Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Quyển 2 - Chương 11




"Boswell!" Bernardote hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Mckinley. Ông ta biết có một số người trong tiểu tổ thí nghiệm robot của liên minh bị kẹt lại khi Thương Lãng tinh bị chiếm đóng, thế nhưng, lại không ai nói cho ông ta biết trong số những nhân viên bị kẹt lại đó có cả Boswell!

Dưới ánh mắt chằm chằm của Bernardote, McKinley có chút lúng túng mà gật đầu.

Sau khi Thương Lãng tinh bị chiếm đóng, ông ta đã bị đủ mọi chuyện làm cho sứt đầu mẻ trán, căn bản không rảnh đặt một nhóm nhân viên khoa học kỹ thuật ở trong lòng. Đó chẳng qua chỉ là một tiểu tổ trong hạng mục nghiên cứu robot của liên minh, là một phần nhỏ trong số mấy nghìn nhân viên nghiên cứu. Đồng thời, ông ta cũng không phái người thông báo cho Bernardote. Ông ta không cho rằng, khiến cho một vị thượng tướng làm ầm lên vì việc cứu một nhóm nhân viên khoa học kỹ thuật thì lại quan trọng hơn việc cân nhắc tìm cách cứu lại toàn bộ chiến cuộc của mình.

Huống hồ, Thương Lãng tinh đột nhiên thất thủ, binh lực của Bộ chỉ huy lúc này cũng là giật gấu vá vai, căn bản chẳng có cách nào điều binh tiến hành cứu viện.

Nguyên bản, đây là một quyết định bình thường chẳng hề tạo nên bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Thế nhưng, sau khi thiếu tướng Điền Hành Kiện của Leray cùng với quân đội của hắn đã cứu vãn chiến cuộc Đông Nam và cả tập đoàn hạm đội số 19, quyết định này lại có vẻ khiến cho người ta khó xử.

Nhìn vẻ mặt lúng túng của McKinley, nội tâm Bernardote không ngừng trầm xuống.

"Hiện nay, sư đoàn thiết giáp số 13 lục quân cùng với sư đoàn bộ binh cơ giới hóa số 51 của đội đổ bộ đường không Trenock vẫn còn đang bị vây khốn ở dải đất hẹp dài chưa đến bốn mươi km tại lòng chảo Karachi."

Ngón tay Lý Phật nhẹ nhàng gõ gõ lên đài giả lập, trầm giọng nói: "Giáo sư Boswell cùng với mấy chục nhân viên khoa học đang bị kẹt lại chính là tài sản quý giá của liên quân ta, tuyệt đối không thể có bất kỳ tổn thất nào. Nguyên soái Lý Tồn Tín thì càng là người có thân phận quý trọng uy vọng cao cả. Ta tin tưởng, lúc này người có năng lực nhận lấy nhiệm vụ cứu viện nhất, không còn ai khác ngoài thiếu tướng Điền Hành Kiện. Bằng một trận Long Bow, bộ đội trực thuộc Điền thiếu tướng cũng đã đủ để thăng cấp thành bộ đội cấp một. Nếu là lần cứu viện này thành công, vậy thì hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu bộ đội tác chiến cấp đặc biệt!"

Cả căn phòng tác chiến đều yên lặng, chỉ có giọng nói của Lý Phật đang vang vọng.

Các tướng quân đã sớm nghe qua đại danh của Lý Phật, lúc này nghe những lời y nói, nội tâm lại càng nghiêm nghị.

Ai cũng biết Lý Phật trị quân nghiêm cẩn, có yêu cầu cực cao với quân kỷ, hiển nhiên là không vừa mắt với một Phỉ Quân trước giờ vẫn luôn lẩn quẩn ở ngoài hệ thống liên quân, cứ che che giấu giấu lại còn không mấy phục tùng mệnh lệnh. Những lời này nhìn như đã cho Phỉ Quân một cơ hội cực lớn, thế nhưng, suy nghĩ cẩn thận lại, các tướng quân đúng là toát mồ hôi lạnh.

Thương Lãng tinh lúc này đã hoàn toàn nằm trong bàn tay Tây Ước, không nói đến bộ đội trên mặt đất, cho dù là phòng tuyến vũ trụ vòng ngoài của tinh cầu cũng không phải thứ có thể dễ dàng đột phá.

Từ góc độ của Bộ chỉ huy mà nói, không có ai ôm hi vọng gì đối với sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn bộ binh cơ giới hóa số 51. Lần cuối cùng thu được thông tin cầu viện từ hai sư đoàn này đã là bốn mươi tiếng đồng hồ trước, mất đi tiếp tế tiếp viện, không có phòng tuyến, không có quyền khống chế bầu trời, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể bị lục quân Tây Ước tiêu diệt. Trong tổ nát thì làm sao có trứng lành, hiển nhiên nguyên soái Lý Tồn Tín cùng với tiểu tổ nghiên cứu khoa học đi theo hai sư đoàn này tháo chạy về bờ đông Karachi không cách nào may mắn thoát được.

Dưới tình huống như vậy mà đột nhập vào Thương Lãng tinh, tiến hành cứu viện, không thể nghi ngờ là chuyện mò trăng nơi đáy nước, cũng không khác gì nhổ răng trong miệng cọp. Đừng nói là những người ít có liên quan tại đây, cho dù là Lapinski và Macura của Trenock, cũng đã sớm không ôm hi vọng gì rồi. Thế nhưng ai mà ngờ được, lúc này Lý Phật không ngờ lại đưa ra yêu cầu cho Phỉ Quân chấp hành cái nhiệm vụ này.

Chỉ vì một nhà khoa học có tên là Boswell của bọn họ?

Mọi người đều nhìn về phía Bernardote với đủ mọi sắc thái khác nhau, im lặng không lên tiếng.

Trong suy nghĩ của mọi người, từ chối chính là lựa chọn duy nhất của Bernardote. Ai lại vì một cái gọi là cơ hội không thực tế mà chôn vùi đơn vị bộ đội cấp một duy nhất của Leray lúc này?!

Đương nhiên, từ chối cũng có cái giá của nó. Một khi chuyện Bernardote vứt bỏ nhà khoa học của quốc gia mình truyền đi, đối với Leray lâu nay vẫn luôn xuất hiện với hình tượng người kháng chiến kiên cường trong lòng dân chúng Phỉ Minh, sẽ phải đối mặt với ngòi bút sắc nhọn của giới truyền thông. Hơn nữa, mặc dù Phỉ Quân có thể thăng cấp thành bộ đội tác chiến cấp một, trong nội bộ Phỉ Minh cũng sẽ bị những đơn vị bộ đội khác cười nhạo.

Quan trọng hơn chính là, chuyện này sẽ phá hủy chế độ của liên quân. Phải biết rằng, bộ đội bây giờ có thể vận dụng, có đủ tư cách chấp hành nhiệm vụ này trên lý thuyết, cũng chỉ có đơn vị bộ đội tác chiến mới thăng cấp lên cấp một Phỉ Quân này mà thôi. Nếu như Bernardote từ chối mà không bị nghiêm phạt, như vậy chẳng khác nào chọc ra một cái lỗ hổng trong chế độ của liên quân, sau đó, ai cũng có thể từ chối loại hành động quân sự này.

Nói không chừng, lần từ chối tiếp theo, sẽ là ở tinh hệ Newton hoặc tinh hệ Galileo còn sót lại của Liên bang Leray!

Tất cả mọi người chỉ có thể giữ im lặng. Quyết định chỉ có thể do bản thân Bernardote đưa ra. Những người khác không thể thay thế cho ông ta, cũng không ai nguyện ý gánh lấy mối nguy hiểm đắc tội với vị danh tướng đứng thứ hai Phỉ Dương mà đứng ra nói chuyện vì một quốc gia không có quan hệ gì với quốc gia của mình. Lý Phật, bất kể là nghe tiếng hay là gặp mặt, đều tạo nên sự áp bách không nhỏ cho những tướng quân ở đây.

Người này, tuyệt đối không phải dễ trêu!

"Có thể chuyển danh sách tiểu tổ nghiên cứu khoa học và chiến báo của Thương Lãng tinh cho tôi xem được không?" Bernardote nói.

Trong yên lặng, một vị tham mưu nhanh chóng cầm hồ sơ tới.

"Tướng quân Bernardote, đây là sai lầm của Trenock, tôi đã thỉnh cầu quốc nội tận lực đẩy nhanh tập kết bộ đội, ngài không cần phải..." Lapinski liếc mắt nhìn Lý Phật, cắn răng nói với Bernardote.

Lời ông ta còn chưa dứt, đã bị Bernardote xua tay cho ngừng.

Boswell, Mễ Lan... Có hai cái tên này là đủ rồi!

"Tướng quân Douglas..." Bernardote liếc nhìn Lý Phật, quay đầu lại nói với Douglas trên màn hình liên lạc: "Xin chuyển kết nối của tôi với thiếu tướng Điền Hành Kiện."

Lý trí và điên cuồng, chỉ nằm trong một ý niệm này... Các tướng quân hai mặt nhìn nhau, mà trong mắt Lý Phật thì lại lóe lên vẻ trào phúng!

*******SPECIAL KIND OF HERO*******



Một đám quan quân Leray đang ngồi vây quanh trước màn ảnh theo dõi, nhìn cuộc giao phong giữa mập mạp và Humphrey trong khoang tù giam.

Đây là hai người hoàn toàn khác nhau.

Một bên là Humphrey với tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng. Tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng, việc rèn luyện giáo dưỡng quý tộc trong nhiều năm đã khiến cho hắn tản mát ra một sự lôi cuốn ưu nhã từ trong xương tủy. Hơn nữa với thiên phú về mặt quân sự, tước vị công tước hiển hách cùng với số tài sản khổng lồ của mình, đủ để cho bất kỳ một cô gái có giấc mơ hoàng tử bạch mã nào cũng đều phải tim đập thình thịch.

Còn Điền Hành Kiện, vậy mà lại tương phản hoàn toàn. Tướng mạo của hắn bình thường, dáng người mập mạp, khí chất lại càng lộn tùng phèo. Nếu không nói đến khí chất gì gì đó, vậy thì lấy hình ảnh “dễ bị con gái nhà người ta đập cho một trận nhừ tử” để hình dung ra sự hèn mọn của hắn, quả thật không thể chuẩn xác hơn được nữa. Mặc dù làm quan đến chức thiếu tướng, hắn cũng không thoát được khỏi cái vỏ ngoài tiểu thị dân.

"Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ?!" Trên màn ảnh, mập mạp đang thở hổn hển.

Phương Hương nhịn không được liền bật cười một tiếng, vẻ mặt mập mạp quá là giống thật rồi. Con ngươi đỏ lên, trên trán nổi gân xanh, hơi thở hổn hển, lại thêm động tác tứ chi tỏ ra có chút bất đắc dĩ, quả thật chính là dáng vẻ của một gã tiểu nhân tham lam chỉ vì cái lợi trước mắt. Kỹ năng diễn xuất như vậy mà không đi tranh giải Oscar thì quả thực quá là lãng phí rồi.

Mập mạp đã cò kè mặc cả với Humphrey suốt một giờ đồng hồ.

Tuy rằng hạm đội hai bên đều đã ngừng công kích, thoát ly chiến đấu. Thế nhưng, cuộc chiến thực sự vẫn chưa đình chỉ một khắc nào. Trong cái khoang tù giam nho nhỏ này, mập mạp đang đấu trí đấu dũng với Humphrey.

"Nếu đã bị bắt làm tù binh, ta tất nhiên sẽ có giác ngộ của một tù binh." Humphrey không hề bị hù dọa bởi bộ dạng như lúc nào cũng có thể nhảy xổ lên của mập mạp, thong dong nói: "Xử trí ta như thế nào là quyền lợi của ngươi. Quyết định bỏ ra cái giá như thế nào là quyền lợi của ta. Đối với ta mà nói, bị sỉ nhục và giết chết thì đều có kết cục giống nhau, cùng lắm thì cá chết lưới rách."

"Đừng cho rằng ta không dám hạ thủ!" Mập mạp nắm chặt cây Lang Nha bổng trong tay, tròng mắt láo liên ánh lên vẻ ngoài cứng trong mềm mà đảo một cái, ngay sau đó liền toát ra một luồng hung quang.

Humphrey nhìn ánh mắt hung tợn của mập mạp, tâm trạng thì càng lúc càng thả lỏng.

Bản thân Humphrey có trình độ cực cao trên lĩnh vực tâm lý học và kỹ xảo đàm phán. Hắn vẫn luôn ghi nhớ một câu danh ngôn - thứ không lấy được trên bàn đàm phán, vậy thì sẽ đoạt được trên chiến trường.

Mà lật ngược câu này lại thì liền có thể rõ ràng, thứ không giành được trên chiến trường, hẳn là sẽ lấy được trên bàn đàm phán.

Một chuyên gia đàm phán giỏi còn quan trọng hơn cả một sư đoàn thiết giáp có trang bị hoàn mỹ. Thứ không cách nào lấy được trong chiến đấu, có đôi khi chỉ cần một vài câu nói hời hợt trên bàn đàm phán.

Không chiến mà khuất phục người, đó mới là cảnh giới cao nhất.

Humphrey vẫn cho rằng, đàm phán và chiến đấu phải song hành với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, chặt chẽ không thể tách rời. Lần này, lá bài tẩy của hắn thực sự không tốt cho lắm. Việc rơi vào trong tay mập mạp khiến cho hắn ngay từ lúc bắt đầu đã rơi xuống thế hạ phong. Ngoại trừ hạm đội Phi Linh và Phi Vũ vẫn như cũ chiếm lấy ưu thế trước hạm đội Phỉ Minh, hắn không còn con bài chưa lật nào khác.

May mắn là, lá bài tẩy này cũng đủ lớn, lúc này mới khiến cho hắn giữ được phòng tuyến! Mà sau khi trải qua sự uy hiếp ban đầu của mập mạp, hắn phát hiện ra, cái gã mập mạp này căn bản không phải là đối thủ của mình. Thấu hiểu tâm lý của một người thông qua ánh mắt, động tác và vẻ mặt của người đó, vốn chính là một trong những sở trường của hắn.

Humphrey xem ra, mập mạp là người Leray, Phỉ Quân mà hắn lãnh đạo cũng không phải là bộ đội chủ lực của Phỉ Minh. Bởi vậy, bọn hắn đang cấp bách cần một lượng lớn chiến hạm và vũ khí trang bị. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho mập mạp ngay từ đầu đã ra một mức giá sư tử ngoạm. Có điều, hắn đã quá nóng nảy rồi. Một cách hiển nhiên, xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, hắn phải vội vã chiếm lấy đầy đủ lợi ích.

Vội vã, cái từ này trên bàn đàm phán thường thuộc về phía kẻ thất bại. Chuyện mà người thắng thường làm nhất, chính là không ngừng dùng các loại thủ đoạn để đè ép thời gian đàm phán của kẻ thất bại, khiến cho cuối cùng đạt được nhượng bộ.

Mập mạp tuy rằng mặt mày dữ tợn, thủ đoạn sử dụng cũng cực độ ti tiện, có điều ngôn ngữ cơ thể của hắn lại đã bán đứng chính hắn.

Humphrey hoàn toàn có thể cảm giác được, cuộc chiến không tiếng động này đã đi vào tiết tấu của mình. Hắn chỉ bình tĩnh đánh giá mập mạp, trong lòng suy đoán xem nhân tố khiến cho gã mập trở nên tham lam và nôn nóng.

Tham lam thì dễ đoán. Tình trạng Leray bây giờ thế nào thì có ai mà không biết. Cái gã mập mạp này ở Mars hiển nhiên là không có khả năng lăn lộn kiếm ra được hai đơn vị hạm đội cấp Tượng.

Bắt giữ mình làm tù binh, đối với hắn và toàn bộ Leray mà nói, chính là cơ hội ngàn năm có một, hắn nhất định phải lợi dụng triệt để. Nếu như không thể thu được đầy đủ ích lợi, sợ rằng cái tên này nửa đời sau cũng không thể ngủ yên!

Mà nguyên nhân khiến cho hắn vội vàng nôn nóng ra, không ngoài hai phía địch ta.

Một loại, chính là hắn đang cảm thấy được sự nguy hiểm, phải hoàn thành đàm phán trước khi nguy hiểm đến gần. Loại nguy hiểm này, có lẽ là lo lắng hạm đội Binalter có thể liều mạng cá chết lưới rách, hoặc là hắn biết một hạm đội Tây Ước nào đó đang xuất phát tiến về nơi này. Khả năng sau có lẽ lớn hơn một chút. Người Jaban sẽ không bàng quan quan chiến ngoài tinh hệ Long Bow. Hơn một trăm giờ cũng đã đủ để bọn họ hoàn thành tất cả các công tác chuẩn bị.

Mà một nguyên nhân khác khiến cho gã mập phải vội vàng nôn nóng, có lẽ là đến từ nội bộ liên quân của bọn hắn.

Sự cường thế của Cộng hòa Phỉ Dương thì cả vũ trụ đều biết. Nếu như chiến quả cuối cùng của chiến dịch này phải phân chia, sợ rằng phần lớn vẫn là thuộc về cộng hòa Phỉ Dương. Mập mạp muốn nuốt trọn chiến quả, vậy thì nhất định phải nắm chặt thời gian, tranh thủ hoàn thành đàm phán trước khi người Phỉ Dương nhảy vào. Hiện tại mình mặc dù đang bị giam ở chỗ này, bị mập mạp lật qua lật lại uy hiếp đủ kiểu, vậy mà lại không hề thấy bất kỳ một quan quân Phỉ Dương nào, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.

Dòng suy nghĩ, theo sự nôn nóng và phẫn nộ không kiềm chế được của mập mạp, đang càng lúc càng rõ ràng. Humphrey hiện tại chẳng hề sốt ruột một chút nào. Hắn biết, cái gã mập mạp này rất nhanh sẽ phải thỏa hiệp nhượng bộ, không cần bao lâu nữa, mình lại có thể trở lại trong hạm đội của mình mà rời đi. Trận chiến này mặc dù mình là kẻ thua cuộc, thế nhưng chung quy vẫn còn chưa đến nỗi táng gia bại sản.

"Ngươi chờ đó cho ta!" Mập mạp do dự nửa ngày, cuối cùng hung tợn bỏ lại một câu, chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng.

"Nếu như ta là ngươi, ta sẽ cho tù binh của mình liên hệ một tiếng với hạm đội của hắn." Ngay khi mập mạp đi đến cửa, Humphrey thành khẩn nói: "Nhất là trong tình huống hắn đã nói qua, trong vòng một giờ, hạm đội của hắn nhất định sẽ thực hiện hành động."

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?!" Mập mạp ngạo mạn hừ một tiếng, đóng cửa lại.

Lại qua hơn mười phút, ngay khi một nụ cười mỉm vừa hiện ra trên khóe miệng Humphrey, cánh cửa kim loại nặng nề của khoang tù giam lại được mở ra, mấy viên binh sĩ vội vàng đưa hắn vào một gian phòng có máy liên lạc.

Vừa vào cửa, Humphrey đã nhìn thấy mập mạp đang tức nổ phổi.

"Bảo hạm đội của ngươi lập tức dừng lại. Nếu không, ông đây lập tức giết con tin!" Đôi mắt ti hí của mập mạp đang xoay xoay một cách bất an, mồ hôi đẫm trán. Trên màn hình máy quan sát trước mặt hắn, chiến hạm Binalter đang chậm rãi di động.

"Không thành vấn đề..." Humphrey đi tới trước màn hình, đưa vào mật mã liên lạc dưới sự giám thị của vệ binh. Sau khi đưa ra mệnh lệnh cho quan quân Binalter xuất hiện trên màn hình đình chỉ hành động, hắn liền xoay người mỉm cười một cách nho nhã với mập mạp: "Bọn họ sẽ đợi thêm một giờ nữa."

"Ta muốn hạm đội Phi Linh..." Mập mạp đi qua đi lại trong phòng, không ngoài dự đoán của Humphrey, hạ thấp yêu cầu xuống: "Ngươi mang hạm đội Phi Vũ của ngươi rời đi. Không được tiến vào tinh hệ Long Bow, cũng ngăn cản bất cứ hạm đội Tây Ước nào truy kích chúng ta, đây là giới hạn cuối cùng của ta!"

"Điền tướng quân, cái giá mà ngài đưa ra thực sự quá thái quá rồi." Humphrey lắc đầu, tận lực dùng ngữ khí không làm mập mạp tức giận nói: "Điều kiện như vậy, mặc dù tôi có đáp ứng đi chăng nữa, hạm đội của tôi cũng không thể nào đáp ứng. Tôi tối đa chỉ có thể tăng thêm năm chiếc tàu chiến đấu và mười chiếc tàu tuần dương vào thỏa thuận mà tôi mới đưa ra lúc trước. Đây là thành ý lớn nhất mà tôi có thể bày tỏ."

"Ngươi...." Mập mạp tức xanh đến cả mặt, đang chuẩn bị chửi ầm lên, chợt thấy cửa phòng bị mở ra, Karl như một cơn lốc chạy ập vào, kề sát lỗ tai hắn thì thầm mấy câu.

Mập mạp mau chóng rời đi. Còn Humphrey thì được vệ binh áp giải, một lần nữa trở về lại khoang giam giữ. Dọc theo đường đi, hắn đều đang suy nghĩ, đến tột cùng là chuyện gì có thể khiến cho cái gã mập mạp đó lại biến sắc lớn đến như vậy.

...

"Thấy diễn xuất của đệ thế nào?"

Cùng Karl tiến vào phòng kiểm soát, mập mạp đắc ý hỏi Phương Hương: "Bên kia còn cần bao lâu nữa?!"

"Ba giờ đồng hồ." Phương Hương lườm mập mạp một cái.

Margaret ở bên cạnh thì xoay đầu đi, không muốn nhìn cái vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của mập mạp. Chuyện cho tới bây giờ, nàng không thể không thừa nhận, Humphrey đã rơi vào cái tròng do gã mập bày ra. Cái gã mập mạp này, có lẽ sẽ sáng tạo ra một kỳ tích còn lớn hơn cả việc bắt giữ Humphrey - bắt tù binh toàn bộ hạm đội Humphrey!

Bắt đầu từ một khắc khi phát hiện có thể bắt giữ được Humphrey, mập mạp liền nghĩ tới chuyện không bỏ qua cho bất cứ một chiếc chiến hạm Binalter nào. Sau khi bắt giữ được Humphrey, tất cả đều đang tiến triển dựa theo kế hoạch của gã mập mạp chết bầm này.

Đầu tiên, để đảm bảo cho hạm đội Humphrey không thực hiện kế hoạch cứu viện bằng vũ lực trong tình huống cực đoan, hắn đã yêu cầu hạm đội Douglas buông tha cho giao chiến vòng ngoài, hội hợp với hạm đội Phỉ Quân, tạo thành trận hình phòng ngự giằng co với hạm đội Humphrey. Như vậy, hạm đội Humphrey không thể nào lập tức nuốt trọn được hạm đội Phỉ Quân, cũng không thể nào ngăn cản được hạm đội Phỉ Quân đột phá vòng vây trong thời khắc mấu chốt.

Tiếp đó, mập mạp cần phải kéo dài thời gian. Bởi vì, hắn phải đợi hạm đội của Russel đến!

Nói thật, vào lúc biết Leray vẫn còn một đơn vị hạm đội, Margaret đã vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng theo giải thích của Phương Hương và Karl, đây là tại lúc Leray xảy ra chính biến, Russell đã dẫn theo hạm đội trải qua bao trăm đắng nghìn cay cửu tử nhất sinh mới đột phá được khỏi vòng vây, lại mất đi hơn phân nửa chiến hạm, cuối cùng mới không thể không ẩn giấu vào sâu trong tinh hệ Bermuda, mãi đến hiện tại mới liên lạc được với Phỉ Quân. Thế nhưng theo trực giác Margaret mà xem, cái hạm đội do Russell lãnh đạo này hiển nhiên không đơn giản chỉ là một nhánh tàn binh Leray như vậy.

Cái gã mập mạp kia từ trước đến nay vẫn luôn quái gở, lần này nhất định là lại gạt người!

Phải biết rằng, đối với tình hình quân sự của các quốc gia Phỉ Minh, Margaret đều rõ như lòng bàn tay. Dựa theo những gì nàng biết được, Leray sau sự hi sinh của Schneider và Brown, hạm đội chủ lực đã không còn tồn tại nữa. Mặc dù tạm thời chắp vá ra được một chút, cũng không thể nào đạt được quy mô bao lớn. Mà trong kế hoạch của mập mạp, nếu không có hạm đội với thực lực tương đối, vậy thì không thể nào tạo thành đủ uy hiếp khiến hạm đội Humphrey phải đầu hàng!

Bước thứ ba, cũng là bước quan trọng nhất trong cả kế hoạch, chính là kìm chế Humphrey.

Bắt đầu từ khi chế độ quân hàm được sinh ra ở Trái Đất cổ đại, đã không còn quan điểm chỉ cần bắt được sĩ quan chỉ huy của đối phương là có thể giành được chiến thắng. Trong quân đội hiện đại, khi sĩ quan chỉ huy cao nhất tử trận hoặc là bị bắt, mặc dù sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của toàn quân, thế nhưng với hệ thống chỉ huy hoàn thiện, tự nhiên sẽ lựa chọn ra nhân tuyển tiếp nhận chỉ huy. Bất kể là tầng cấp cao hay là tầng cơ sở, đều là như vậy.

Bởi vậy, chiến thuật chém tướng trong chiến tranh hiện đại thường thường đều tiến hành tiêu diệt toàn bộ bộ chỉ huy của đối phương, đồng thời phối hợp với thế tiến công toàn diện mà hoàn thành được. Chộp lấy khoảnh khắc khi quân địch mất đi chỉ huy không thể phối hợp, thông qua thế tiến công mạnh mẽ, khiến cho đối phương sụp đổ. Nếu để quân địch có thể ung dung thành lập hệ thống chỉ huy mới, như vậy, dù cho chém tướng có chuẩn xác vô cùng, cũng không hề có bất kỳ hiệu quả nào.

Mập mạp đang lợi dụng mối quan hệ đặc thù giữa Humphrey và hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng. Có điều, hắn phải đảm bảo trước khi hạm đội của Russell tới, hạm đội Binalter sẽ không phát động tấn công, cũng không rút lui thoát đi.

Phát động tấn công cá chết lưới rách, đối với hạm đội Phỉ Dương có số lượng ở vào thế yếu mà nói, hiển nhiên không có bất kỳ chỗ tốt nào. Mà một khi đối phương rút lui thoát đi, mập mạp cho dù bắt được Humphrey, cũng không cách nào chiếm được chiến hạm của hắn. Muốn Humphrey cuối cùng lựa chọn dùng chiến hạm trao đổi, nhất định phải khiến cho hắn cho rằng hạm đội Binalter bây giờ chính là con bài chưa lật của mình, tiếp tục ở lại nơi này.

Hạm đội Humphrey nhất định sẽ có phương án dự phòng khi sĩ quan chỉ huy bị bắt. Mà phương án dự phòng này, cũng nhất định sẽ lấy an toàn của Humphrey làm nguyên tắc mấu chốt. Điều này sẽ tạo cơ hội cho mập mạp.

Chỉ cần Humphrey cảm thấy có hi vọng, hắn sẽ không từ bỏ. Tương tự, để tranh thủ điều kiện đàm phán, hắn nhất định phải khiến cho hạm đội Humphrey tiếp tục đứng lại tại chỗ duy trì áp lực đối với hạm đội Phỉ Minh. Cứ như vậy, nan đề ban đầu khi Phỉ Quân muốn kéo dài thời gian mà lại không muốn Humphrey phát hiện ra vấn đề, tự nhiên đã được giải quyết rồi.

Dạng cục diện giằng co như thế này cũng giống như dùng lửa nhỏ nấu ếch. Đợi đến khi hạm đội Russell xuất hiện ở sau lưng hạm đội Humphrey, chính là khoảnh khắc nước bị nấu sôi sục nhất.

Khi đó, ngoại trừ lấy tất cả các chiến hạm ra để trao đổi tính mạng của mình và toàn bộ quan binh hạm đội, Humphrey không còn lựa chọn nào khác.

Hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng.

Margaret vừa nghĩ tới chiến quả này, đã cảm thấy tim đập thình thịch. Trong cả Phỉ Minh, từ khi khai chiến tới nay, đây chính là thắng lợi vĩ đại nhất. Tác dụng của nó đối với sĩ khí các quốc gia Phỉ Minh đã không thể đo đếm được nữa rồi.

"Ba giờ." Mập mạp gãi gãi cổ, rồi lại gãi gãi bụng, gãi gãi lưng, cánh tay bận rộn túi bụi, miệng thì hùng hùng hổ hổ: "Vậy ta còn phải giả ngốc trước mặt thằng cháu trai này hai lần. Để cho thằng nhãi đó thầm cười nhạo ông trong bụng! Thật cmn uất ức!"

Uất ức?!

Đám quan binh Phỉ Quân xung quanh nhìn nhau cười to, đến lúc đó, nếu như Humphrey biết được nguyên bản mình đã có ba lần cơ hội, có thể ám thị cho hạm đội liều mạng đánh một trận được ăn cả ngả về không hoặc trực tiếp quay đít rời đi, để cho mập mạp tốn công dã tràng mà nói, sợ rằng sẽ tức đến ngất xỉu luôn, còn không biết đến cùng là ai mới uất ức đây. Chơi trò tâm lý với cấp trên mập mạp, trong cả vũ trụ này thật sự không kiếm ra được mấy người.

Dẫu có chết cũng không ăn thiệt thòi, liều mạng kiếm chỗ tốt.

Mập mạp chính là đang gặp phải một con gà sắt* bọc đường, cho dù không nhổ được sợi lông nào thì cũng phải chấm mút vài cái! ***

(Thiết công kê, nhất mao bất bạt: Gà sắt, không nhổ được sợi lông nào (http://baike.baidu.com/view/32459.htm) Nghĩa bóng để chỉ người vô cùng keo kiệt bủn xỉn, nghĩa đen là một con gà sắt, có muốn nhổ sợi lông cũng không được, ở đây dùng cả nghĩa đen lẫn bóng, con gà sắt bọc đường thì không nhổ lông được, nhưng mập mạp thì vẫn chấm mút được như thường. Nghĩa bóng là dù gặp kẻ vô cùng keo kiệt khó la liếm thì mập mạp vẫn có cách bóc lột. – nd)

"Thưa ngài, tướng quân Douglas gửi yêu cầu liên lạc... Là thượng tướng Bernardote ở Bộ chỉ huy liên quân Phỉ Minh!"

Trước đài liên lạc, một gã thiếu úy cất tiếng báo cáo, khiến cho chúng quan quân đều sửng sốt.

"Chuyển."

Mập mạp vội vàng chỉnh sửa y phục, lấy tay lau mặt một cái, khi vừa bỏ tay xuống thì đã hóa thành một vị quân nhân có nét mặt như thép, thân thể thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, dáng dấp của một quân nhân thiết huyết tiêu chuẩn.

"Thiếu tướng Điền Hành Kiện..." Trên màn hình liên lạc, bóng dáng Bernardote chỉ vừa lóe lên, lập tức đã đi thẳng vào vấn đề: "Bộ chỉ huy liên quân ra lệnh cho cậu lập tức giao Humphrey lại cho tập đoàn hạm đội số 19 Phỉ Dương, hộ tống thượng tá Margaret khởi hành trở về Trenock, đồng thời dẫn binh xâm nhập Thương Lãng tinh, chấp hành một nhiệm vụ cứu viện địch hậu."

"Cái gì?!" Hình tượng quân nhân thiết huyết của mập mạp thoáng cái đã biến mất không còn, nhảy cẫng lên như đỉa phải vôi.

"Đây là chiến báo Reske, cậu trước tiên cứ xem đi đã..." Bernardote gửi chiến báo qua, nghiêm mặt nói.

Mở chiến báo, nhìn vào đánh dấu quân địch và phiên hiệu bộ đội chằng chịt, lại nhìn vào biểu đồ tình thế địch ta, tất cả các quan binh Phỉ Quân đều hít vào một hơi lạnh, mặt mày ngây ra.

Mà Margaret vừa liếc mắt nhìn chiến báo một cái thì đã hiểu ngay, tức thời liền nóng nảy.

"Ta không quay về." Margaret đứng bên cạnh mập mạp, giờ khắc này, nàng không hề do dự một chút nào: "Loại nhiệm vụ này cũng không thể nào phái thiếu tướng Điền Hành Kiện đi hoàn thành, toàn bộ Thương Lãng tinh đều đã bị Jaban chiếm lĩnh. Hai hạm đội siêu cấp lại thêm hạm đội của Sous, loại nhiệm vụ này căn bản là chịu chết. Ai lại ra mệnh lệnh kiểu này?!"

"Là ta!" Trên màn ảnh, Lý Phật chậm rãi bước ra từ giữa một đám tướng quân, lạnh lùng nói: "Thượng tá Margaret, xin chú ý lời nói của cô. Đây là do bộ chỉ huy quyết định. Hiện tại, bộ đội cấp một có thể cứu viện nguyên soái Lý Tồn Tín cũng chỉ có hạm đội do tướng quân Điền Hành Kiện lãnh đạo. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể chối từ, có điều...."

Lý Phật hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp. Hậu quả của việc từ chối mệnh lệnh của bộ chỉ huy là cái gì, tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng.

"Thằng này là ai vậy?" Mập mạp thấp giọng hỏi Margaret.

"Alker. Long. Lý Phật." Margaret quay đầu, lo âu nhìn mập mạp: "Xin lỗi, ta không biết..."

Là một quân nhân Phỉ Dương, việc Margaret giữ gìn lợi ích của Phỉ Dương đã trở thành một loại bản năng. Thế nhưng, dù cho giữa nàng và mập mạp có tranh đấu nhiều hơn đi nữa, cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý trơ mắt nhìn đội quân này bị chôn vùi.

Huống hồ, tất cả những thứ mà mập mạp bày ra, sớm đã thể hiện rõ mức độ quan trọng của đội quân này. Dùng quân đội thế này đi chấp hành nhiệm vụ chịu chết như vậy, căn bản là phạm tội! Thế nhưng hết lần này đến lần khác, có vài thứ chính là không thể giải thích rõ trong những trường hợp như thế này.

Mập mạp mang vẻ mặt đầy châm chọc nhìn Lý Phật trên màn hình.

"Quyết định rồi sao?" Lý Phật cực kỳ tức giận với ánh mắt gần như khiêu khích của mập mạp, khẽ híp mắt, ánh mắt như đao.

"Ngươi bị ngu à?!" Mập mạp nhướn mày, nói một câu như trời long đất lở! Tất cả các tướng quân đều bị lời nói của mập mạp dọa cho trợn mắt há mồm. Một số người đang dùng sức ngoáy lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm.

"Ngươi nói cái gì?!"

"Làm càn!"

Hai gã thiếu tướng bên cạnh Lý Phật đã vượt qua đám người, lớn tiếng trách mắng. Bản thân Lý Phật thì lại càng xám cả mặt.

"Thượng tướng hẳn hoi, thế mà não tàn đến mức này." Mập mạp tiếp tục chửi bậy không coi ai ra gì.

Lần này, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Trong thoáng chốc, tất cả các tướng quân đều choáng váng.

Dám nhục mạ cấp trên như vậy, hơn nữa còn là một Lý Phật nổi tiếng hà khắc, đây chính là người đầu tiên mà họ thấy.

"Ngươi lặp lại lần nữa!" Giọng nói Lý Phật lạnh tanh, gần như là gằn từng chữ từng chữ qua kẽ răng. Sát khí đậm đặc như hóa thành thực chất. Y đã thật sự nổi giận.

"Có nói thêm trăm lần nữa thì ngươi cũng không thông minh ra được!" Mập mạp bĩu môi một cái, bỗng nhiên ngoài dự đoán mọi người mà quay qua khom người với Vệ Kiến Sơn đang đứng bên cạnh, xấu hổ nói: "Vệ Kiến Sơn tiên sinh, vì sự vô lễ của quân chúng tôi, xin lỗi với ngài."

Vệ Kiến Sơn trước nay vẫn luôn ổn trọng cũng phải sửng sốt, ngay sau đó liền khoát tay áo, phong độ nói: "Không có gì."

"Ngươi quá đáng quá rồi!" Mập mạp bỗng nhiên xoay người, chỉ vào Lý Phật với vẻ hùng hồn đầy chính nghĩa: "Ta chỉ là cố vấn của đội quân này! Bộ chỉ huy có thể đi hỏi thiếu tướng Carolina, đội quân này đến cùng là có quan hệ như thế nào với ta. Phải biết rằng, người ta là bộ đội vũ trang của Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ở Mars, lần này chỉ theo giúp đỡ một tay."

Bốn bề câm lặng.

"Người ta vừa mới cứu tập đoàn hạm đội 19 của ngươi, người liền được đằng chân lân đằng đầu, ra lệnh cho người ta. Ngươi cho ngươi là ai?!" Mập mạp bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả cánh tay cũng run run: "Ngay cả quan hệ cơ bản cũng không xem rõ ràng, ngươi còn có mặt mũi bảo ta lặp lại lần nữa. Ta nói lại lần nữa là ngươi não tàn, ngươi liền ‘lên đỉnh’ à?!"

Nói xong, mập mạp không thèm nhìn Lý Phật đang siết chặt nắm đấm phát run cả người nữa, quay sang thành khẩn thắm thiết nói với đám tướng quân: "May mà người ta rộng lượng, tuy rằng tôi ở chỗ này chửi hai câu không êm tai lắm, thế nhưng so với việc bị truyền ra, để cho những người khác chế nhạo thì còn tốt chán phải không?! Ngẫm lại xem, dân chúng sẽ nhìn nhận tướng quân Lý Phật thế nào, không nói gì khác, đánh giá không có đầu óc là không tránh được rồi!"

Trong phòng tác chiến, các tướng quân lặng ngắt như tờ.

Mặc dù đều biết mập mạp đang nói xạo, mặc dù đều biết Phỉ Quân trên thực tế chính là bộ đội của hắn, thế nhưng từ lý thuyết mà nói, mỗi một câu nói của hắn đều là chuẩn xác vững vàng, hợp tình hợp lý!

Nếu việc này bị truyền ra, còn không biết bị người ta nói khó nghe cỡ nào nữa.

Dù sao thì Phỉ Quân người ta trên danh nghĩa không phải là bộ đội của Phỉ Minh, mà Lý Phật ngươi thì lại càng xa tít mù khơi có bắc sào cũng với không tới. Dùng giọng ra lệnh đi chỉ huy người ta, hoàn toàn chính là cuồng dâm sinh hoang tưởng, tự rước lấy nhục.

Bị mập mạp chửi, Lý Phật thậm chí không phản bác được lời nào!

Huống hồ, bên trong liên quân Phỉ Minh, thủ trưởng trực tiếp của mập mạp là Bernardote. Cho dù mập mạp có mắng Lý Phật thì cũng không đến mức phải mời ra tòa án quân sự. Ngoại trừ tạo áp lực với Bernardote, Lý Phật cũng không có tư cách trực tiếp xử lý mập mạp. Chỉ cần Bernardote không làm gì, cú thua thiệt này Lý Phật đã ăn chắc rồi.

Bernardote sẽ xử lý mập mạp sao?

Đừng có mà mơ, nhìn ánh mắt lão già mập này liếc xéo Lý Phật thì liền biết ngay được ông ta và mập mạp cũng là cá mè một lứa.

Một vài vị tướng quân không vừa mắt Lý Phật thì phải cắn chặt răng mới giữ cho mình không bật cười thành tiếng.

Cái gã mập mạp kia đúng là một nhân tài!

"Được rồi!" Bernardote phá vỡ sự trầm mặc. Ông ta lắc đầu thở dài, trầm giọng nói: "Chuyện này coi như là tướng quân Lý Phật sai. Nếu các vị Phỉ Quân đây không ngại, vậy thì coi như xong đi. Điền thiếu tướng, cậu xem qua danh sách kèm theo phía sau chiến báo một chút, đó là danh sách thành viên của tiểu tổ nghiên cứu khoa học chúng ta bị mắc kẹt lại ở Thương Lãng tinh. Quan trọng hơn là, tướng quân Lý Tồn Tín của Trenock cũng ở tại đó."

Hung ác thôi rồi! Các tướng quân thầm thấy thương cảm cho Lý Phật. Một già một trẻ Leray này đều không phải là đèn cạn dầu. Lần này Bernardote cắn lên người Lý Phật một phát, quả thật là ăn sâu ba tấc, tương tự không hề khách khí một chút nào! Mặt mày tỉnh bơ phán ngay cái sai thuộc về Lý Phật.

Trong lúc nói chuyện, mập mạp đã nhìn qua danh sách. Chỉ cần nhìn lướt qua, sắc mặt của hắn cũng đã thay đổi.

"Ta đi!"

Lời của mập mạp tựa như một tiếng sấm rền, một lần nữa khiến cho tất cả các tướng quân chấn động choáng váng hoa đầu chóng mặt.

"Bộ đội Phỉ Quân không có khả năng tiến vào nơi đó, tôi tối đa cũng chỉ có thể dẫn theo vài người đi cùng!" Mập mạp mặt mày xanh xám: "Nguyên soái Lý Tồn Tín chính là thần tượng của tôi. Vì Cộng hòa Trenock, minh hữu đánh tin cậy của chúng ta, dù có nguy hiểm hơn nữa, tôi cũng phải cứu ra được Lý nguyên soái!"

Bernardote gật đầu, không nói gì nữa.

Hai người liếc nhau, cắt đứt liên lạc.

Trước khi màn hình hóa thành màu đen, mập mạp nhìn thấy thượng tướng Lapinski của đã kéo lấy tay Bernardote, cảm động đến không nói ra lời.

"Cho ta hai tiếng rưỡi." Mập mạp quay đầu, nhìn Douglas trên một màn hình liên lạc khác.

"Được!" Douglas không hỏi vì sao.

Từ khoảnh khắc khi mập mạp cứu Claudia, hắn cũng đã quyết định sẽ coi gã mập mạp này là bằng hữu cả đời!

Hơn hai giờ sau, báo cáo của nhân viên rada đã giải đáp cho nghi vấn của Douglas.

Ngoài cửa sổ, hạm đội Humphrey đang hoảng loạn xao động.

Mà ở phía sau bọn hắn, một hạm đội khổng lồ đã hiển hiện ra thân hình ở trên rada.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.