Bôn Nguyệt

Chương 9




Nếu nói lần trước Sở Từ xuất huyết dạ dày phải đưa vào bệnh viện, trong lòng Hàn Việt chính là khủng hoảng hối hận, quyết định cố gắng sửa đối, như vậy lần này Sở Từ cắn cổ tay phải đi cấp cứu, chính là đả kích trí mạng dành cho Hàn Việt.

Nhâm Gia Viễn tự mình tiến hành toàn bộ giai đoạn phẫu thuật, ước chường hơn mấy tiếng đồng hồ mới từ trong phòng phẫu thuật bước ra, nhìn thấy Hàn Việt vẫn đang ngồi trên dãy ghế dựa ngoài hành lang, ngây ngốc nhìn thẳng vào không khí. Áo khoác của hắn mơ hồ dính máu chảy xuống từ cổ tay Sở Từ, cả gương mặt tái nhợt ủ rũ không sinh khí, thế nhưng trắng bệch đến mức khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Nhâm Gia Viễn thấy hắn như vậy thì nổi nóng: “Nè, anh ngồi đây làm gì? Đóng băng rồi hả?”

Hàn Việt nghe mà như không nghe, không hề phản ứng.

Nhâm Gia Viễn dùng sức vỗ mạnh lên lưng hắn, ‘Chát!’ một tiếng nặng nề. Hàn Việt té nhào về phía trước, lúc này mới lấy lại tinh thần: “…Sao cậu lại ra đây? Sở Từ đâu?”

“Chưa chết được!” Nhâm Gia Viễn tức giận nói, “Anh nên thấy may mắn là y không phải vừa vào phòng tắm liền lập tức cắn đứt mạch máu, bằng không anh nửa tiếng sau mới xông vào thì người ta đã đứt hơi rồi! Cũng may là chỉ cắn tĩnh mạch huyết quản, thần kinh tổ chức bị tổn hại, sau khi khâu lại mạch máu, có khả năng tạm thời không thể dùng sức quá nhiều, phải tịnh dưỡng thật tốt một thời gian. Trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng, tôi đã gọi hai bác sĩ giỏi nhất khâu vết thương cho y rồi.”

Hàn Việt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nhâm Gia Viễn mấy giây, rốt cuộc gật đầu nói: “Ừ!” Sau đó ôm mặt, chậm rãi trượt xuống chân tường.

Nhâm Gia Viễn hỏi: “Lần này lại là chuyện gì nữa đây? Bị anh đánh đến mức không chịu nổi? Hay là anh lại nghĩ ra chiêu gì mới để tra tấn người ta?”

Bả vai Hàn Việt run rẩy, không nói được một lời, chỉ biết ở đó lắc đầu.

“…Nếu anh không phải bạn tôi, thành thật mà nói hiện giờ tôi sẽ ở yên trong phòng phẫu thuật, kế tiếp trực tiếp gọi điện thoại kêu cảnh sát tới, nói cho bọn họ biết anh đã cưỡng hiếp người ta. Anh xem người ta đã bị anh hành hạ đến nông nỗi nào, toàn thân da thịt trầy trụa — đây cũng không tính đi, quan trọng nhất là bị cảm, bị sốt cao, anh có biết như vậy sẽ chết người không hả? Sốt cao như vậy sẽ chết cháy người ta đó! Hàn nhị, anh nói cho tôi nghe xem, đã có chuyện gì nghiêm trọng đến mức hại chết người ta anh mới hài lòng?”

Hàn Việt trầm mặc cả nửa ngày mới run rẩy đáp: “Hôm đó trước mặt cả nhà tôi, y nói muốn chia tay với tôi…”

Nhâm Gia Viễn sửng sốt vài giây, gật đầu nói: “Nên chia tay, quả thật là nên chia tay… Sau đó anh liền tức giận? Đem người ta còng trên giường? Còn uy hiếp nói muốn chia tay thì sẽ còng y cả đời?”

Hàn Việt im lặng không lên tiếng.

“Anh nói kĩ sư Sở người ta tại sao lại mệnh khổ như vậy, chọc đến tên bá vương như Hàn Việt anh? Ai!” Nhâm Gia Viễn thở dài, liên tục lắc đầu, lại hỏi: “Anh nói, anh thật sự thích người ta sao?”

Hàn Việt do dự rất lâu mới mạnh mẽ gật đầu.

Nhâm Gia Viễn tỏ vẻ khó hiểu: “Anh do dự lâu như vậy làm gì hả? Chắc không phải là khi người ta muốn chết, anh mới phát hiện ôi kỳ thật đã yêu sai người?”

“…Không, không phải. Tôi nghĩ, tôi khiến y trở nên như vậy, thật sự là… Tôi thật sự là nói không nên lời tôi…”

“Nói không nên lời anh thích người ta.” Nhâm Gia Viễn tự động giúp hắn nói hết câu, “Thôi được, tạm thời xem như anh đối với kĩ sư Sở cũng có mấy phần thật lòng: nhìn cái bộ dạng như có người thân qua đời của anh, tôi hiểu là anh thật sự có. Bất quá Hàn Việt à, anh có từng nghĩ tới hay không, hiện tại ở bên cạnh anh chỉ là một cái xác, lần này y tự sát không thành công nhưng còn lần sau thì sao? Rồi lần sau sau nữa? Anh có biết một người cắn cổ tay tự sát thì phải có bao nhiêu ý chí không, so với dùng dao cắt mạch máu con mẹ nó còn khó khăn hơn! Lần này cứu được là do vận khí tốt, nhưng mà sau này vận khí còn có thể tốt như vậy không?”

Hàn Việt chấn động, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt đều xoạt một cái trôi tuột đi hết.

“Hàn Việt, tôi biết anh thích y, ừm, kĩ sư Sở quả thật có cái gì đó khiến người ta yêu thích.” Nhâm Gia Viễn đắn đo lựa chọn từ ngữ một chút, sau đó nói: “Nếu anh thật sự thích y, vậy dứt khoát thả y đi, y thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm cái đó. Anh có biết mầm bệnh lớn nhất của y từ đâu ra không? Trong lòng y, y tuyệt đối có tâm bệnh, tâm bệnh rất lớn. Hiện tại, anh cưỡng bức giam cầm y, lại còn dùng còng tay còng y, chỉ có thể khiến cho tâm bệnh của y càng lúc càng nghiêm trọng, càng thêm thù hận anh. Nếu anh thả y, nói không chừng qua mấy năm nữa y có thể dần dần không trị tự khỏi — tôi đây không phải đang lừa gạt anh, kĩ sư Sở vốn dĩ là người có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ, khi tâm lý bị tổn thương nhất định sẽ có năng lực tự mình bình phục. Nói không chừng qua mấy năm nữa anh lén lút thăm y, lại phát hiện y đang lạc quan hướng về ánh sáng mặt trời rực rỡ phía trước, tựa như lần đầu y gặp gỡ anh…”

Hàn Việt vẫn không nhúc nhích lắng nghe, chậm rãi vùi sâu gương mặt vào lòng bàn tay.

Nhâm Gia Viễn sợ hắn vẫn nghĩ không thông suốt, tiếp tục nhấn mạnh ngữ khí: “Anh tự mình lựa chọn đi, Hàn Việt. Hoặc là người ta ở lại bên cạnh anh, cả ngày muốn sống không được, biết đâu một hôm nào đó y liền một dao cắt cổ chấm dứt. Hoặc là anh thả người ta đi, anh không phải thích y sao, thích một người chính là muốn nhìn thấy người đó vui vẻ hạnh phúc, bình bình an an, anh nói có phải hay không?”

“Vui vẻ hạnh phúc, bình bình an an.” Hàn Việt cười khổ, chậm rãi lặp lại một lần, “Nếu tôi thả y đi, y thật có thể vui vẻ hạnh phúc, bình bình an an sao?”

Nhâm Gia Viễn nói: “Chuyện này tôi không dám cam đoan, nhưng tôi cam đoan nếu y ở cạnh anh thì tuyệt đối không vui vẻ, không hạnh phúc, cũng không bình an! Anh xem thủ đoạn mềm dẻo kia của anh đã dồn ép người ta đến mức nào!”

Hàn Việt ngổi xổm dưới khung cửa sổ trong góc hành lang, bên ngoài là màn đêm tối tăm vô tận, từng ngọn đèn trắng toát chiếu lên sàn nhà, phản xạ ra ánh sáng xanh lạnh lẽo. Hắn tựa lưng vào vách tường, cảm giác lạnh thấu xương như thấm sâu vào tận cơ thể cùng mạch máu, thậm chí đông cứng trái tim hắn. Qua rất lâu rất lâu, hắn mới khẽ mỉm cười, nói: “Đã vậy thì, chờ y tỉnh lại cậu nói cho y biết, tôi đồng ý chia tay với y.”

Nhâm Gia Viễn sửng sốt, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, vừa định truy vấn thì đã thấy Hàn Việt đứng lên, đi nhanh về phía cầu thang bên kia.

“Nè!! Anh đi đâu đó? Phẫu thuật chưa kết thúc mà!” Nhâm Gia Viễn đuổi theo, rồi đột nhiên dừng bước. Hắn thấy Hàn Việt ngẩng cao đầu lên, tựa hồ đang liều mạng kiềm chế cái gì, qua mấy giây bỗng dừng cúi đầu xuống, dùng sức lấy tay che mắt.

“…Chậc, bây giờ mới khóc thì có ích lợi gì chứ.” Nhâm Gia Viễn thì thào nói, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, lo lắng nhìn Hàn Việt chạy nhanh xuống cầu thang, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn biến mất.

——

Rốt cuộc thì hàm răng vẫn không bằng lưỡi dao, cổ tay Sở Từ chỉ bị đứt tĩnh mạch, động mạch cùng gân thịt cơ bản không bị tổn hại gì. Tuy nhiên thần kinh tổ chức lại bị thương không nhẹ, sau khi phẫu thuật ắt hẳn trong một thời gian dài cổ tay sẽ tê dại mất cảm giác, nhiều nhất là phải bảo dưỡng một hai năm mới có thể khỏi hẳn.

Thân thể y rất yếu, sau khi phẫu thuật đã ngủ mấy ngày liền vẫn còn chưa tỉnh. Hàn Việt mỗi ngày đều đến đây, nhưng chỉ bi thương ngồi ở đầu giường nhìn y, thỉnh thoảng sờ sờ lên lớp băng thật dày xung quanh cổ tay y. Lúc chạm vào, động tác của hắn cẩn thận đến mức khiến người ta trong lòng khó chịu, giống như cánh tay kia là bảo vật hiếm thấy mong manh dễ vỡ, chỉ cần hơi mạnh tay một chút liền đem nó phá hủy, không bao giờ tìm lại được nữa.

Mấy ngày sau khi Sở Từ tỉnh lại, Hàn Việt ngược lại tránh mặt. Có một hôm thừa dịp Hàn Việt không ở đây, Nhâm Gia Viễn đến thăm Sở Từ, nói với y chuyện Hàn Việt đã đồng ý chia tay, Sở Từ chỉ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tốt.”

Nhâm Gia Viễn nhìn dáng vẻ của y, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút nào nhân khí, từ phần cổ đến xương quai xanh đều gầy đến nỗi muốn ló xương ra ngoài. Hắn mơ hồ nhớ lại lần trước gặp y, tuy rằng y cũng gầy, nhưng ánh mắt và nụ cười đều hết sức có thần, nhìn qua vừa ôn nhu văn nhã vừa có phong độ, vừa thấy đã biết là một người có cuộc sống vô cùng nhàn hạ ung dung, đâu có giống như bây giờ bị người ta giày vò đến mức không ra hình người?

Nhâm Gia Viễn chần chừ rất lâu mới dám hỏi: “Cậu… có hận Hàn Việt không?”

Sở Từ lắc đầu.

Nhâm Gia Viễn còn tưởng đâu bản thân nhìn lầm, kinh ngạc hỏi: “Cậu không hận hắn? Chẳng lẽ cậu…”

Hắn muốn nói, chẳng lẽ cậu yêu Hàn Việt? Nhưng ngẫm lại kết luận này thật sự quá kinh thế hãi tục, nếu nói ra nhất định sẽ bị Sở Từ khinh bỉ, bởi vậy đành cắn răng nuốt ngược vào lòng.

……

Khoảng thời gian sau khi Sở Từ vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê, mỗi ngày có đến mười mấy giờ đều chìm vào giấc ngủ. Thân thể và tinh thần y đều quá mức suy yếu, cần thời gian ngủ thật dài mới có thể giúp cơ thể khôi phục một chút. Mặc dù Nhâm Gia Viễn luôn miệng cam đoan thức ăn trong khu VIP bệnh viện so với cực phẩm còn cực phẩm hơn, thế nhưng Hàn Việt vẫn lo lắng, mỗi ngày ở nhà nấu ba món mặn lẫn một món canh đại bổ gì gì đó, kêu Nhâm Gia Viễn đặt vào trong chén đũa của nhà ăn bệnh viện, ngụy trang như đây là thức ăn do bệnh viện nấu.

Nhâm Gia Viễn nhìn thức ăn Hàn Việt đưa đến, mỗi lần đều đa dạng lại không trùng lắp, cho dù chỉ xào rau xanh cũng dùng nước canh nguyên chất làm nguyên liệu, bỏ thêm mấy thứ sò khô, jambon gia tăng hương vị, khiến người ta vừa nghe mùi đã thèm chảy nước miếng. Mỗi ngày ba món mặn một món canh như vậy không hề đơn giản, Nhâm Gia Viễn biết là Hàn Việt thường nấu ăn, nhưng không biết hắn có thể dụng tâm mà nấu như vậy, không khỏi kinh ngạc mười phần: “Anh nói thế này đáng giá không hả Hàn nhị? Đây cũng không phải những năm tám mươi của thế kỷ trước, tư lệnh phu nhân vào bệnh viện, người giúp việc trong nhà hằng ngày đều đem canh gà tới! Hiện giờ ngành công nghiệp nhà hàng rất phát triển, trực tiếp gọi một cú điện thoại thì muốn gì chẳng có, cho dù muốn ăn thịt kho cá voi cũng không thành vấn đề!”

Hàn Việt cười khổ một tiếng, “Y kén ăn lắm, đầu bếp nhà hàng cũng không làm y hài lòng được. Trước kia ở nhà, y chính là không động đến một đầu ngón tay, từ việc mua nguyên liệu cho đến dọn dẹp tẩy rửa, tất cả đều do một tay tôi làm, thế nhưng y vẫn còn cái này không ăn, cái kia không ăn… Hơn nữa, thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, ai biết trên mấy lá rau kia còn lưu lại bao nhiêu thuốc trừ sâu chứ.”

Nhâm Gia Viễn thầm nghĩ con mẹ nó anh không phải rất yêu thương người ta sao, như thế nào tới thời điểm ngược đãi người ta, anh liền có thể xuống tay?

Sở Từ vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, mỗi ngày ăn một ít cháo, trên cơ bản đều dựa vào đường glu-cô lẫn thuốc dinh dưỡng để chống đỡ. Sau đó y dần dần có thể ăn thức ăn, Nhâm Gia Viễn liền đưa mấy món Hàn Việt nấu cho y, quả nhiên so với thức ăn bệnh viện, y đã ăn nhiều hơn một chút.

Kỳ thật lúc ấy miệng Sở Từ rất nhạt, người bệnh nặng mới bình phục trên cơ bản nếm không ra mùi vị thức ăn, chỉ đơn thuần là bổ sung dinh dưỡng. Qua mấy ngày sau y mới dần dần khôi phục vị giác, lúc Nhâm Gia Viễn đến kiểm tra, đột nhiên nghe y nói: “Bảo Hàn Việt sau này đừng nấu đồ ăn đưa vào đây nữa.”

Nhâm Gia Viễn lắp bắp kinh hãi: “Sao cậu biết là do Hàn Việt nấu?”

Sở Từ tựa vào gối đầu, nhắm mắt lại, sắc mặt thản nhiên không nói tiếng nào.

Nhâm Gia Viễn không dám nói với Hàn Việt là Sở Từ kêu Hàn Việt đừng đem thức ăn vào nữa, hắn cảm thấy trạng thái tâm lý của Hàn Việt hiện tại rất có vấn đề, có khả năng Hàn Việt đang dựa vào chuyện mỗi ngày nấu thức ăn cho Sở Từ để chống đỡ bản thân. Con người đều là như vậy, khi ở vào trạng thái tuyệt vọng nhất liền nhịn không được muốn lừa mình dối người. Mỗi khi nấu cơm cho Sở Từ, Hàn Việt sẽ tự đánh lừa bản thân rằng Sở Từ chưa rời đi, còn đang dựa vào hắn, còn đang cùng hắn có mối quan hệ thân thiết như người nhà. Nhâm Gia Viễn cảm thấy nếu chính mình nói toạt ra “Hàn Việt, anh đừng đem thức ăn tới nữa, Sở Từ không cần anh nấu cho y”, nói không chừng Hàn Việt sẽ lập tức sụp đổ.

Hàn Việt mỗi ngày nấu thức ăn đưa tới bệnh viện, Nhâm Gia Viễn lại mỗi lần trân trọng mà tiếp nhận, nhưng không dám đưa cho Sở Từ, cuối cùng chỉ có thể bỏ vào tủ lạnh trong phòng bác sĩ. Mỗi hộp cơm đưa tới đều được ngụy trang trong túi nhựa, dần dần tủ lạnh hai tầng đã chật cứng, rốt cuộc không thể ngụy trang tiếp, thế nhưng Nhâm Gia Viễn vẫn không dám bỏ đi.

Thời gian ấy, đại đa số thời gian trong ngày Sở Từ đều nằm ngủ. Hàn Việt liền thừa dịp y ngủ chạy vào bệnh viện, ngồi ngay trên đầu giường nắm tay y.

Có một hôm Sở Từ thức dậy sớm hơn so với bình thường. Hàn Việt đang giúp y cắt móng tay, bỗng nhiên thấy mi mắt y giật giật, lập tức hoảng hồn muốn đứng dậy bỏ đi. Ai ngờ hắn còn chưa kịp chạy, Sở Từ đã vươn tay ra, chuẩn xác bắt được cánh tay hắn, thấp giọng hỏi: “…Là Hàn Việt sao?”

“…” Hàn Việt há to miệng, nói: “Là tôi.”

Sở Từ chậm rãi buông tay ra. Ngón tay y rất lạnh, nhưng không biết tại sao thời điểm y buông tay, Hàn Việt lại cảm thấy mất đi độ ấm, trong lòng không khỏi phát run.

“Ừm… Hay là, hay là em nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy em còn ngủ chưa đủ giấc. Tôi thật sự không có ý đồ gì đâu, chính là tới đây xem em có thiếu thứ gì hay không. Ha ha, tôi sẽ đi ngay đây, em ngủ đi, ngủ đi nhé.”

Hắn cuống quýt xoay người bỏ đi, đột nhiên nghe Sở Từ thấp giọng gọi: “Hàn Việt.”

Hàn Việt lập tức dừng bước, chậm rãi xoay người lại.

Sở Từ nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như chiếc gối đầu, thế nhưng ánh mắt lại hết sức trong suốt sáng ngời, cũng hết sức trầm tĩnh, cứ thản nhiên như vậy nhìn Hàn Việt chăm chú, sau một lúc lâu mới nói: “Anh không nên cứu tôi.”

Trong lòng Hàn Việt rất khó chịu, chậm rãi cúi đầu.

“Tôi không phải vì anh nên mới tự sát.” Sở Từ nói, “Tôi lo rằng, anh cảm thấy tôi là vì không chịu đựng nổi anh nên mới tìm tới cái chết. Anh không cần canh cánh trong lòng, tôi chỉ đơn thuần là không muốn sống tiếp mà thôi, không liên quan gì đến anh cả.”

Hàn Việt cắn chặt răng, mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng hốc mắt vẫn nhịn không được đỏ lên, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi quả thực… quả thực mất đi lý trí…”

“Tôi không hận anh.” Sở Từ cắt ngang lời hắn, “Tôi không phải vì hận anh nên muốn dùng phương thức này khiến anh áy náy hoặc hối hận, hoặc là sau này vừa nghĩ đến tôi liền cảm thấy đau lòng. Tôi không có suy nghĩ như vậy. Tôi chỉ đơn thuần là chán ghét bản thân, cảm thấy nếu tôi còn sống chỉ hại mình hại người, chi bằng thừa dịp bây giờ nhanh chóng kết thúc, nói không chừng còn có thể chết một cách sạch sẽ… Anh không biết đâu, tôi đã biến thành một kẻ mà chính tôi cũng không nhận ra, thậm chí còn cảm thấy rất sợ hãi.”

Hàn Việt mờ mịt ngẩng đầu nhìn y.

Sở Từ khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy trôi đi rất nhanh, nhìn qua có điểm bi thương.

“Hiện tại anh cứu sống tôi, có một ngày anh nhất định sẽ cảm thấy hối hận.”

Hàn Việt vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhưng Sở Từ sau khi nói xong câu kia liền nhắm mắt lại, tựa hồ cả tinh thần cùng cơ thể đều đã mệt mỏi đến cực điểm, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Hàn Việt ngắm gương mặt nghiêng nghiêng say ngủ của y, giống như muốn đem từng chi tiết giờ này phút này khắc sâu vào trong đầu. Rất lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, gần như bước ra khỏi cửa mà không tạo nên tiếng động.

Đúng lúc này, đột nhiên di động của hắn reo lên. Nãy giờ hắn vẫn quên điều chỉnh về chế độ rung, cho nên tiếng chuông bây giờ đặc biệt vang dội trên hành lang. Hắn nhanh chóng cầm điện thoại chạy ra xa xa một chút, “Alo?”

“Là cha đây.” Giọng nói của Hàn lão tư lệnh có chút run rẩy, “Hàn Việt, cha đang ở Cục công an với Bùi thúc thúc. Con mau chóng tới đây một chuyến!”

Hàn Việt vừa bước nhanh ra ngoài vừa hỏi: “Cha, cha trước tiên đừng hoảng hốt, nói cho con biết xảy ra chuyện gì?”

“Con, con mau tới đây! Mấy hôm trước trong kho hàng ngoại ô thành phố, người ta phát hiện được khúc xương tay đang thối rửa. Hôm nay đã có kết quả kiểm tra, rất có thể là… là Hàn Cường!”

Hàn Việt thấy chấn động mạnh, chỉ nghe giọng nói Hàn lão tư lệnh ở đầu dây bên kia đã run rẩy đến mức hoàn toàn thay đổi: “Con mau tới đây! Mau lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.