Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 15: Cô cô




“Tìm thấy gã ở đâu?” Cảnh Dật Thần không vội vàng tra hỏi, mà vấn đề anh muốn biết đầu tiên là nửa năm qua Hắc Phong trốn nơi nào.

Trịnh Kinh nhanh chóng nói: “Lão thái thái cậu có vô số biệt thự tư nhân, là căn Villa Garden số 7.”

Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, thật không trách trước kia gần như không tìm ra tung tích Hắc Phong, hóa ra là được Cảnh Dật Nhiên đưa về Cảnh gia!

Căn Villa số 7 là tài sản riêng của lão thái thái Mạc Lan, là lễ vật đính hôn ông nội Cảnh Thiên Viễn tặng cho bà, cách không xa biệt thự Cảnh gia, có mức độ bảo mật rất cao. Lão thái thái rất thường xuyên mời những phu nhân thương giới chính trị tụ họp ở đó, hay những buổi tiệc chiêu đãi quan trọng của Cảnh gia cũng được tổ chức ở đó. Cảnh Dật Nhiên ra vào nơi này, hiển nhiên cũng không có gì lạ lẫm, vì vậy cũng không khiến Cảnh Dật Thần chú ý.

Hiện tại Cảnh Dật Nhiên đúng là gan to bằng trời, dám đem Hắc Phong giấu dưới mí mắt anh, dám đem một người nguy hiểm như vậy, để bên cạnh Lão thái thái!

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hoặc là, Cảnh gia có rất nhiều sản nghiệp, Cảnh Dật Nhiên đang chầm chậm kiểm soát từng thứ một!

Bề ngoài thì cậu ta sống buông thả ngỗ ngược, giống như không để tâm thứ gì, nhưng trên thực tế, cậu ta luôn lăm le quyền thừa kế gia tộc đã từ rất lâu, và đồng thời đã chuẩn bị thật kĩ càng!

Cậu ta muốn thay đổi thân phận chính mình, muốn khống chế toàn bộ gia tộc!

Tạm thời Cảnh Dật Thần đem tất cả những suy đoán về Cảnh Dật Nhiên đặt sang một bên, bắt đầu cùng Trịnh Kinh tiến hành thẩm vấn Hắc Phong.

Tuy nhiên, hơn một giờ trôi qua, quá trình tra hỏi Hắc Phong, không được thuận lợi.

Những người ở đây, đều là chuyên viên thẩm vấn, đặc biệt là Trịnh Kinh, cậu ta xuất thân là hình cảnh chuyên nghiệp, đối với việc thẩm vấn cậu ta có vô số kinh nghiệm phong phú và dồi dào, hơn nữa bên cạnh còn có sự hỗ trợ của Mộc Thanh, đáng lí ra nên sớm có được kết quả mới đúng.

Nhưng Hắc Phong giống như đã trải qua quá trình huấn luyện đặc thù, làm cách gì cũng không chịu hé mồm.

Cảnh Dật Thần nhìn trong chốc lát, nhắm mắt làm ngơ trước những thủ đoạn thẩm vấn tiêu cực đầy tàn bạo, nhàn nhạt nói với A Hổ: “Đi Dương gia đưa Thượng Quan Nhu Tuyết đến đây!”

Tất cả những người có mặt ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt, bất kể phải chịu đựng những cực hình hà khắc như thế nào Hắc Phong cũng đều ngậm miệng không nói, nhưng chỉ khi gã nghe câu nói của Cảnh Dật Thần, cả thân hình không kiểm soát run lên nhè nhẹ.

Nửa tiếng sau, Thượng Quan Nhu Tuyết đang bất tỉnh được A Hổ ôm vào – vốn dĩ cậu ta nghĩ là sẽ kéo cô ta vào, nhưng bởi vì Cảnh Dật Thần vẫn luôn nói không thể làm đứa nhỏ trong bụng Thượng Quan Nhu Tuyết xảy ra vấn đề, vì vậy cậu ta đành phải sử dụng biện pháp tương đối ôn hòa.

Hắc Phong đang thoi thóp thở, nhìn thấy Thượng Quan Nhu Tuyết, thốt ra câu đầu tiên sau khi bị bắt: “Thả cô ấy ra, tôi nói!”

Cảnh Dật Thần đã bị Hắc Phong lừa một lần, nên lần này anh không mảy may tin tưởng.

Anh lạnh lùng nói: “A Hổ, giội nước đến khi cô ta tỉnh.”

A Hổ lên tiếng, sau đó bưng xô nước đá được đặt bên cạnh Hắc Phong, rầm một tiếng đổ hết lên người Thượng Quan Nhu Tuyết.

Thượng Quan Nhu Tuyết bị lạnh nhanh chóng tỉnh lại, đợi đến khi nhìn rõ tình huống của bản thân và những người xung quanh, đột nhiên nhắm nghiền hai mắt lại, tựa hồ muốn ngất quắt đi cho xong.

Mộc Thanh nhanh tay lẹ mắt châm hai phát lên huyệt vị trên cổ tay cô ta, Thượng Quan Nhu Tuyết bỗng nhiên bị đau la toáng lên, cuối cùng vẫn không có cách hôn mê.

Hắc Phong lập tức gầm gừ: “Không được chạm vào cô ấy! Tất cả đều là tôi làm, không liên quan đến cô ấy! Những gì các người muốn biết, tôi sẽ nói hết!”

Mộc Thanh và Trịnh Kinh ngạc nhiên liếc mắt nhau, rõ ràng bọn họ không nghĩ rằng, người phụ nữ này hóa ra là điểm yếu của Hắc Phong!

Tuy rằng Thượng Quan Nhu Tuyết không biết bằng cách nào bản thân đến được nơi này, nhưng cô ta cực kì lanh trí, nhìn thấy Hắc Phong đã mất tích nửa năm giờ có mặt ở đây, gần như đã đoán ra lý do Cảnh Dật Thần đưa cô ta đến!

Căn bản là cô ta mặc kệ sống chết của Hắc Phong, chói tai hét: “Đúng đúng đúng, đều là gã làm, tôi không liên quan! Cảnh thiếu, anh hiểu lầm, tôi không có làm gì cả, anh nhanh thả tôi ra đi!”

Cảnh Dật Thần chán ghét chau mày, A Hổ đi theo anh bao nhiêu năm, tự nhiên biết anh chán ghét cái gì, ngay lập tức dùng băng keo dán miệng Thượng Quan Nhu Tuyết lại.

Thượng Quan Nhu Tuyết đã sợ đến mức mặt cắt không còn hột máu, sợ hãi kêu ô ô.

“Nói đi, nói càng nhiều, thì cô ta sẽ càng ít chịu khổ, bằng không, hôm nay cô ta sẽ cùng mày chết tại đây, mày nói ra tất cả, cô ta sẽ không chết, tiếp tục trở về làm bà chủ Tạ gia!”

Phòng tuyến tâm lí Hắc Phong trong khoảnh khắc bị đánh sụp, công việc thẩm vấn bỗng chốc trở nên dễ dàng hơn.

Gã đem những chuyện Thượng Quan Nhu Tuyết và Dương Văn Xu ra lệnh, một sự tình nhỏ nhoi cũng không bỏ sót chậm rãi nói ra, Mộc Thanh và Trịnh Kinh đang chú ý lắng nghe không thể không kinh ngạc.

Đến cuối cùng đôi mẹ con này có bao nhiêu ác độc! Thượng Quan Ngưng có thể sống đến bây giờ, nếu không nói bát tự may mắn, thì chắc chắn không còn lý do nào khác!

Cả người Cảnh Dật Thần tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ngữ điệu lạnh lẽo mà hững hờ, sau cùng hỏi: “Hoàng Lập Ngữ chết như thế nào?”

Hắc Phong im lặng một láy, giọng khàn khàn nói: “Là bị tôi và Dương Văn Xu bức chết, chuyện này không liên quan đến Thượng Quan Nhu Tuyết, lúc đó cô ấy mới mười tuổi, không biết gì cả.”

“Dương Văn Xu một lòng muốn cưới Thượng Quan Chinh, nhưng Thượng Quan Chinh không đồng ý li hôn với Hoàng Lập Ngữ, ông ta nói ngoài trừ Hoàng Lập Ngữ chết, ông ta mới có thể cưới bà ấy, vì vậy Dương Văn Xu đã tìm đến tôi, bảo tôi bức chết Hoàng Lập Ngữ. Ban đầu Hoàng Lập Ngữ không hề muốn chết, bà ta quá yêu con gái và chồng, chỉ đồng ý li hôn, chấp nhận để Dương Văn Xu kết hôn với Thượng Quan Chinh, năn nỉ tôi tha mạng. Nhưng Dương Văn Xu lo lắng bà ta còn sống sẽ ảnh hưởng đến địa vị của bản thân trong lòng Thượng Quan Chinh, không đồng ý cho Hoàng Lập Ngữ sống.”

“Để ngăn chặn Thượng Quan Chinh nghi ngờ Hoàng Lập Ngữ chết là do Dương Văn Xu giết, chúng tôi dùng con gái Hoàng Lập Ngữ Thượng Quan Ngưng uy hiếp, nói với bà ta, nếu không chủ động tự sát, tôi sẽ giết chết Thượng Quan Ngưng, còn nếu bà ta chủ động tự sát, Thượng Quan Ngưng có thể sống! Vì vậy bà ta lựa chọn tự sát. Hơn nữa, vì Dương Văn Xu muốn tạo bóng ma tâm lí trong lòng Thượng Quan Ngưng, cố ý yêu cầu Hoàng Lập Ngữ chết trước mặt con gái mình, hoặc bà ấy có thể cho Thượng Quan Ngưng sống, nhưng sẽ bán cho những tay buôn người dạy dỗ!”

“Cái chết của Hoàng Lập Ngữ, rất nhanh được cảnh sát kết luận là tự sát, bởi vì bọn họ gần như không tìm thấy chứng cứ chứng minh bà chết là do mưu sát! Trên thực tế Thượng Quan Chinh đã phát hiện ra cái chết của Hoàng Lập Ngữ có vấn đề, nhưng ông ta sợ rằng một khi nguyên nhân cái chết của bà ta bị vạch trần sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của bản thân, liền mắt điếc tai ngơ, không truy cứu.”

“Sau đó Dương Văn Xu cảm thấy Thượng Quan Ngưng rất chướng mắt, đã từng bỏ thuốc độc vào thức ăn của cô ấy, có điều Thượng Quan Ngưng có sở thích nuôi những chó mèo hoang, có thói quen mỗi ngày sẽ đem thức ăn xuống cho chúng, còn cô lúc đói bụng chỉ ăn một ít bánh quy hoặc một cái gì đó. Kết quả những con chó mèo hoang kia đều bị độc mà chết, lúc đó Thượng Quan Ngưng còn bé không biết gì, thấy mèo con chó con cô nuôi đều chết sạch, đến khóc lóc ĩ oi với cậu Hoàng Lập Hàm của cô ta rất nhiều lần, Hoàng Lập Hàm như thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng đưa Thượng Quan Ngưng về nhà, để cô ấy sống ở đó một khoảng thời gian rất lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.