Bong Bóng Mùa Hè 1: Nàng Tiên Cá Bong Bóng

Chương 16




Ads Hiện tại có muốn đi tìm Thiên Hà, chỉ việc tiến hành xác định tọa độ thôi cũng đã đủ khiến cho Phó Thư Bảo đau đầu rồi. Nhưng mà một khi cũng đồng dạng là một trong những địa điểm trao đổi, Thiên Hà Tịnh Hóa Bình liền đương nhiên trở thành sự lựa chọn tốt nhất.

Lúc này Hữu Nãi Ngư đã bị Hồ Nguyệt Thiền gọi trở xuống, tham gia vào buổi tụ hội của các nữ nhân. Sáu nàng nữ nhân bởi vì đủ các loại nguyên nhân mà gia nhập vào gia đình của Phó Thư Bảo, trở thành nữ nhân của hắn. Mãi cho đến sau ngày đại chiến hôm nay mới đoàn tụ đầy đủ. Buổi tụ hội của các nàng, đối với các nàng mà nói, tầm quan trọng so với chuyện Phó Thư Bảo phải làm còn lớn hơn nhiều. Nào là phân chia quyền lợi, nắm giữ trong tay tài chính này nọ, cùng với phân chia tình cảm, đủ các loại chuyện tình da lông vân vân… Những chuyện tình này cũng đều phải mang hết lên mặt bàn, từ từ đàm phán giải quyết.

Buổi tụ hội như vậy, cho dù là Phó Thư Bảo cũng không có tư cách mà tham dự.

Một mình ngồi bên trên đỉnh chóp của Thành bảo Huyền Thiết, nhìn thấy bóng đêm dần dần trở nên thâm trầm, nhìn thấy ánh quang huy tinh tú phát sáng trên thiên không, Phó Thư Bảo vẫn còn đang tiếp tục suy nghĩ vấn đề khiến hắn đau đầu:

- Không thể tu luyện, không thể có được, lại có thể trao đổi! Đúng rồi! Một khi đã có thể trao đổi, như vậy tất nhiên phải lấy của ta thứ gì đó mà trao đổi! Là cái gì đây? Nếu như là cái mạng già của lão tử, như vậy lão tử tuyệt đối không chấp nhận a!

Một lúc thật lâu sau, hắn đem Thiên Hà Tịnh Hóa Bình phóng ra ngoài, tinh tế quan sát cẩn thận, ngắm nhìn mỗi một góc cạnh, tìm kiếm mỗi một điểm manh mối trong đó.

- Trao đổi bên trong Thiên Hà Tịnh Hóa Bình… Đúng rồi!

Phó Thư Bảo đột nhiên vỗ ót một cái:

- Ta thật là quá mức thông minh a! Một vấn đề đơn giản như vậy, ta như thế nào luôn phải suy nghĩ ở những mặt phức tạp của nó cơ chứ? Cái Thiên Hà Tịnh Hóa Bình này vốn dĩ sinh ra đã là một cái Sinh chi Không gian Trữ vật, ta chỉ cần tiến vào đó xem thử, bên trong nhất định là có manh mối ta cần tìm rồi!

Kỳ thật, cũng không thể trách Phó Thư Bảo luôn đem vấn đề đơn giản mà phức tạp hóa đi. Đối mặt với sự uy hiếp cực lớn đến từ Hắc Mạc Thiên, sự tình sinh tử, lại liên quan đến sự an nguy của các nữ nhân, bằng hữu cùng với thủ hạ của hắn, tính nghiêm trọng của vấn đề liền gia tăng thêm áp lực trên người của hắn rất lớn, từ đó mới khiến hắn luôn phức tạp hóa vấn đề.

Đem một cỗ Thần lực rót vào trong Thiên Hà Tịnh Hóa Bình, nhưng mà ra ngoài dự kiến của Phó Thư Bảo, hắn cũng không thể khởi động được nó, mà nó cũng không hề có chút động tĩnh nào cả. Phó Thư Bảo khẽ kêu nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút, lập tức đem Kim Liên Chi Thuẫn phóng ra, dùng kim quang chiếu rọi ra, sau đó rút một tia năng lượng từ bên trong Kim Liên Chi Thuẫn rót vào bên trong Thiên Hà Tịnh Hóa Bình. Trong phút chốc, một đạo môn hộ phát ra quang mang tinh thuần đã xuất hiện trước mặt hắn.

- Quả nhiên quái dị, ngay cả Thần lực của ta cũng không thể khởi động được nó, nhưng dùng năng lượng của Thời Gian Ấn lại có thể khởi động!

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ, sau đó cất bước đi vào bên trong môn hộ.

Một màu trắng tinh không ngừng kéo dài ra ngút tầm mắt, phảng phất như là tuyết mùa đông vậy, trắng muốt tinh thuần tự nhiên vô cùng.

Từ trong cánh cửa kia đi ra, một phiến thế giới trắng thuần liền xuất hiện trong tầm mắt của Phó Thư Bảo. Quả nhiên là một cái Sinh chi Không gian Trữ vật, chẳng qua thể tích của nó trong số tất cả những Sinh chi Không gian Trữ vật mà Phó Thư Bảo từng thấy chính là nhỏ nhất. Đứng ở lối vào của thông đạo Thiên Hà Tịnh Hóa Bình, mơ hồ có thể nhìn thấy được vách tường trắng noãn của cái thế giới này. Nó đồng dạng cũng là màu sắc trắng noãn như ngọc, không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ thuần khiết đến mức có chút quá đáng.

Từng đám từng đám mây mù màu trắng noãn tràn ngập bên trong Sinh chi Không gian Trữ vật, khiến cho tầm mắt trở nên mông lung, rồi lại để cho cái thế giới nhỏ này tràn ngập sắc thái mộng ảo cùng thần bí. Chậm rãi hướng về phía trung tâm thế giới đi đến, Phó Thư Bảo nhìn thấy một cái thủy đàm màu trắng, bên trong chính là Thiên Hà Thủy mà hắn vẫn chưa sử dụng hết. Linh khí cùng với linh năng vô cùng vô tận từ trong thủy đàm truyền ra, làm cho người ta sinh ra cảm giác say mê.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua bốn phía, trong lòng Phó Thư Bảo toát ra một tia ý niệm kỳ quái:

- Từ khi lấy được cái Thiên Hà Tịnh Hóa Bình này, ta trước sau hai lần dùng nó tịnh hóa khói độc màu đen, số lượng mà nó hấp thu nhiều đến mức khó thể đoán nổi, nhưng mà trong này lại chẳng lưu lại bất cứ dấu vết gì cả, đây là xảy ra chuyện gì? Cho dù có tịnh hóa, cũng không đến mức hoàn toàn sạch sẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ còn có chỗ nào kỳ quái nữa sao?

Cho dù dùng một bình sứ đựng nước, đổ vào loại nước không sạch sẽ, cho dù là một phen đem nước lắng đọng lại, sau đó dưới đáy bình cũng sẽ lưu lại một chút tạp chất mới đúng chứ? Nhưng mà nhìn khắp không gian thế giới này, Phó Thư Bảo cũng chẳng gặp phải một chút tạp chất nào còn lưu lại cả. Đám hắc vụ kịch độc kia phảng phất như chưa bao giờ bị hút vào trong này vậy.

Trong lúc bất tri bất giác, Phó Thư Bảo đã đi tới bên dưới vách tường mặt ngọc. Tầm mắt của hắn dừng lại trên vách tường ngọc kia, tâm thần của hắn đột nhiên chấn động lên một cái. Địa phương nơi hắn nhìn tới, rõ ràng có dấu ấn của một đóa hoa sen, hình dạng cùng với Kim Liên Chi Thuẫn do Thời Gian Ấn ngưng luyện ra quả thật là giống nhau như đúc!

Cái dấu ấn hoa sen kia nằm bên trên vách tường ngọc, không có màu sắc đặc thù, cùng với vách tường ngọc gắn liền thành một thể, nếu như không xem xét cẩn thận, rất khó phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

- Kỳ quái! Trong này như thế nào lại có dấu ấn hoa sen chứ? Tuy rằng giống hệt như Kim Liên Chi Thuẫn của ta, nhưng mà một cái không có màu sắc, một cái lại là màu hoàng kim, cái trước cũng chỉ là một cái dấu ấn…

Trong lòng thoáng suy nghĩ, đột nhiên Phó Thư Bảo tựa hồ như hiểu được cái gì đó:

- Cái gọi là trao đổi, chẳng lẽ là một phen đem Thời Gian Ấn gắn lên trên này, từ đó tìm được lực lượng thời gian hay sao?

Cái gọi là trao đổi, cần phải có trả giá mới có thể tìm được. Cái này ở trong giới Luyện Lực sĩ cũng là một cái pháp tắc từ xưa truyền lại. Luyện chế một vài thứ, tất nhiên sẽ mất đi một vài thứ. Ví dụ như một Luyện Lực sĩ tiến hành luyện chế một thanh chiến đao Luyện Lực Khí, hắn nhận được chiến đao, đồng thời cũng mất đi linh tài cùng với nguyên liệu. Giữa hai cái chính là sự quan hệ trao đổi vật chất đồng giá mà thôi.

- Chẳng qua, nếu như ta lấy Thời Gian Ấn đi tiến hành trao đổi, như vậy ta sẽ nhận được lực lượng của thời gian, như vậy đối với cái thuyết pháp của Luyện Vô Mệnh mà nói, lực lượng thời gian không thể nào nắm giữ được sẽ mâu thuẫn… Cái này đến tột cùng là chuyện tình như thế nào đây? Con mẹ nó!

Dù sao cũng nghĩ không rõ là xảy ra chuyện gì, Phó Thư Bảo lập tức quẳng ném nó qua một bên, đơn giản cái gì cũng chẳng thèm nghĩ đến nữa, trực tiếp đem Thời Gian Ấn ngưng luyện ra thành Kim Liên Chi Thuẫn, hướng cái ấn ký kia mà ấn mạnh vào.

Không có bất cứ thanh âm gì phát ra, Kim Liên Chi Thuẫn liền cứ như vậy giống như là bị Phó Thư Bảo nhét luôn vào bên trong bức tường ngọc. Trong phút chốc, từ trong cái ấn ký hoa sen kia phát ra quang mang kim sắc sáng chói, đem cả người Phó Thư Bảo cũng đều bao vây lại.

Tất cả các tạp niệm trong khoảnh khắc bị quét hết ra ngoài, Phó Thư Bảo cảm giác như thân thể minh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thần hồn không có trọng lượng, ngay cả thân thể cũng không có trọng lượng!

Thời gian phân chia ra làm quá khứ, hiện tại, tương lai. Quá khứ đã trôi qua, không còn tồn tại, chỉ tồn tại trong ký ức. Hiện tại đang sinh ra, tồn tại chân thật. Tương lai vẫn chưa đến, không thể đoán trước được. Đây chính là áo nghĩa chung cực của Thời Gian Ấn mà trước đây Phó Thư Bảo lãnh ngộ được. Hắn đột nhiên cảm thấy, cái loại áo nghĩa này đang thay đổi hết thảy mọi thứ của hắn, thần hồn, thậm chí là thân thể!

Đúng lúc này, bên trong hư không đột nhiên vang lên một đạo thanh âm kỳ quái. Ngôn ngữ mà thanh âm này phát ra, là một loại ngôn ngữ mà Phó Thư Bảo cho tới bây giờ chưa từng nghe qua bao giờ. Nhưng quỷ dị chính là hắn lại có thể nghe hiểu được nó, đó là… ngôn ngữ của thời gian!

- Ngươi dùng Thời Gian Ấn trao đổi, nhận được lực lượng của thời gian! Thân thể hiện tại của ngươi đã là Thời Gian Chi Thể, nắm giữ lực lượng thời gian. Thân thể của ngươi bảo tồn lại trong này, sau khi trải qua ngày quá khứ, ngày hiện tại cùng ngày tương lai sẽ biến hóa tản mát hết. Trước khi ngày tương lai còn chưa có chấm dứt, ngươi phải đến đây để chuộc lại thân thể!

Ầm!

Không gian chợt rung động lên một chút, đồng thời khi mà thanh âm biến mất, kim quang cũng toàn bộ tiêu tán đi.

- Ngày quá khứ, ngày hiện tại, ngày tương lai, đó chẳng phải là thời gian ba ngày sao?

Phó Thư Bảo rất nhanh nhớ kỹ lại nội dung của thanh âm thời gian vừa rồi. Ánh mắt vừa nhìn lại, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn lên. Thân thể hắn giờ phút này đang đứng bất động bên dưới vách đá ngọc kia, mà hắn, cái thân thể có ý thức của hắn thì lại biến thành một cái thân thể năng lượng tinh khiến, toàn thân phát ra kim quang sáng lạn!

Bản thân hắn chính là lực lượng thời gian!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.