Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 6: Tức phụ




Con ngươi đen nhánh của Tiêu Cẩn Chi đầy lạnh lùng, vừa nghe Diệp Tú Trinh uy hiếp trắng trợn như thế toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, hai mắt nổi lên cuồng nộ trước cơn bão tuyết, hung mãnh như muốn cuốn phăng tất cả.

"Bà thử động đến cô ấy một chút xem! Nếu như cô ấy chết rồi, thì tôi bảo đảm, bà chắc chắn sẽ không thấy được mặt trời ngày mai đâu!"

Diệp Tú trinh bị ánh mắt đáng sợ cùng giọng điệu ác độc lạnh lùng của Tiêu Cẩn Chi dọa cho phải lui lại mấy bước, sau đó, lại nghĩ tới đây là đứa con trai mà mình dứt ruột đẻ ra lại dám làm vậy đối với mình, Diệp Tú Trinh càng tức giận hơn: "Tiêu Cẩn Chi, mày dám! Tao là mẹ mày, mày dám động đến tao thì sẽ bị trời tru đất diệt!"

Đột nhiên Tiêu Cẩn Chi ngửa đầu cười to: "Ha ha ha ha, trời tru đất diệt? Diệp Tú Trinh, bà con mẹ nó thật khôi hài! Nếu như ông trời có mắt, nhất định sẽ hủy diệt người phụ nữ không xem con trai mình là người trước tiên!"

Anh oán hận nhìn bà ta, từng bước từng bước tiến tới gần: "Mẹ? Bà mà cũng xứng nói ra cái từ này, thử nói xem, có bao giờ bà đối xử với tôi như con trai của bà chưa? Từ nhỏ đến lớn, không phải đánh thì là mắng, nếu không thì đối xử chẳng khác nào một người xa lạ... tôi thấy lạnh, thấy đói bụng lúc nào bà có biết không? Bà đã từng quan tâm đến hay sao? Bà hãy thử sờ lại lương tâm của chính mình đi, đã bao giờ bà đối xử tốt với tôi chứ? Bà quả thật đã vũ nhục cái từ mẹ thần thánh vĩ đại này! Bà hoàn toàn không xứng là một người mẹ, càng không xứng làm mẹ của Tiêu Cẩn Chi tôi! Nếu như có thể, tôi tình nguyện chưa từng có một người mẹ giống như bà!".

Nói xong, Tiêu Cẩn Chi để lại cho bà ta một ánh mắt lạnh lẽo cùng nụ cười lạnh, sải bước đi thẳng ra cửa.

Anh cảm giác cả người rét run, trong lòng lại bi thương vô hạn.

Mẹ của anh, vốn không phải là người mẹ bình thường như bao người, từ nhỏ chỉ biết đánh chửi, đến lúc trưởng thành chỉ có lợi dụng, lúc chung đụng chỉ có vô tình và lạnh lùng, trừ những thứ này ra, bà ta đối với anh làm gì có chút chân tình nào?

Có người mẹ như thế, tổn thương người ta đến mức nào!

Tiêu Cẩn Chi đưa tay lau đi giọt nước trong suốt sắp trượt xuống khóe mắt, lên xe, khởi động, chiếc xe thể thao màu đen lao vút trên đường như một mũi tên vội vã chạy đến Ngọc Sơn Trang.

Chỉ có khi anh ở cùng Phượng Thần, Cửu Cửu, mới có thể cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc.

Bọn họ rõ ràng là người xa lạ, bởi vì thiếu thốn tình thân vẫn luôn sưởi ấm, an ủi, dựa vào nhau, thân thiết hơn so người thân rất nhiều.

Còn cha mẹ anh thì sao?

Rõ ràng vốn là những người thân thuộc nhất, nhưng lại chẳng khác nào người xa lạ, tổn thương nhau như như kẻ thù, khiến ai nấy cũng đều sống trong thù hận khổ sở.

Toàn thân Tiêu Cẩn Chi đầy lạnh lẽo, sau khi đến Ngọc Sơn Trang liền chạy thẳng đến một căn nhà hai tầng bên trong, nghênh đón anh là cả một căn phòng ngập mùi thức ăn thơm nức.

Anh hít sâu một hơi, ừm, có món cá chần nước sôi mà anh thích, thêm món gà xé phay, thịt rán, à, còn có cả mùi cà om nữa, lòng đầy vui mừng, ý lạnh lúc trước nhất thời hóa thành hư không, trong nháy mắt ấm áp lan tràn.

Anh nhanh chóng thay dép, đi đến trước bàn ăn, cầm đũa lên gắp một miếng thịt rán vừa vàng vừa thơm cho vào miệng, ừm, mùi vị thật tuyệt!

Lúc này, Cửu Cửu bưng một nồi canh từ trong bếp đi ra.

Nhìn thấy người nào đó lại đang gắp trộm đồ ăn, cô giận dữ trừng mắt mắng: "Trông anh lúc nào cũng như quỷ đói ấy, vừa trở lại liền ăn trộm, tật xấu này bao giờ mới có thể sửa đươc hả?"

Mặc dù là đang bị mắng, nhưng Tiêu Cẩn Chi lại vẫn thấy ấm áp nồng đậm trong lời nói của cô.

Tất cả không thoải mái lúc trước đều biến thành bọt biển dưới sóng mắt giận dữ yêu kiều kia.

Anh lặng lẽ ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn người nào đó cẩn thận cất nồi canh đi, đột nhiên bước nhanh đến phía trước, ôm cô vào trong ngực, ôm chặt đến nỗi  như đang được ôm nguồn ấm áp duy nhất trên thế gian này.

"Cửu Cửu, vĩnh viễn đừng rời bỏ anh có được không?"

Lời khẩn cầu trầm thấp đau thương lọt vào tai Tiêu Cửu Cửu khiến cô nghi hoặc không thôi, anh thế này là thế nào? Có phải về nhà lại bị dạy dỗ hay không? Anh lại bị tổn thương? Là bởi vì chuyện của cô sao?

Tiêu Cửu Cửu biết, mỗi một lần Tiêu Cẩn Chi về nhà, khi quay lại tâm tình sẽ đặc biệt không tốt, còn lần này, thì lại càng không tốt, nếu không, một người kiên cường như anh sao có thể thốt ra những lời yếu ớt như vậy? Sao có thể vội vã tìm sự an ủi từ nơi cô?

Đột nhiên có chút đau lòng!

Do dự một lát, Cửu Cửu vươn tay, nhẹ nhàng vòng qua hông của anh, khẽ nói: "Anh Cẩn, chỉ cần anh cần, em sẽ luôn ở bên cạnh anh!".

Trái tim Tiêu Cẩn Chi khẽ run lên, trong lời nói kia anh chỉ cảm thấy sự quan giữa người thân với nhau chứ không hề tình ý triền miên giữa nam và nữ như bản thân vẫn luôn khát vọng.

Thầm than nhẹ một tiếng, buông cô ra, đi thẳng vào toilet, rửa tay, rửa mặt, thuận tiện xóa sạch một thân mệt mỏi lẫn cảm giác yêu trong vô vọng.

Lúc trở ra, trên gương mặt tuấn mỹ đã khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày                .

Tiêu Cửu Cửu thấy anh đã trở lại bình thường trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức xới cơm đưa cho anh: "Đói bụng không? Anh mau ăn đi! Những món này, em đều đặc biệt làm cho anh đấy!"

Tâm tình mới vừa rồi còn giống như ngã vào vực sâu vừa nghe thấy câu nói sau cùng kia trong một nháy mắt như đang bay vào Thiên đường, Tiêu Cẩn Chi vui vẻ không thể tin được.

Anh nhận lấy bát cơm trong tay cô, ăn như hổ đói, mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn dùng hành động chân thật nhất bày tỏ mình thích những món ăn kia nhiều như thế nào.

Đối với những người thích nấu ăn mà nói, ăn thật ngon thật nhiều chính là lời khen tốt nhất dành cho họ.

Tiêu Cửu Cửu cũng xới cho mình một chén cơm, chậm rãi ăn.

Tiêu Cẩn Chi vừa ăn, vừa len lén nhìn người trước mặt, cô gái nhỏ này cho dù thế nào ăn uống vẫn ưu nhã như vậy, kể cả bụng có đói đến thế nào chăng nữa thì cô vẫn trưng ra một phong thái tao nhã cực kỳ hoàn mỹ.

Cửu Cửu, Tiểu Cửu Cửu của anh vừa đáng yêu lại mê người như thế bảo sao không yêu cho được?

Ăn lưng lửng dạ, Tiêu Cẩn Chi mới buông chén đũa xuống, cầm khăn giấy lên nhẹ nhàng lau miệng, lúc này mới hỏi: "A Thần đâu? Còn đang ngủ?".

Cửu Cửu liền đáp: "Anh ấy hả, sáng sớm đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài, hình như cô nhi viện có chuyện gì đó muốn anh ấy giúp đỡ, anh tìm anh ấy có chuyện gì không?".

"Không việc gì!". Tiêu Cẩn Chi đứng lên nói: "Tôi đến thư phòng, lát nữa pha cho tôi một cốc cà phê rồi mang vào đó!".

Tiêu Cửu Cửu nhìn viền mắt thâm đen trên mặt anh, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ đáp một câu: "Vâng!".

Sáng sớm hôm nay, đúng là Phượng Thần nhận được điện thoại của Viện trưởng viện phúc lợi Nhân Ái nhờ giúp đỡ chuyện cô nhi viện bị Chính phủ quy hoạch, hạn cho bọn họ trong vòng một tuần lễ sẽ phải di dời. Thời gian gấp gáp như thế, bọn họ sao có thể tìm được chỗ nào hợp lý để chuyển đến, hơn thế nữa, hôm nay còn có một nhóm côn đồ xông tới không nói năng gì liền đập phá khắp nơi, còn uy hiếp bọn họ nếu như không chuyển đi thì Viên Cầm và bọn nhỏ cứ chờ gánh lấy hậu quả.

Viên Cầm thật sự hết cách mới gọi điện thoại cho Phượng Thần nhờ giúp đở.

Đến lúc Phượng thần chạy tới cô nhi viện liền thấy Viên Cầm mặt ủ mày ê ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn từng tấm hình cô nhi, hai mắt lưng tròng, vô cùng thương cảm.

Phượng Thần đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, Viên Cầm thấy người tới, nhất thời mừng rỡ tựa như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng lên tiếp đón: "Thần Thần, con đã tới rồi! Nhanh ngồi, nhanh ngồi!".

Khi Phượng thần nghe Viên Cầm kể rằng bà vừa thăm dò được tin tức, sở dĩ Chính phủ muốn lấy lại mảnh đất này là vì chuẩn bị bán cho Lương thị xây dựng khu. Trong lòng nhất thời lo lắng không thôi, anh cảm thấy đây chẳng qua là khúc dạo đầu cho giông tố sắp tới, cũng đánh hơi được mùi vị của âm mưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.