu cho Trịnh Luân đi trước, đợi Thần Niên cùng Diệp Tiểu Thất và đoàn người đều đi ra theo Trịnh Luân rồi, lúc ấy hắn mới quay đầu lại ung dung liếc nhìn Dương Quý một cái, nói hai tiếng “cáo từ”, rồi đi theo mọi người.

Lúc đầu Thần Niên còn tự hỏi tại sao Phong Quân Dương lại yên tâm để ba người bọn họ đi sau lưng Trịnh Luân, đến lúc ra khỏi cửa nhìn thấy đám thị vệ to cao cải trang ở bên ngoài, ý định chạy trốn mới bị dập tắt hoàn toàn, ngoan ngoãn đi theo Trịnh Luân. Cả đoàn người không trèo tường để ra ngoài nữa mà đi đường vòng từ cổng nhỏ để ra.

Có một người lặng lẽ dắt một con ngựa đến, Phong Quân Dương lật người ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn Thần Niên. Dưới cái nhìn của hắn Thần Niên kéo Diệp Tiểu Thất lại gần, nhỏ giọng dặn dò: “Hễ trời sáng thì cùng Khâu Tam hòa lẫn vào dòng người rồi ra khỏi thành ngay, mang hắn ta quay về trại Thanh Phong.”

Diệp Tiểu Thất gật gật đầu: “Được, cô phải bảo trọng, sau khi tôi quay về trong trại sẽ lập tức xin Đại đương gia phái người tới cứu cô.”

Thần Niên không muốn kéo trại Thanh Phong dính vào chuyện này, nên nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu không cần phải lo cho tôi, tự tôi sẽ có cách thoát thân.”

Hai người đang nhỏ giọng thì thầm, Phong Quân Dương ở bên kia nắm tay lại đặt dưới môi thấp giọng ho khan hai tiếng. Thần Niên quay đầu lại nhìn hắn, lại ra hiệu bằng mắt cho Diệp Tiểu Thất, có ý bảo hắn đi trước. Diệp Tiểu Thất kéo Khâu Tam lẫn vào trong bóng đêm, không ngờ Khâu Tam lại giãy ra khỏi tay hắn, vô cùng ngượng ngùng nói với Thần Niên: “Tạ nữ hiệp, người….có thể đưa thuốc giải cho tiểu nhân không?”.

Thần Niên ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại được, lúc này có chút bối rối, vội vàng thò tay vào trong người móc ra một chiếc bình sứ men xanh, định vứt luôn cho Khâu Tam, nhưng rồi lại đột nhiên đổi ý, mở nắp rồi dốc chiếc bình lấy ra một viên thuốc tròn đưa cho Khâu Tâm, “Cho ngươi.”

Khâu Tam vội vàng nhận lấy rồi nhét vào miệng, sau khi nuốt xong không nhịn được cẩn thận phân biệt mùi vị, ngạc nhiên hỏi: “Sao mùi vị viên này và viên thuốc uống lúc trước không khác nhau mấy nhỉ?”.

Diệp Tiểu Thất nghe xong thiếu chút nữa là phì cười, nói thầm trong bụng hai viên thuốc đó đều là thuốc tiêu hóa, mùi vị đương nhiên là phải giống nhau rồi. Nhưng lại nghe Thần Niên nghiêm trang nói: “Viên thuốc giải và viên thuốc độc của ta vốn dĩ được làm giống như như đúc, chính là để cho kẻ khác không phân biệt được, như vậy cho dù có bị người ta lấy mất cũng không sao cả.”

Khâu Tam nghe xong liền thấy hối hận, tự nhủ may mà mình không định lén ăn trộm thuốc giải trên người nàng, nếu không ăn nhầm phải viên thuốc độc, sợ rằng giờ này đã đi gặp Diêm Vương rồi. Diệp Tiểu Thất sợ Khâu Tam lại hỏi han nhiều lời, nên vội vàng kéo hắn đi. Thần Niên cứ nhìn mãi theo bóng dáng hai người cho đến khi họ biến mất ở nơi xa, mới quay người lại nhìn về phía đám người của Phong Quân Dương.

Phong Quân Dương liếc nhìn nàng, rồi nhẹ giọng nói: “Tạ cô nương, tại hạ khuyên cô bỏ ý định chạy trốn đi, đây là thành Thanh Châu, tại hạ chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường, ngộ nhỡ xảy ra biến cố gì, dù cho trong lòng tại hạ có mười phần không nỡ, nhưng để tránh phiền phức cũng chỉ có thể trơ mắt để người ta giết chết cô nương thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.