Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Quyển 2 - Chương 22




Trịnh Luân gật đầu, nhận lệnh rồi nhanh chóng lên đường.

Phong Quân Dương lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vân Sinh, nói: “Đi thôi.”

Vân Sinh vội vàng theo hắn ra khỏi dịch trạm, bỏ xe lại chỉ cưỡi ngựa, dẫn theo rất đông hộ vệ thẳng hướng đến Ký Châu. Đoàn người quất roi phi ngựa rất nhanh, chạy suốt một ngày, đến khi trời tối mới đến được thành Ký Châu. Phó tướng Ký Châu Lý Sùng nhận được tin báo từ trước, đã dẫn người ra ngoài thành nghênh đón, Phong Quân Dương không thiết tha gì việc hàn huyên với ông ta, thúc ngựa thẳng tiến vào thành Ký Châu.

Trong thành mang theo vẻ xơ xác điêu tàn, không chỉ lập trạm kiểm soát ở những cứ điểm giao lộ quan trọng, mà mọi con đường trên phố đâu đâu cũng nhìn thấy các đội binh sĩ tuần tra trên người mặc toàn áo giáp. Dân chúng trong thành bị bầu không khí nằng nề này đè nén, nhà nào nhà nấy đã đóng cửa cài then từ rất sớm, ngay cả đèn cũng không dám thắp. Duy nhất chỉ có trong ngoài thủ phủ thành là đèn đóm sáng trưng, từng chiếc đèn lồng màu trắng rất to treo trên cao, chiếu ánh sáng trắng xuống cả một vùng tối tăm.

Bên trong linh đường, hai người con trai của Tiết Trực là Tiết Thịnh Anh và Tiết Thịnh Hiển chia nhau quỳ ở hai bên đối diện, thấy Phong Quân Dương cùng Lý Sùng bước vào, cả hai không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn. Vì Vân Tây vợ kế của Tiết Trực là con gái của Phong gia, vì thế tuy không phải là dòng đích, nhưng tính về vai vế thì lại là cô họ của Phong Quân Dương, nên hắn cùng dùng thân phận con cháu bái lạy Tiết Trực, cả Tiết Thịnh Anh và Tiết Thịnh Hiển nghẹn ngào khấu đầu trả lễ, sau khi hành lễ xong đều đứng cả dậy đón người bước vào trong.

Tiết Thịnh Anh gọi một tiếng “Thế tử”, rồi chẳng kịp nói gì thêm nước mắt đã chảy xuống.

Phong Quân Dương ôn tồn nói vài lời an ủi hắn, lại hỏi tiếp về tình hình của quả phụ Phong phu nhân, Tiết Thịnh Anh chùi nước mắt, đáp: “Kể từ khi nghe được tin dữ, gia mẫu liền đổ bệnh, Nhàn Nhi đang ở phía sau chăm sóc.”

Nỗi lo lắng nhất của Vân Sinh chính là hai mẹ con Nhàn Nhi, nghe thấy vậy liền nói: “Muội muốn đi thăm dì.”

Tiết Thịnh Anh liền quay sang nhìn Phong Quân Dương, thấy hắn không có biểu hiện gì, bèn sai người đưa Vân Sinh đến hậu viện thăm Phong phu nhân.

Phong Quân Dương dặn dò Vân Sinh vài câu, đợi nàng cùng người hầu đi xa rồi, mới quay người lại hỏi chuyện Tiết Trực bị ám sát. Tiết Thịnh Anh căm hận nói: “Lúc đó phụ thân vừa mới đi tuần tra ở đại doanh trở về, còn chưa kịp vào thành đã bị sát hại. Những thị vệ đi cùng phụ thân quyết trung thành cho đến chết, liều mạng bảo vệ người, toàn bộ đều bị giết rất tàn độc. Thủ vệ đứng trên tường thành tuy rằng nhìn thấy từ đằng xa, nhưng lại không thể thấy rõ được khuôn mặt của thích khách, chỉ biết người đó sử dụng đao, chiêu thức rất độc ác tàn nhẫn, mỗi đao chém xuống đều vào chỗ trí mạng, đợi đến khi quân lính trong thành đuổi kịp tới nơi để cứu viện, thì thích khách đã chạy thoát rồi.”

Hóa ra không phải là ám sát, mà là thích sát giữa thanh thiên bạch nhật trên phố, hơn thế còn giết sạch tất cả hộ vệ bên cạnh Tiết Trực, thích khách có võ lực dũng mạnh không kiêng nể gì thế này…..Trong lòng Phong Quân Dương liền rúng động, hỏi lại: “Khẳng định là thích khách chạy về phía Tây?”.

Tiết Thịnh Anh gật gật đầu: “Vâng, đã phái mấy đội binh sĩ truy đuổi rồi, cũng thả chim bồ câu gửi thư thông báo đến Thanh Châu, bảo bọn họ phong tỏa Tây khẩu ở đèo Phi Long, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả người qua đường.”

Thanh Châu nằm ở phía Tây của Ký Châu, ở giữa hai vùng này chính là dãy núi Thái Hành, mà ngọn đèo Phi Long lại nằm vắt ngang qua dãy Thái Hành, đây là con đường giao thông quan trọng nối giữa Thanh Châu và Ký Châu, chỉ cần thích khách định đi về phía Tây, thì nhất định sẽ phải vượt qua ngọn đèo Phi Long này.

Nhưng nếu tên thích khác đó lại không chạy về Thanh Châu thì sao? Nếu hắn chỉ muốn tiến vào núi Thái Hành thôi thì sao? Ví dụ như…..trại Thanh Phong trong núi Thái Hành chẳng hạn! Ấn đường của Phong Quân Dương khẽ chau lại, chỉ trong thoáng chốc mà suy nghĩ đã xoay đi xoay lại đến mấy bận. Người đàn ông đến cứu Tạ Thần Niên đi từ hướng Ký Châu tới, cũng sử dụng đao, đao pháp cũng rất tinh thông….. Lẽ nào ông ta là thích khách đã giết chết Tiết Trực? Nhưng, trại Thanh Phong chẳng qua cũng chỉ là hang ổ của một bọn phỉ man rợ mà thôi, hà cớ gì lại muốn lấy tính mạng của Tiết Trực?

Tiết Thịnh Hiển vẫn luôn ở bên cạnh chưa lên tiếng chợt nhận ra trên mặt Phong Quân Dương có điều kỳ lạ, đột nhiên nhớ ra hắn đến từ Thanh Châu, trên đường sẽ phải đi qua đèo Phi Long, nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Thế tử gia từ Thanh Châu đến, trên đường có gặp người nào khả nghi không?”.

Phong Quân Dương thoáng trầm ngâm, trả lời: “Có chạm trán với một đao khách rất cổ quái, còn bị một đao của ông ta chém đứt đầu một con chiến mã, thủ pháp rất tàn nhẫn.”

Sắc mặt cả Tiết Thịnh Anh và Tiết Thịnh Hiển đều thay đổi, vội vàng hỏi lại: “Gặp ở đâu? Hiện giờ người đó ở chỗ nào?”.

Dường như trong đáy mắt Phong Quân Dương vừa thoáng lóe lên một tia sáng, hắn hơi khép tầm mắt lại, rồi mới nâng mắt lên nhìn Tiết Thịnh Hiển, nói: “Người đó tiến vào đèo Phi Long, chắc là tới Thanh Châu.”

Trong mắt Tiết Thịnh Anh ý muốn giết người tăng vọt, oán hận nói: “Đã chạy về hướng Thanh Châu, tên tặc tử này không thoát được đâu, đợi đến lúc bắt được hắn, nhất định phải rút gân lột da băm thây thành muôn đoạn.”

Tiết Thịnh Hiển cùng trầm giọng dặn dò thuộc hạ bên cạnh: “Truy đuổi tới Thanh Châu ngay trong đêm, xin Dương tướng quân trấn giữ cửa khẩu truy hỏi kỹ càng tất cả những thương nhân từ nơi khác đến, tuyệt đối không được để tên tặc tử đó chà trộn rồi trốn thoát.”

Giọng nói và vẻ mặt của cả hai người đều rất nghiêm trọng, nhưng lại không ai tự nguyện đích thân dẫn người đến Thanh Châu tìm bắt thích khách, chẳng qua cũng là vì sợ sẽ mất đi sự khống chế đối với Ký Châu mà thôi. Phong Quân Dương cúi thấp đầu xuống, giấu đi nụ cười mỉa mai đang trực chờ nơi khóe miệng.

Tiết Thịnh Anh nhìn thấy hắn ta như vậy, chỉ nghĩ rằng hắn đang mệt mỏi, vội vàng nói: “Thế tử gia từ xa đến chắc đã mệt rồi, ta đưa Thế tử gia đi nghỉ ngơi một lát.”

Vẻ mặt Phong Quân Dương rất thẳng thắn, liền nói luôn: “Vì dây dưa ở đèo Phi Long lâu, đến nửa đêm hôm qua mới tới được dịch trạm, không ngờ lại nghe được tin dữ Tiết tướng quân gặp phải thích khách, trong lòng ta vừa kinh sợ lại vừa buồn thương, cả đêm không thể chợp mắt được, sáng sớm hôm nay để lại đại đội mà thẳng hướng đến Ký Châu, lúc này quả thật có chút mệt mỏi, thứ cho ta lui xuống nghỉ ngơi trước, lát nữa sẽ quay lại nói chuyện kỹ hơn với hai vị công tử.”

Tiết Thịnh Anh và Tiết Thịnh Hiển nghe thấy vậy đều rất cảm động, đích thân tiễn hắn ra khỏi linh đường, sắp xếp một sân viện tốt nhất cho hắn nghỉ ngơi.

Phong Quân Dương cũng không khách khí với bọn họ, dẫn theo người của mình tiến vào trong, đợi người của Tiết phủ đều lui xuống cả rồi, mới gọi hộ vệ tâm phúc vào, nhỏ giọng dặn dò: “Kín đáo điều tra, xem xem giữa Tiết Trực và trại Thanh Phong trên núi Thái Hành có mối hiềm khích nào không.”

Trong bóng đêm, gió thổi đưa làn hương mát lạnh tới, Phong Quân Dương khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn cây Tây Phủ Hải Đường đang nở hoa rực rỡ đến mức xuất thần. Trại Thanh Phong không thể vô duyên vô cớ giết hại Tiết Trực được, nếu giết, ắt phải có lý do, vậy rốt cuộc lý do đó là gì? Cũng chỉ là một nhóm sơn phỉ phía Nam núi Thái Hành thôi, tại sao lại dám thích sát một vị tướng giữ thành trong tay nắm đến mấy ngàn binh sĩ.

Trong thoáng chốc, Phong Quân Dương cảm thấy rối rắm vô cùng.

Ở một khe núi nhỏ gần cửa khẩu về phía Tây của đèo Phi Long, Thần Niên cũng đang vô cùng rối rắm.

Vì liên tiếp nhận được bồ câu đưa thư từ Ký Châu, tướng giữ thành Thanh Châu Dương Thành đích thân dẫn người trấn giữ tại đèo Phi Long, phong tỏa nghiêm ngặt nơi cửa khẩu, kiểm tra cẩn thận tất cả các thương nhân từ nơi khác đến và những người qua đường. Mục Triển Việt và Thần Niên thấy cảnh ấy liền không tiến về phía trước nữa, phi ngựa quay ngược trở lại hơn ba mươi dặm, sau đó dựa vào sự thông thuộc địa thế đèo Phi Long, hai người không ngừng xuyên trái rẽ phải, cuối cùng ẩn mình trong một khe núi bí mật.

Tuy rằng đang ở bên ngoài, nhưng thức ăn lại không hề thiếu thốn, võ công Mục Triển Việt lại cao cường, việc bắt mấy con thú hoang là chuyện quá đỗi đơn giản, còn Thần Niên tuy công phu không học đến nơi đến chốn, nhưng vì từ nhỏ đã theo Diệp Tiểu Thất chạy vào trong núi, nên cũng luyện được kỹ nghệ nướng thịt rất thành thục. Hai cha con liền thi triển sở trường, rất nhanh bữa tối đã được giải quyết gọn ghẽ.

Mục Triển Việt đã tháo mũ ra từ lâu, mái tóc đen tuy lẫn không ít những sợi tóc bạc, nhưng khuôn mặt cũng không thể coi là già được, nhìn sao cũng thấy chỉ tầm trên dưới ba mươi tuổi mà thôi, ngũ quan đứng đắn, chỉ là vẻ mặt mang theo thoáng lạnh lùng cứng rắn, giống như không bao giờ biểu lộ tình cảm ra bên ngoài.

Thần Niên vừa thêm củi vào đống lửa đang cháy trước mặt, vừa cẩn thận nhìn trộm Mục Triển Việt đang ngồi đối diện, sau mấy lần chần chừ cuối cùng cũng lấy được dũng khí lên tiếng hỏi: “Nghĩa phụ, tại sao Đại đương gia lại muốn giết Tiết Trực?”.

Mục Triển Việt khẽ nâng mí mắt lên, nhìn về phía Thần Niên.

Thần Niên bất giác thấy rất căng thẳng, vô thức nín thở, chờ đợi câu trả lời của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.