Bôn Nguyệt

Chương 2




Bắt đầu từ lúc Hàn Việt bị thương nằm trên giường, Bùi Chí liền thường xuyên ghé nhà Sở Từ làm khách. Mỗi lần hắn ghé, Sở Từ đều đi vào thư phòng hoặc chơi game, để cho hắn và Hàn Việt ở bên ngoài nói chuyện.

Bùi Chí đến thăm, thỉnh thoảng còn mang theo lễ vật, khi thì một bó hoa bách hợp thơm lừng tươi mới, khi thì một giỏ trái cây, hoặc là mấy món điểm tâm ăn sáng thông thường. Bùi Chí dù sao cũng là thương nhân lăn lộn trên thương trường, tác phong làm việc khác xa đám người xuất thân trong quân đội. Hàn Việt lúc đầu còn cười nhạo hắn mang đến mấy thứ linh tinh, vừa nhìn đã thấy đặc biệt xa lạ, nhưng sau này dần dần cũng lười để ý.

Ngày đó Bùi Chí ghé chơi, chính là mang theo tin tức quan trọng: “Long Kỉ Uy và lão Vu trở mặt rồi.”

Hàn Việt đang ngồi ngoài phòng khách hút thuốc. Khi có mặt Sở Từ, hắn sợ y bị sặc khói nên vẫn cố nhịn, hiện tại khó khăn lắm mới có thể thư thư thả thả rít một hơi thuốc thượng hạng, tâm tình đặc biệt sảng khoái: “Ha, bọn họ rốt cuộc đã trở mặt? Tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được lão Vu nói gì: không phục tùng mệnh lệnh cấp trên, vô tổ chức vô kỉ luật, coi nhẹ đại cục, coi nhẹ tập thể, chủ nghĩa tự do cá nhân cực đoan phân tán…”

“Sai rồi.” Bùi Chí tiếp nhận một điếu thuốc, “Lão Vu lần này một chữ cũng không nói.”

“–Hử?”

“Bởi vì hắn bị chọc tức điên, cái gì cũng không nói được.” Bùi Chí hạ giọng, “Mấy thằng giặc Nhật Bản đem theo thành quả nghiên cứu mới nhất đến Bắc Kinh, cùng chúng ta ‘trao đổi học tập’. Kết quả Long Kỉ Uy vừa thấy người Nhật Bản, thù mới hận cũ lập tức trào lên trong lòng… Lão Long lúc ấy liền bạo phát, đem cái thứ người ta trăm đắng ngàn cay tốn hơn mấy vạn tài chính chế tạo tươi sống cắn chết…”

Hàn Việt phù một tiếng, miễn cưỡng cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó Long Kỉ Uy bị cách ly thẩm tra. Bất quá đám người này có thể thẩm tra ra cái rắm ấy, mối thù sâu nặng của họ Long kia với người Nhật Bản đâu phải bọn họ không biết.” Bùi Chí châm lửa, chậm rãi phun ra một ngụm khói, “Tuy rằng tôi rất không vừa mắt tên tiểu tử họ Long, nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng hắn cũng có ít nhiều ý tứ.”

“Hắn hận người Nhật Bản so với hận chúng ta còn nhiều hơn. Sao, lão gia tử nhà tôi nói gì?”

“Đám người ở cửu xử không dám làm gì mấy thế gia môn phiệt nữa đâu. Hàn tư lệnh chuẩn bị từ Đài Châu trở về Bắc Kinh, nhưng ở Chiết Giang còn chút nhân tình cần giải quyết, muốn về tới Bắc Kinh chắc phải hơn nửa tháng. Trước khi tôi đi, cha tôi còn nói không chừng Hàn tư lệnh sẽ gọi điện cho cậu.”

Hàn Việt gật đầu, “Tôi nghĩ chắc cũng không bao lâu nữa.”

“Nghe ý tứ của cha tôi, Hàn tư lệnh lần này đặc biệt cảm tạ kĩ sư Sở, chờ sau này có dịp nhất định phải cám ơn người ta đàng hoàng. Nếu không có kĩ sư Sở, lần này cậu tám chín phần mười sẽ chết trong sơn cốc.”

Hàn Việt cười rộ lên: “Đúng vậy. Tôi từng nghĩ lại, nếu khi đó một mình cô độc chết đi, lão tử nhất định sẽ biến thành lệ quỷ trọn đời không thể siêu thoát. Lúc đó tôi còn cứng miệng kêu y mau bỏ chạy, nhưng kế tiếp mới nhận ra, chết tiệt, nếu như y bỏ đi thật thì tôi hỏng mất. Cho nên, loại chuyện này ngàn vạn lần không thể có lần sau, chỉ một lần đã con mẹ nó đủ lắm rồi, đời này tôi không muốn nếm thêm lần thứ hai.”

“Vậy sau này cậu nên học cách đối xử với người ta tốt một chút.” Bùi Chí cũng bật cười, cúi đầu phun ra làn khói thuốc, “Lỡ đâu để y bỏ chạy, nói không chừng sẽ có người khác yêu thương y.”

……

Do vừa đến giờ cơm, Bùi Chí liền ở lại nhà bọn họ ăn ké sủi cảo. Sở Từ hiển nhiên lười biếng không tự tay làm, vậy nên đây là sủi cảo đông lạnh mua ở siêu thị, xử lý một chút thì có thể ăn ngay.

Sở Từ lúc nãy ăn rất nhiều thức ăn vặt, bây giờ chỉ ăn mấy cái đã buông đũa. Bùi Chí thì ngược lại, ăn liên tục bốn mươi cái, xong rồi mới đưa tay chùi miệng: “Tôi đi rửa chén.”

Phòng bếp cùng phòng ăn của ngôi nhà này được tách riêng, chính giữa có bức tường và cửa cuốn. Thời điểm Bùi Chí đi vào phòng bếp, Sở Từ đang mở nước, thấy hắn bưng chén bát liền không nói tiếng nào, quăng bao tay cao su xuống rồi bỏ đi.

Không ngờ thời điểm lướt ngang qua nhau, Bùi Chí đột nhiên sấn tới, nửa người chắn ngang đường đi của y.

Sở Từ dừng một chút, ánh mắt lướt qua đầu vai Bùi Chí, nhìn về phía ngoài cửa.

Y cự tuyệt trầm mặc như vậy, chỉ cần không phải đồ ngu đều có thể nhận ra. Bùi Chí hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Cậu trốn tôi làm gì?”

Sở Từ rũ mắt xuống, im lặng không đáp.

Hai người ở trong gian phòng bếp nhỏ hẹp giằng co rất lâu, mặc kệ Bùi Chí gắt gao nhìn y thế nào, Sở Từ vẫn một chữ cũng không nói, thậm chí một biểu tình đều không có.

Nhiệt độ không khí dường như tăng lên, dần dần đạt tới điểm chuẩn bị phát nổ. Ngoài phòng khách chỉ có tiếng TV cùng với tiếng bát đũa, chốc lát sau lại vang lên tiếng điện thoại, là di động của Hàn Việt.

Bùi Chí nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cuối cùng tránh ra một bước.

“…Không cần đề phòng tôi, tôi không có ý muốn hại cậu.”

Sở Từ trầm mặc, từ chối cho ý kiến, nhấc chân rời khỏi phòng bếp.

Bùi Chí nhịn không được ngoái nhìn theo hướng y rời đi, chỉ thấy vừa ra đến cửa, y đột nhiên không quay đầu bỏ lại một câu: “Đặt chén ở đó đi, tôi sẽ rửa.”

Ngày đó khi Bùi Chí rời đi, Hàn Việt đang nghe điện thoại, là Hàn lão tư lệnh gọi đến từ Đài Châu.

Hàn lão tư lệnh lúc đầu cũng không biết Hàn Việt ở trong sơn cốc trải qua nguy hiểm thế nào, sau này nghe người ta thuật lại sự tình, lão quân nhân một đời nhung mã vượt qua biết bao mưa bom lửa đạn lại sợ đến mức hai tay run rẩy, cơ hồ không thể nói chuyện. Bác sĩ chăm sóc phải vội vàng đút cho ông uống một viên bảo tâm đan mới giúp ông ổn định được, kế tiếp chậm rãi thông báo với ông rằng Hàn Việt đã được cứu, là cậu kĩ sư họ Sở dìu hắn rời khỏi sơn cốc.

“Con không sao.” Hàn Việt một bên gọi điện một bên thờ ơ ngắm nghía cái bật lửa, “Vẫn ở nhà Sở Từ, chỉ có con với y thôi, không có người ngoài. Long Kỉ Uy căn bản không dám tới đây, nơi này là khu dân cư, lão Long mà bạo phát một cái thì toàn bộ khu dân cư hơn một ngàn người sẽ xong đời hết. Hắn độc ác nham hiểm thế nào cũng không dám xuống tay với nhiều dân thường như vậy đâu…Cái gì, chân của con? Ờ, bây giờ chưa thể tùy tiện đi lại, Nhâm Gia Viễn nói phải nằm thêm một tuần… Nói cho cha biết, không phải ai khác đâu, là Sở Từ chăm sóc con đó.”

Hàn lão tư lệnh ở đầu dây bên kia không biết dặn dò cái gì, chỉ nghe Hàn Việt cười rộ lên: “Con biết rồi, biết rồi mà.”

Thời điểm nói câu này, biểu tình của hắn đặc biệt ôn hòa, ngay cả đường nét trên gương mặt cũng trở nên dịu dàng, nhìn qua hoàn toàn không có nét hung hãn thường thấy, ngược lại còn mang theo nét vui sướng cùng ôn nhu từ dưới đáy lòng theo đôi mắt toát ra.

Vừa nhìn qua, quả thực không giống Hàn nhị tàn bạo dữ tợn ngày thường.

Sở Từ bước ra từ phòng bếp, cầm trong tay ly nước ép táo. Hàn Việt vừa vặn cúp máy, nhìn thấy y liền giang hai tay ra, cười nói: “Cho tôi ôm một cái.”

Sở Từ mặt không thay đổi nhét ly nước vào tay Hàn Việt, lập tức xoay người bỏ đi.

Hàn Việt là kiểu người nhanh tay lẹ mắt, cho dù chân bị thương thì đôi tay vẫn còn rất nhanh nhẹn, chỉ trong thoáng chốc đã đưa tay ra, đem Sở Từ ôm ghì vào lòng, kề sát bên cổ y, hôn lên lỗ tai, thấp giọng cười: “Ông già của tôi nói, chờ khi nào trở về Bắc Kinh sẽ mời em đến nhà tôi ăn cơm.”

Sở Từ quay đầu đi, thản nhiên nói: “Tôi đã đi rồi.”

“Lần này là chuyện tốt, ông già khẳng định muốn cám ơn em. Nếu không có việc gì thì em cứ đi đi, cả đời ông rất ít khi cám ơn người khác, bảo đảm ông sẽ cho em mấy món đồ tốt.”

Sở Từ khẽ nhíu mày, nhưng không nói thêm gì nữa.

Hàn Việt mới hôn một cái, cơ thể liền có điểm không nhịn được. Từ khi bị thương đến nay, hắn chưa từng làm với Sở Từ, có đôi khi Sở Từ dìu hắn đi toilet hay đi tắm rửa, kia quả thực chính là dày vò trăm phần trăm! Có thể ngửi thấy mùi hương trên người y, có thể chạm đến làn da y, có thể nhìn y cử động trong phạm vi hắn giơ tay ra là chạm đến, nhưng lại chỉ có thể gắng sức chịu đựng dục hỏa đầy mình! Hàn Việt tình nguyện lái xe đâm thẳng xuống vách núi đen một nghìn lần, cũng không tình nguyện chịu đựng thêm loại thống khổ dục hỏa đốt người này nữa.

“Bảo bối nhi à, con mẹ nó em đừng làm như tôi đang rình rập em được không… Cả ngày đề phòng như đề phòng trộm cướp, chết tiệt, cho tôi hôn một cái…”

Sở Từ đẩy mạnh Hàn Việt ra, khuỷu tay thẳng thừng đập vào mặt hắn, khiến Hàn Việt phải hít sâu một ngụm khí lạnh: “Ối!”

Lần này là đánh thật tình, Hàn Việt ôm má nhăn nhó cả nửa ngày không thôi. Sở Từ kinh ngạc một chút, đứng kế bên không nói tiếng nào, nhìn bộ dáng căng thẳng của y, tựa như đang khẩn trương đề phòng Hàn Việt đột nhiên nhào tới đánh người.

Không ngờ Hàn Việt chỉ che mặt trong chốc lát, lại cười rộ lên: “Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi sẽ không đánh em. Ai da, đau thiệt đó nha… Nhưng mà không sao, bảo bối nhi, chỉ cần em vui vẻ là được rồi, cho em tùy tiện đánh vài cái cũng không thành vấn đề. Chỉ cần em hết giận!”

Sở Từ hơi nhếch mi, nhìn Hàn Việt một lát, không nói lời nào xoay người quay về phòng ngủ.

Hàn Việt nghe tiếng cửa phòng đóng mở cành cạch, đột nhiên “phụt” một tiếng cười rộ lên: “Hừ, cho em đánh em lại không đánh, rõ ràng là mềm lòng, còn bày đặt với lão tử… Ui, đau quá!” Cười như vậy làm khóe miệng đau nhói, Hàn Việt phải đưa tay lên che, “Chết tiệt, chắc không phải bị phá tướng rồi chứ!”

Sở Từ trở lại phòng ngủ, di động đặt trên đầu giường đột nhiên lóe sáng.

Là tin nhắn, từ số máy của Hàn Cường, nội dung vô cùng đơn giản: “Chuyện nhà ở thế nào rồi?”

Sở Từ vuốt nhẹ di động rất lâu, mới chậm rãi nhắn tin trả lời: “Đã chọn được mấy kiểu nhà…”

Động tác của y dừng lại, ngồi bên giường thật lâu thật lâu. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên chiếc giường, nửa gương mặt y chôn vùi trong bóng tối, chỉ thấy ánh mắt sắc bén lưu chuyển, lạnh lẽo như nước.

Cuối cùng, y nhấc ngón tay lên, chậm rãi bấm xuống bàn phím ba chữ:“Gặp rồi nói”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.