Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Quyển 3 - Chương 25: Cật vị (Hạ)




Trương Khuê Túc nói: “Xin Trịnh thống lĩnh mau nói, tại hạ rửa tai cung kính lắng nghe.”

Phong Quân Dương chậm rãi đáp: “Trước lúc Trịnh mỗ tới đây Thế tử gia đã dặn dò, nói rằng lần này Tiết Thịnh Anh tiến vào trong núi Thái Hành thật ra là thất sách. Trại Thanh Phong dễ phòng thủ khó tấn công, tuy rằng quân Ký Châu người đông thế mạnh, nhưng hạ được trại Thanh Phong cũng không phải chuyện dễ dàng, đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai là, hậu phương của Ký Châu không ổn định, Tiết Thịnh Hiển mặc dù nhỏ tuổi hơn Tiết Thịnh Anh, nhưng lại là con do vợ cả Tiết Trực sinh ra, hiện giờ lại chiếm cứ thành Ký Châu, danh chính ngôn thuận hơn nhiều so với Tiết Thịnh Anh. Một khi binh lính của Tiết Thịnh Anh mắc kẹt trong núi Thái Hành, thì Tiết Thịnh Hiển kia sẽ lại mượn binh từ Thanh Châu của Dương Thành, lúc ấy Tiết Thịnh Anh nhất định sẽ gặp nguy. Chỉ cần nói những đạo lý này cho Tiết Thịnh Anh nghe, hắn ta nhất định sẽ quay lại phòng bị Tiết Thịnh Hiển, không dám dốc toàn lực ra tấn công trại Thanh Phong nữa.”

Thần Niên vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặc Trương Khuê Túc, thấy ông ta ngồi trên chiếc ghế tròn tuy rằng eo lưng vẫn thẳng, nhưng đến khi Phong Quân Dương nói đến đoạn phía sau, chính là đoạn Tiết Thịnh Hiển có thể mượn binh từ Dương Thành, thì hai nắm tay đang siết chặt từ từ buông lỏng ra rất nhiều.

Trương Khuê Túc đợi cho Phong Quân Dương nói xong, mới chậm rãi gật đầu: “Nghe Trịnh thống lĩnh nói như vậy, tại hạ cũng thấy yên tâm hơn nhiều. Thế tử gia tài trí hơn người, tại hạ bội phục.”

Thần Niên thấy ông ta làm bộ ra vẻ như vậy, trong bụng bất giác cười thầm. Nàng liếc nhìn Phong Quân Dương chớp chớp mắt, có ý thăm dò Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, cháu cũng đột nhiên nghĩ ra một cách, giờ cháu nói ra có được không?”.

Trương Khuê Túc quay đầu nhìn nàng, ngạc nhiên nói: “Cách gì?”.

Thần Niên đáp: “Nếu cháu nói chúng ta tung tin, nói rằng trại Thanh Phong nhận tiền của Tiết Thịnh Hiển, nên mới đi giết Tiết Trực. Như vậy Tiết Thịnh Anh nhất định sẽ nghi ngờ mình đang mắc vào cái thòng lọng do chính huynh đệ của hắn bày ra, e là sẽ lập tức quay lại tìm huynh đệ của mình tính sổ, lúc ấy hơi sức đâu mà để tâm đến trại của chúng ta nữa. Đại đương gia nói xem cách này có hay không?”.

Trương Khuê Túc nghe xong, quả nhiên không ngoài dự liệu của Thần Niên, lập tức sầm mặt xuống cự tuyệt: “Ta là người luyện võ, ngàn vạn lần không thể làm những chuyện vu oan giá họa ấy được.”

Thần Niên thầm bĩu môi, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ như đang nghe dạy dỗ.

Phong Quân Dương cười cười, lên tiếng nói: “Đại đương gia nói rất đúng, phàm là chuyện nếu tiết lộ quá nhiều ngược lại sẽ không hay, chỉ bằng cứ để như thật mà lại như giả khiến người ta phải suy đoán đi.”

Trương Khuê Túc vội vàng gật đầu nói phải.

Trong lòng Thần Niên tức giận Trương Khuê Túc không màng sự an nguy của trại Thanh Phong, nên muốn trừng trị cho ông ta một trận. Nàng đảo tròn con mắt trong đầu lại tính kế, ngước mắt lên nhìn Phong Quân Dương, cố ý hỏi hắn: “Trịnh thống lĩnh, thân thể ngươi vẫn còn chống đỡ được chứ? Có cần ta truyền một ít nội lực cho ngươi không?”.

Phong Quân Dương đầu óc nhanh nhạy, lại tâm ý tương thông với Thần Niên, nghe nàng hỏi mình như vậy trước tiên liền thấp giọng ho mấy tiếng yếu ớt, rồi mới thở hổn hển nói: “Vẫn tốt, còn có thể chống đỡ được.”

Thần Niên lại nói: “Ngươi đừng khách khí, thân thể của người vốn hư nhược, vừa nãy lại nói chuyện lâu như thế, ngươi xem sắc mặt của người thành ra cái màu gì rồi kìa.” Nàng vừa nói vừa đi đến đỡ Phong Quân Dương, lại quay đầu ra giải thích với Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, người có việc thì tạm chờ một lát. Đợi cháu truyền chút nội công cho Trịnh thống lĩnh đã, nếu không cháu sợ hắn không kiên trì được thêm nữa.”

Trương Khuê Túc quả nhiên mắc mưu, trực tiếp nói: “Một tiểu a đầu như cháu thì có thể có được bao nhiêu nội công, vẫn là để ta làm.”

Phong Quân Dương vội vàng cự tuyệt: “Không thể được!”.

Thần Niên cũng đáp: “Đại đương gia ép độc ra cho Trịnh thống lĩnh đã hao tổn không ít nội công rồi, không thể làm phiền người thêm nữa, vẫn nên để cháu làm. Thật ra cũng không mong trị được thương, chỉ muốn giúp Trịnh thống lĩnh kiên trì thêm một thời gian nữa thôi. Đợi nói chuyện cùng Đại đương gia xong, sẽ bảo hắn đi nghỉ một lát.”

Nàng càng nói như vậy, Trương Khuê Túc lại càng không tiện để nàng vận công trị thương cho Phong Quân Dương, liền tự mình đi đến ngồi sau lưng Phong Quân Dương, truyền chân khí vào Đốc mạch, từ từ vận hành men theo kinh mạch bị hao tổn.

Nội lực của Trương Khuê Túc vốn dĩ chưa được phục hồi, giờ lại vận công trị thương cho Phong Quân Dương, hiển nhiên là có chút chật vật. Sau một chén trà, trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi. Đợi đến khi ông ta vận công xong, thì sắc mặt đã trắng bệch. Thần Niên lúc đầu là cố ý muốn hao tổn nội lực của ông ta, nhưng giờ nhìn thấy ông ta như vậy trong lòng bật giác lại có chút không nỡ, liền rót từ trong ấm trà ra một chén trà nóng đưa cho ông ta, rồi nói: “Đại đương gia, nghỉ ngơi một lát đi.”

Sắc mặt Phong Quân Dương đã dễ nhìn hơn lúc trước nhiều, hắn liếc nhìn Thần Niên, rồi nói với Trương Khuê Túc: “Đa tạ Đại đương gia, không biết Đại đương gia còn gì dặn dò không?”.

“Không dám dặn dò đâu, chỉ là còn có chuyện muốn hỏi ý của Trịnh thống lĩnh.” Trương Khuê Túc dừng lại một thoáng, rồi hỏi tiếp: “Tuy nói là chúng ta sẽ phái người đi khuyên Tiết Thịnh Anh, nhưng kết quả thế nào thì không ai biết rõ cả. Ngày nào Tiết Thịnh Anh còn chưa đi, ngày đó trại Thanh Phong còn chưa được an toàn được. Tại hạ muốn hỏi Trịnh thống lĩnh có dự tính gì không? Là muốn ở lại trong trại chúng ta, hay định quay về bẩm báo với Thế tử gia?”.

Phong Quân Dương đáp: “Lúc đi Thế tử gia đã từng căn dặn, nói Trịnh mỗ phải nghe theo sự sắp xếp của Đại đương gia.”

Trương Khuê Túc nói: “Đã như vậy, thì chi bằng Trịnh thống lĩnh trước cứ ở tạm trong trại đã. Hiện giờ trại Thanh Phong đang lâm vào cảnh nguy cấp, cũng không lấy đâu ra nhiều cao thủ để hộ tống Trịnh thống lĩnh được. Võ công của Trịnh thống lĩnh lại vẫn chưa hồi phục, nếu như bị đám gian ác đó tranh thủ thời cơ ám toán, thì Trương mỗ không có cách nào ăn nói được với Thế tử gia đâu.”

Phong Quân Dương gật đầu nói: “Tất cả xin dựa vào sự sắp xếp của Đại đương gia.”

Có được câu trả lời của hắn rồi, Trương Khuê Túc rất vừa lòng rời đi.

Thần Niên đưa cho Khâu Tam đang ở trong sân một cái chăn, dặn dò hắn ban đêm ngủ lại trong sân, tuyệt đối không được rời khỏi tiểu viện. Trong lòng Khâu Tam tuy rằng có bất mãn, nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ ở sau lưng lầm bầm nói: “Đây là định biến tiểu nhân thành chó, trông nhà giữ cửa cho Tạ đại hiệp rồi còn gì.”

Thần Niên vốn đã đóng cửa rồi, nghe thấy những lời ấy lại mở tung cửa ra, hung dữ nói: “Biết vậy là tốt! Nếu như còn dám gây tai vạ cho ta, ta sẽ đánh gẫy cái chân chó của ngươi đấy.”

Nhưng Khâu Tam biết Thần Niên chỉ dọa hắn thế thôi, nhìn thấy Thần Niên ôm một cái chăn cực dày ra cho mình, là nhìn ra ngay nàng là người dễ mềm lòng, nên nghe mấy lời đó bất giác cũng không thấy sợ, ngượi lại còn cười hì hì nói: “Đại hiệp yên tâm đi. Tuy rằng tiểu nhân ngốc nghếch, nhưng cũng là người biết tốt xấu mà.”

Thần Niên cũng không phí lời với hắn nữa, đóng cửa lại rồi bước vào trong phòng Phong Quân Dương, thấy hắn vẫn đang chống người ngồi đó, vội bước đến phớt lờ sự phản đối của hắn rút cái gối ở sau lưng hắn ra, rồi lại cẩn thận đỡ hắn nằm xuống chiếc giường đất, lúc ấy mới thấp giọng hỏi khẽ: “Ngươi nói Trương Khuê Túc hỏi những điều đó là có ý gì? Chúng ta nói muốn đi, ông ấy thật sự có thả không?”.

Phong Quân Dương cười thản nhiên: “Không đâu, thế nên chi bằng cứ trực tiếp làm như ý ông ta, để ông ta bớt đề phòng đi là hơn.”

Thần Niên cũng đoán Trương Khuê Túc sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi như vậy, lần này đến đây sợ rằng quá nửa là có ý thăm dò. Nếu như bọn họ cứ thế mà ở lại trong trại Thanh Phong, thì xem ra trong thời gian tới sẽ an toàn hơn nhiều so với việc ra ngoài, nhưng cứ đợi chờ ở trong trại cũng không phải kế lâu dài. Thần Niên bất giác thấy phiền chán, Phong Quân Dương bị thương, công phu của nàng thì không giỏi, hai người lại bị vây trong trại Thanh Phong, trơ mắt ra nhìn tai họa diệt vong ngày một tới gần trại mà chẳng biết phải làm sao.

Nếu như có nghĩa phụ ở đây thì tốt rồi… Nghĩ đến đây, bất giác Thần Niên liền cau mày. Mục Triển Việt đã không có tung tích suốt nhiều ngày nay, cũng không biết chuyện gì kéo ông đi xa đến vậy, ngay cả nàng cũng không quan tâm đến.

Phong Quân Dương không muốn nhìn thấy nàng cau mày, bèn mở lời khuyên nhủ: “Mọi chuyện chưa đến lúc cuối thì chưa thể nói trước được kết quả sẽ ra sao, hiện giờ nhìn thì đúng là hoàn cảnh khó khăn không đường thoát, nhưng ngày mai ai mà biết được có phải là liễu ám hoa minh không. Nên cứ cứ thả lỏng tâm trí đi, gặp sao yên vậy là được.”

(Đây là một câu trong bài thơ “Du sơn tây thôn” của Lục Du, nguyên văn là: Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, tạm dịch là: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Ý là giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.)

Chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể như vậy thôi, có nghĩ nhiều hơn nữa thì lại thành kẻ tầm thường chuốc lấy điều phiền toái. Thần Niên cũng nghĩ thông được ít nhiều, liền dứt khoát vứt hết mọi phiền phức trước mắt ra sau đầu, chỉ nói với Phong Quân Dương: “Trước tiên không quan tâm đến những chuyện đó nữa, ngươi ngủ trước đi.”

Nàng nói xong xoay người đi ra ngoài, chỉ lát nhau lại ôm chăn đệm từ phòng minh quay lại, rải xuống nền đất.

Phong Quân Dương ngẩn người, sau khi hiểu ra rồi bèn nói: “Cô không cần phải canh đêm cho ta đâu, quay về phòng cô ngủ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.