Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Chương 19




Ads Hai loại lực lượng hoàn toàn tương phản, hai tử địch đối lập tuyệt đối, cuộc chiến chung cực cuối cùng cũng bắt đầu.

Ánh đao hoàng kim cùng với ánh đao màu đen không ngừng va chạm một chỗ với nhau, mặt đất Thế giới Tử Vong rung động liên miên không ngớt, từng cái từng cái khe nứt không ngừng xuất hiện trên mặt đất. Mây đen cùng với khói độc bên trên thiên không càng ngày càng loãng đi, một chút ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện lúc ban đầu, hiện tại cũng càng ngày càng rõ hơn.

- Tiểu tử, xuất ra lực lượng cực mạnh của ngươi đi, cùng ta làm một cái kết thúc!

Sau khi một đao va chạm nhau, Hắc Mạc Thiên đột nhiên nhảy lui về phía sau. Khí thế toàn thân hắn không ngừng tăng cường, hắc vụ quấn quanh toàn thân, thậm chí ngay cả khuôn mặt của hắn cũng bị che lấp lại. Chỉ có thể nhìn thấy trong hắc vụ lóe ra cặp mắt đỏ rực âm sâm, chẳng qua cũng có vẻ vô cùng mông lung. Đồng thời trong lúc này, lực lượng hắc ám của hắn đột nhiên tăng cao, so với vừa rồi không ngờ đột nhiên tăng lên gấp mấy lần!

- Không xong! Cái tên gia hỏa này chẳng lẽ phỏng chừng không thể giết ta, nhưng lại không thể để ta ở lại cái thế giới này, nên đã sử dụng cái loại phương pháp giống như đám Tam Ám Khách từng sử dụng, hy sinh sinh mệnh của chính mình để đổi lấy sức chiến đấu cường đại hay sao? Chẳng qua, một khi hắn sử dụng, ta nhất định phải chống đỡ! Chính hắn đã muốn hủy diệt chính mình, ta như thế nào sợ hãi hắn chứ?

Trong lòng Phó Thư Bảo rất nhanh đã có đối sách, cũng không có lui bước, cũng mạnh mẽ gia tăng lực lượng thời gian của mình lên. Sau khi đạt đến đỉnh điểm mà hắn có thể khống chế, liền chém mạnh một đao xuống.

Có thể đoán được chính là, lần đối kháng này, cả hai đều dưới tình huống đã dốc hết toàn lực của mình. Cái kết quả kia khẳng định sẽ là mãnh liệt cùng với đồ sộ hơn so với bất cứ trận chiến nào trước đây. Nhưng mà, ngay tại thời điểm khi Thời Gian Nhận của Phó Thư Bảo sắp sửa chém thẳng lên Tử Vong Nhận của Hắc Mạc Thiên, đột nhiên khí thế uy nghiêm trên người Hắc Mạc Thiên chợt hoàn toàn biến mất, lực lượng của hắn cũng đột nhiên biến mấy, hắc vụ trên người của hắn cũng đột nhiên biến mấy. Hắn liền cứ như vậy lẳng lặng phiêu phù trong hư không, tùy tiện để cho Thời Gian Nhận của Phó Thư Bảo chém thẳng lên trên đầu vai của hắn, đem thân thể của hắn trực tiếp chém ra làm hai nửa!

Biến hóa bất ngờ khiến cho Phó Thư Bảo nhất thời ngây người tại đương trường. Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, Hắc Mạc Thiên nhất định là muốn dùng phương thức hy sinh để gia tăng sức chiến đấu, bằng vào tốc độ nhanh nhất mà chém chết hắn, lại không nghĩ tới không ngờ hắn lại từ bỏ việc chống cự, đứng yên chịu chết!

Máu tươi màu đen không ngừng phun trào trong thiên không, giống như một cơn mưa rơi thẳng xuống mặt đất. Thiên không lại một lần nữa bị hắc vụ che lấp, vô cùng dày đặc. Cả thế giới này tựa hồ bởi vì sự ngã xuống của Hắc Mạc Thiên mà có sự thay đổi.

Thân thể rõ ràng bị chém thành hai nửa cũng không có rơi xuống, mà lại giống như không hề có trọng lượng huyền phù ở trong thiên không. Khuôn mặt đã tiêu tán đi hắc vụ không có chút biểu tình thống khổ, mà cặp mắt đỏ rực không ngờ lúc này cũng phát ra chút quang mang sinh mệnh.

- Ngươi…

Một màn quỷ dị như thế, khiến cho Phó Thư Bảo cũng bị dọa cho nhảy dựng lên.

- Thời gian của ta không nhiều lắm, ngươi cẩn thận lắng nghe, không nên bỏ sót câu nào!

Hắc Mạc Thiên đột nhiên há miệng nói.

Bị chém ra làm hai vẫn còn có thể mở miệng nói chuyện, trong lòng Phó Thư Bảo rung động khó có thể hình dung. Nhưng mà đối với chuyện Hắc Mạc Thiên ở thời điểm này vẫn còn muốn nói cái gì đó, trong lòng hắn vẫn có chút tò mò:

- Ngươi còn muốn nói gì nữa?

- Ngươi là một tên tiểu tử lỗ mãng! Ngươi dùng Thời Gian Chi Thể chạy đến Thế giới Tử Vong này, chính là muốn hủy diệt đi một mảnh địa phương sinh tồn cuối cùng của Hắc Ma Nhân! Ở trong mắt của ngươi, Hắc Ma Nhân có lẽ là đáng chết, tiêu diệt cũng không đáng phải suy nghĩ. Nhưng mà ta muốn nói với ngươi chính là, trong Hắc Ma Nhân cũng có những người thiện lương, bọn họ cũng có gia đình cùng với tín ngưỡng của chính mình. Ngươi không có quyền cướp đoạt đi cơ hội sinh tồn của bọn họ! Mặt khác, ta muốn nói cho ngươi chính là, nếu như cái chết của ta không thể thỏa mãn trái tim báo thù của ngươi, ngươi vẫn cố tình muốn hủy diệt Thế giới Tử Vong này, như vậy ta đây có thể khẳng định với ngươi, một khi cái loại cân bằng này bị phá vỡ, kẻ bị hủy diệt kế tiếp liền chính là các ngươi đó!

- Ngươi…

Phó Thư Bảo nhất thời sững sờ tại đương trường.

Hắc Mạc Thiên dùng cái chết của hắn để thỏa mãn trái tim báo thù của mình? Sự tình tựa hồ chính là như thế! Hiểu được cái sự thật này, nhìn thấy địch nhân mà mình thề muốn giết chết đang sắp chết ở trước mặt của chính mình, Phó Thư Bảo thế nhưng lại không hề có chút thống khoái nào cả. Ở trong lòng hắn ngược lại có một loại tình cảm khác thường nảy sinh. Cái tình cảm này chính là sự tôn kính, cũng có sự bất đắc dĩ.

Ở trên chiến trường, rất ít có người nào sẽ tôn trọng địch nhân của hắn, nhưng mà thời khắc này, Hắc Mạc Thiên lại trở thành địch nhân mà Phó Thư Bảo tôn kính nhất.

Nhưng mà, thật sự liền cứ như vậy mà buông tay hay sao?

Hết thảy mọi thức thật sự cứ như vậy đã xong rồi sao?

Phó Thư Bảo ngơ ngẩn nhìn về phía thân thể đã bị chém làm hai nửa, lại vẫn như trước nhìn chăm chú vào đối thủ của hắn, cảm xúc phập phồng, không thể bình tĩnh. Thời điểm này, thanh âm của Hắc Mạc Thiên lại truyền đến:

- Đây chính là kết cục! Ngay tại thời điểm khi ngươi dùng Thời Gian Chi Thể đi đến Thế giới Tử Vong này, ta đã biết cái chết của ta đã đến rồi! Đến bây giờ, trái tim báo thù của ngươi hẳn là đã được thỏa mãn rồi chứ? Rời khỏi nơi này đi, không cần tiếp tục lỗ mãng như vậy nữa.

Trải qua thiên tân vạn khổ mới tìm được thắng lợi, không ngờ lại bị đối thủ năm lần bảy lượt mắng là kẻ lỗ mãng, cho dù trong lòng Phó Thư Bảo có tôn kính đối thủ này, nhưng mà trong lòng hắn cũng dâng lên một cơn giận vô danh:

- Ngươi nói xong chưa? Không cần tiếp tục ở trước mặt ta bày ra cái bộ dáng đạo mạo trang nghiêm như vậy, cũng đừng một phen biến mình trở thành vô cùng vĩ đại như vậy! Ngươi chính là tên Đại đế tà ác đã nô dịch Ngư Nhân Tộc cả vạn năm, ngươi chính là tên đầu sỏ đã hủy diệt Luyện Quốc, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào ta sẽ đối xử nhân từ với ngươi cùng với những đồng loại ngươi hay sao?

- Từ từ…

Hắc Mạc Thiên kịch liệt ho khan lên một tiếng, dòng máu màu đen từ trong miệng hắn phun ra, một đàon huyết vụ màu đen lập tức hình thành trước người hắn.

Phó Thư Bảo vốn dĩ đã không có hứng thú nghe hắn nói tiếp nữa, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng hắn vất vả như vậy, trái tim nhất thời lại trở nên mềm nhũn, thở dài, nói:

- Nói đi! Đem những lời ngươi muốn nói mà nói xong một lần đi! Ta không còn nhiều kiên nhẫn nữa đâu!

- Khụ khụ… Ngươi dùng Thời Gian Chi Thân đi đến Thế giới Tử Vong, mặc dù ta có thể giết ngươi, nhưng như vậy thế giới này cũng vẫn sẽ bị hủy diệt. Cách duy nhất có thể cứu thế giới này chính là ngươi phải chủ động rời đi, hơn nữa trong lòng không còn bất cứ khúc mắc nào nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, ta không phải là đang cầu xin ngươi, cũng không phải muốn ngươi thương hại! Hắc Ma Nhân không sợ hãi tử vong, cũng không cần địch nhân thương hại hay nhân từ! Sở dĩ ta lấy cái chết để thỏa mãn ngươi, chính là muốn ngươi hiểu được, bất cứ sự vật nào tồn tại cũng đều có một mặt đối lập. Một khi Thế giới Tử Vong biến mấy, ngươi sẽ liền không thể khống chế được lực lượng thời gian nữa, đến lúc đó, kẻ bị hủy diệt tiếp theo chính là Thế giới Lực Lượng của các ngươi!

Một câu nói như vậy, giống như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Phó Thư Bảo. Ngay vừa rồi, hắn còn tưởng rằng Hắc Mạc Thiên muốn dùng cái chết để tranh thủ sự thương hại của hắn, tha cho Hắc Ma Nhân một con đường sống, lại không nghĩ tới Hắc Mạc Thiên lại dùng ngữ khí cường ngạnh như thế mà phủ định, hơn nữa còn nghe được một sự thật chấn động đến như vậy.

Hắn biết, hiện tại hắn đang đứng giữa hai sự lựa chọn. Thứ nhất chính là sau khi chấm dứt hoàn toàn sinh mệnh của Hắc Mạc Thiên, sau đó hủy diệt luôn Thế giới Tử Vong, địa phương sinh tồn cuối cùng của Hắc Ma Nhân. Thứ hai chính là tin tưởng vào những lời Hắc Mạc Thiên nói, rời khỏi nơi này. Nhưng mà bất luận lựa chọn cái nào đi chăng nữa, đối với hắn mà nói cũng đều là vô cùng nặng nề!

- Một cái thế giới quang minh, sự quang minh vĩnh viễn tồn tại không bao giờ chấm dứt, như vậy cái thế giới đó sẽ trở thành như thế nào? Ngươi có thể tưởng tượng ra không? Một cái thế giới hắc ám, sự hắc ám vĩnh viễn tồn tại không bao giờ chấm dứt, như vậy cái thế giới đó sẽ như thế nào? Ngươi có thể tưởng tượng ra không? Vạn vật cũng đều có một sự cân bằng, nếu sự cân bằng đó bị đánh gãy, như vậy hết thảy mọi thứ đều sẽ bị hủy diệt!

Thanh âm của Hắc Mạc Thiên liền trở nên nghiêm khắc, giống như là điên cuồng vậy.

Phó Thư Bảo lâm vào trầm mặc. Hắn cũng hiểu được đạo lý như vậy. Một thế giới không có hắc ám, sẽ bị hủy diệt, một thế giới không có quang minh, đồng dạng cũng sẽ bị hủy diệt. Một cái ví dụ đơn giản nhất chính là nam nhân cùng với nữ nhân của nhân loại. Một cái là Dương thuộc tính, một cái là Âm thuộc tính. Nếu như toàn bộ thế giới là nam nhân, như vậy thế giới không qua bao lâu nữa sẽ bị hủy diệt. Ngược lại, nếu toàn bộ đều là nữ nhân, như vậy cuối cùng cái thế giới này cũng sẽ bị diệt vong.

Hắc Ma Nhân của Thế giới Tử Vong cùng với Thế giới Lực Lượng chính là sự đối kháng lẫn nhau, xem như là tử địch, một bên nắm giữa áo nghĩa cùng với lực lượng của hắc ám, một bên nắm giữ áo nghĩa cùng với lực lượng của quang minh. Nếu như một bên vĩnh viễn bị diệt vong, như vậy chỉ còn lại một loại lực lượng, không có sự kềm chế, phát triển thẳng tiến mãi một hướng, cuối cùng sẽ trở thành loại tai họa như thế nào, hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi còn đang do dự cái gì nữa? Động thủ đi! Hoàn toàn chấm dứt ta, sau đó rời khỏi cái thế giới này!

Hắc Mạc Thiên rít gào nói.

Lúc này Phó Thư Bảo mới tỉnh thần lại, nói:

- Được rồi! Chúng ta liền lấy cái chết của ngươi xem như là kết thúc. Về phần sự đối địch giữa hai trận doanh, sự đối địch thuộc tính lực lượng, cái này cũng không phải là chuyện tình chúng ta có thể giải quyết được, cũng không phải là chuyện tình chúng ta nên gánh vác! Chuyện giữa hai chúng ta… đến đây là chấm dứt đi!

Hắc Mạc Thiên chậm rãi nhắm cặp mắt huyết hồng sắc lại, khóe miệng của hắn cũng nhếch lên một tia ý cười nhàn nhạt.

Một đao Thời Gian Nhận màu hoàng kim lại chém xuống. Lần này đây hai mắt Hắc Mạc Thiên cũng không có mở ra nữa! Nhìn thấy thi thể Hắc Mạc Thiên chậm rãi rơi xuống mặt đất, tâm tình của Phó Thư Bảo thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

- Cái địa phương này, ta vĩnh viễn không bao giờ đến nữa!

Lưu lại một câu nói này, Phó Thư Bảo lại đem đặt Hắc Ám Quyền Trượng cùng với Tử Chi Tạo Vụ Khí đặt lên trên thi thể của Hắc Mạc Thiên. Hắn cũng không nhất thiết giữ lại hai thứ này nữa.

Hắc Ám Quyền Trượng cùng với Tử Chi Tạo Vụ Khí chính là quyền trượng cùng với Thần khí chiến tranh của Vương giả Thế giới Tử Vong. Sau khi Hắc Mạc Thiên chết đi, Vương giả mới sẽ sinh ra, hai thứ này sẽ xuất hiện trong tay của Vương giả mới, đại hiển quyền uy, hiệu lệnh chư hùng. Cuộc chiến tranh cùng với đối kháng mới sẽ sinh ra. Nhưng mà, thời điểm đó, có lẽ hắn đã không còn sống trên đời nữa!

Giống như con người có sinh lão bệnh tử, giống như bốn mùa xuân hạ thu đông không ngừng thay đổi, hết thảy cũng đều có áo nghĩa, pháp tắc cùng với quy luật tồn tại của chính nó.

Lặng lẽ không một tiếng động, Phó Thư Bảo lấy Thời Gian Chi Thể đi đến Thế giới Tử Vong, lại lặng lẽ ly khai. Trên bầu trời, dưới mặt đất nơi nơi cũng còn có những dấu vết khủng bố, còn có thi thể vẫn còn đang mỉm cười của Hắc Mạc Thiên…

o0o

Ba năm sau, trong khu nhà cao cấp của Phó gia Hổ Thành.

Mọi người cũng không ai biết rằng Đa Tiền lão gia chính là Thần Quan Luyện Quốc, lại càng không biết vị lão nhân đáng khinh này có những chuyện xưa truyền kỳ mà nói suốt ba ngày ba đêm cũng không thể nói hết. Bọn họ chỉ biết là, vị Đa Tiền lão gia đã xa cách nhiều năm, ngày hôm nay mang theo một lượng lớn lễ vật cùng với con trai, con dâu cùng nhau về viếng tổ tiên.

Thanh âm tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên khắp các nơi đường ngang ngỏ tắt trong Hổ Thành. Đám tiểu hài tử liên miên đuổi theo đội ngũ không ngừng nhặt kẹo từ trong các cỗ kiệu ném ra.

Đây là một chi đội ngũ xa hoa cho tới bây giờ đám dân chúng Hổ Thành trước giờ chưa từng nhìn thấy qua. Thậm chí ngay cả Nữ Hoàng Tú Ngọc của Tú Quốc giá lâm, cũng không thể náo nhiệt cùng với xa hoa như vậy được.

- Có biết không? Phó Đa Tiền cùng với đứa con trai bảo bối của hắn đã trở về, nghe nói còn dắt theo sau nàng con dâu xinh đẹp đến chết người a!

- Xinh đẹp đến chết người? Có xinh đẹp bằng bốn nàng nữ phó xinh đẹp kia không?

- Đâu chỉ có như vậy! Nghe nói còn có cả Công chúa Mỹ nhân ngư, còn có cái gì mà Thất Thải Nữ Thần Long, còn có cái gì Hồ ly tinh nữa!

- …

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đến lúc bầu trời tối đen. Lúc này, bên trong một cỗ kiệu lớn trong đoàn người không biết vì cái gì lại rung lắc nhiều hơn những cỗ kiệu khác.

Bên trong cỗ kiệu…

- Chán ghét a! Còn chưa chấm dứt nữa sao? Ta chịu hết nổi rồi a!

Thanh âm của Công chúa Dật Hương Chi Ni Nhã có vẻ rất bất đắc dĩ. Nàng là người có sức chiến đấu yếu nhất trong số các nữ nhân của Phó Thư Bảo, nhưng mà cố tình ngày hôm nay Phó Thư Bảo lại cố tình muốn thu thập nàng, tập trung hỏa lực tiến công nàng, nàng rất nhanh liền chịu không nổi nữa.

- Ha ha… Âm Nhi đã sinh cho ta một đứa con trai, Nguyệt Thiền cũng đã sinh cho ta một đứa con gái, còn có Hữu Nãi Ngư, nàng cũng đã mang thai rồi. Chỉ còn có nàng cùng với hai tỷ muội Long Tộc là bụng vẫn chưa có dấu hiệu gì, ta không tìm các nàng thì tìm ai nữa? Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Ngoan ngoãn mà đem chân mở ra nào! Còn không chịu nghe lời sao? Nhanh lên!

Thanh âm Phó Thư Bảo tràn ngập sự mê hoặc cùng với lực lượng. Giờ phút này hắn chính là Tướng quân trên chiến trường, là Vương giả tối cao trong Hoàng cung!

- Trời a! Còn muốn nữa hả?

Thanh âm của Chi Ni Nhã tràn ngập vẻ van xin, trong lòng nàng cũng vô cùng buồn bực. Vì cái gì mà cái bụng của Độc Âm Nhi không hề chịu thua kém, là người đầu tiên sinh con, củng cố vị trí cao thượng Đệ nhất phu nhân, mà nàng, đường đường là Công chúa Dật Hương của Thánh Lan Quốc, vì cái gì lại mãi không chịu có con đây?

Một khi đã không có thai, như vậy thì phải tiếp tục chịu vất vả, đêm nào cũng phải một phen đem chân dang ra hay sao?

Cỗ kiệu liền chính bởi vì như vậy mà chấn động. Chấn động mãi cho đến lúc đi vào trong đại viện của Phó gia. Sau đó Đa Tiền lão gia đi ra, mang theo một đám chiến sĩ bộ dáng hung thần ác sát xuất hiện trước cửa đại viện, chẳng qua chính là cầm một đống tiền lớn không ngừng vung vãi phát cho mọi người.

Lão đầu tử vừa một bên phát tiền vừa một bên gào thét:

- Các hương thân phụ lão, con trai ta đã bề, Phó Đa Tiền ta muốn mở tiệc chiêu đã tất cả mọi người của Hổ Thành. Các ngươi cứ việc thoải mái ăn no, thoải mái uống say, say sưa chè chén ba ngày ba đêm!

Thanh âm hoan hô nhất thời sôi trào lên, toàn bộ Hổ Thành như cũng muốn nổ tung theo.

o0o

Trong một tòa tửu lâu, mấy tên mật thám Tú Quốc ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm xem cảnh náo nhiệt, thấp giọng nói thầm:

- Bảo Vương gia rốt cuộc cũng về nhà sau chuyến lữ hành rồi, trước đây hắn ghé địa phương nào vậy?

- Thánh Lan Quốc!

Một gã đồng nghiệp ở kế bên lên tiếng nhắc nhở.

- Nhanh về hồi báo lại cho Nữ Hoàng bệ hạ, kêu nàng nhanh chạy tới đây đi, bằng không Bảo Vương gia lại đi nữa, chúng ta lại bị phạt nặng a!

- Vâng, đại nhân! Ta lập tức trở về Hoàng Kim Thành!

Lời nói vừa dứt, tên kia lập tức chọc thủng nóc nhà, bay thẳng lên trời. Hắn không ngờ lại là một gã Lực sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực! Một cường giả khủng bố như thế không ngờ lại bị Nữ Hoàng Tú Ngọc phái tới đây làm gián điệp. Mà cái này cũng là chuyện tình mọi người có thể hiểu được. Nàng khát vọng muốn gặp mặt Phó Thư Bảo, không ngờ lại vội vàng đến như vậy!

Ở trong cùng một tòa tửu lâu, trong một gian đại sảnh cách vách, mấy tên mật thám Tư Ba Quốc cũng đang làm sự tình đồng dạng, chỉ có điều bọn họ vội vã đem tin tức đưa đến địa phương bất đồng, là đưa cho Nữ vương Ba Mễ Na! Nữ vương khát vọng muốn gặp mặt Phó Thư Bảo, đồng dạng cũng vô cùng vội vàng a!

o0o

Trong lúc mọi người đang cuồng hoan, còn Phó Thư Bảo thì lại dốc sức để cho các nữ nhân của hắn mang thai. Đây là sự tình hiện tại hắn đang hứng thú nhất. Sau khi chuyện tình Hắc Mạc Thiên chấm dứt, hắn rốt cuộc cũng có thời gian hưởng thụ cuộc sống. Suốt ba năm nay, hắn mang theo các nữ nhân của hắn cùng với lực lượng bảo tiêu tinh nhuệ nhất đi du lịch khắp nơi trên Thế giới Lực Lượng. Nhà cũ tại Hổ Thành chính là địa điểm cuối cùng của chuyến du hành khắp thế giới của hắn. Chẳng qua, đây cũng không phải là điểm đặt chân cuối cùng của hắn. Địa điểm kế tiếp của hắn chính là thế giới cũ của hắn, cái thế giới văn minh khoa học kỹ thuật tràn ngập sai lầm kia.

Một cái Thông Đạo Chi Môn tràn ngập quang mang sóng gợn xuất hiện bên trong căn phòng có cái giường ngủ cực lớn. Sáu nàng nữ nhân vô cùng chỉnh tề sắp xếp thành một hàng dài, đứng ngay sau lưng của Phó Thư Bảo. Đối với chuyến lữ hành thần bí sắp bắt đầu, các nàng nữ nhân cũng đều cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng vô cùng kích động.

Ánh mắt Phó Thư Bảo chậm rãi đảo qua sáu nàng nữ nhân, ngữ khí phẫn nộ nói:

- Các nàng xem lại chính mình đi! Ăn mặt hở hang như vậy là sao? Ở trong cái thế giới kia, đám nam nhân ai nấy cũng rất háo sắc, các nàng sẽ bị thua thiệt a!

- Chỉ có chàng mới cảm thấy bị thua thiệt đó! Chúng ta thì chẳng sao cả! Chàng không cần phải nhiều lời, nhanh mau bắt đầu đi! Chúng ta đã đợi không kịp nữa rồi!

Hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long đồng thanh nói.

- Thôi được rồi!

Phó Thư Bảo có chút bất lực nhún nhún vai, dẫn đầu đi vào Thông Đạo Chi Môn do Khởi Nguyên Xuyên Vân Bàn xây dựng nên.

o0o

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, tại thế giới Phó Thư Bảo đã sinh ra.

- Tiểu thư, nàng có hứng thú đóng phim điện ảnh hay không? Ta chính là người săn ngôi sao của Công ty Điện ảnh Hoa thị a! Chúng ta có thể lăng-xê nàng, lăng-xê nàng trở thành đại minh tinh chói sáng nhất thế giới điện ảnh! Không cần do dự nữa, mau mau lột cái áo khoác bên ngoài cho ta nhìn xem… Hắc hắc… A! Da rắn a!

Thanh âm hét lên kinh hoàng cùng với một đám người bắt đầu hỗn loạn. Tất cả mọi người ở gần xung quanh đó nhất thời bỏ chạy tán loạn. Chỉ có mình hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long thì lại dùng cặp mắt vô tội nhìn thấy đám người quái dị xung quanh mình.

- Ngọc Nhất tỷ tỷ, ngươi nhìn xem ta mua được cái gì này!

Hữu Nãi Ngư xuất hiện trước mặt hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long, hưng phấn giơ giơ mấy cái túi mua sắm trên tay mình, nở nụ cười thần bí:

- Hì hì… cái loại quần lót cùng với áo ngực nhiều màu trong suốt này… Lão công nhìn thấy khẳng định là vô cùng hưng phấn a! Còn nữa, đám người bán những thứ này thật sự là rất ngu ngốc. Ta cố tình chọn ra một viên kim cương chỉ nhỏ bằng đầu ngón chân cái, không ngờ các nàng lập tức hét lên, nói ta tùy tiện muốn lấy bao nhiêu cũng được!

- Có người ngu ngốc như vậy sao? Nhanh! Mau đưa ta xem những cái quần lót nhiều màu trong suốt kia xem…

Ở phía sau lưng các nàng nữ nhân, Phó Thư Bảo phốc xuy một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Cái này, đến tột cùng là ai mới là kẻ ngu ngốc đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.