Bốn Miệng Ăn Dịch Gia

Chương 37: Lý Miêu và chó




Tay Phong Phi Vân ném ra năm mươi đốm sáng sắp xếp thành đại diễn la bàn, lại suy tính. Có kết quả rồi Phong Phi Vân đi lên thượng lưu sông xác.

Đột nhiên trong sông dâng lên sóng cao mấy chục thước, khí thế hung tợn âm u ập vào Phong Phi Vân đứng bên sông.

Trong sông đỏ máu phát ra thanh âm kỳ lạ:

- Grao!

Phong Phi Vân dừng bước nhìn sông máu, cánh tay phát ra vòng thánh quang. Phong Phi Vân đánh ra thủ ấn to lớn đánh bật sóng máu trở về.

Sông msáu yên lặng lại nhưng đáy sông vẫn phát ra tiếng vù vù.

- Là cái gì?

Phong Phi Vân cảm giác nguy hiểm, một chưởng vừa rồi đủ đập chết quỷ vương nhưng không thể giết nó.

Sắc mặt Mao Ô Quy mất tự nhiên giục:

- Chúng ta mau đi đi, chỗ này rất lạ, chắc đáy sông có phệ hồn trùng.

Huyết Giao cười toe:

- Thì ra là một con sâu . . .

- Grao!

Nguyên sông máu tách ra, máu loãng bên trong dâng lên.

Con phệ hồng trùng dài tám ngàn thước bay lên từ đáy sông, người đầy vảy, có ba đôi cánh thịt đỏ máu, không có mắt cũng không có tai, chỉ có cái mồm máu to, miệng toàn là răng như xúc tu.

Đây mà là con sâu gì? Nó như thân hình rồng khổng lồ.

Huyết Giao trợn to muốn rớt tròng mắt, lắp bắp:

- Ngươi . . . Ngươi xác định này là con sâu?

Con phệ hồng trùng lao xuống:

- Grao!

Huyết Giao dù gì là yêu vương, trong người chảy huyết mạch thái cổ thánh yêu tộc.

Huyết Giao hét to một tiếng:

- Rống cái đầu ngươi, bản vương sợ ngươi sao?

Cơ thể Huyết Giao biến khổng lồ, to còn hơn con phệ hồng trùng gấp mấy chục lần, dài mấy trăm dặm. Huyết Giao nuốt con phệ hồng trùng vào bụng như ăn con sâu.

Huyết Giao đứng thẳng người như một ngọn núi đỏ máu, cái đầu to lớn cúi xuống nhìn Phong Phi Vân và Mao Ô Quy, bộ dáng vênh váo.

- Các ngươi thấy chưa? Đây mới là lực lượng thật sự của bản vương.

Thánh thực quả trợn tròn mắt, một lúc sau nói:

- Con phệ hồng trùng sinh ra từ cắn nuốt vô số âm sát quỷ hồn, hình như không thể ăn.

- Cái gì, không nói sớm . . . A, bụng của ta đau quá, má ơi, chắc sẽ không mọc con sâu trong bụng đi?

Huyết Giao ủ rũ, nó như con cá chạch ôm bụng lăn lộn, gào rú kêu cha gọi mẹ.

Phong Phi Vân hỏi:

- Nó không bị gì đi?

Thánh thực quả trả lời:

- Trong bụng nó sẽ không mọc con sâu, dù sao huyết giao yêu tộc là thái cổ thánh yêu tộc, trời sinh khát máu, thường ăn sống sinh vật, năng lực tiêu hóa đứng đầu vạn tộc, dư sức tiêu hóa con phệ hồng trùng. Nhưng lực lượng âm sát trong con phệ hồng trùng cũng sẽ bị nó tiêu hóa, chắc sẽ đau bụng một thời gian.

- Chúng ta hãy mau đi tìm thiên đô nguyên điểm, không còn nhiều thời gian.

Phong Phi Vân nói xong bước nhanh đi.

Mao Ô Quy vác Huyết Giao gào rú trên lưng chạy nhanh đi.

Huyết Giao ôm chặt cổ Mao Ô Quy, hôn mấy cái:

- Quy gia tốt quá, chờ ta khỏe lại chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi.

Mao Ô Quy hét to:

- Bà nội nó, ngươi còn dám hôn nữa có tin là lão phu ném ngươi vào sông . . . Chết tiệt, ngươi làm gì trên lưng ta?

Huyết Giao nói:

- Bụng hơi khó chịu . . . Yên tâm, rất nhanh sẽ xong . . . Sắp rồi . . .

- Tía nó, lại 'đi lớn'!

Phong Phi Vân tìm đến thiên đô nguyên điểm, nằm ở đoạn rộng nhất sông máu. Xác chết trôi trên mặt nước nhiều chất thành núi, phát ra mùi tanh gay mũi.

Phong Phi Vân vui mừng nói:

- Rốt cuộc đuổi kịp.

Phong Phi Vân biết sắp người trở về dương giới.

Mao Ô Quy chạy tới nơi:

- Đây mới chỉ là bắt đầu, con đường này cực kỳ nguy hiểm. Đừng nói chúng ta, dù là bán thánh đến cũng sẽ chết ở giữa đường.

Trên mặt sông Đột nhiên xuất hiện khe nứt không gian, mờ ảo gần như cùng màu với không khí. Chỉ có Phong Phi Vân tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn là nhìn thấy khe nứt đó.

- Đến rồi!

Khe nứt không gian bay rất nhanh, chớp mắt vượt qua sông máu.

- Là lúc này!

Phong Phi Vân đi trước nhảy vào khe hở không gian, chân vừa bước vào đã bị lực lượng mạnh mẽ kéo người, rất khó giữ thăng bằng. Phong Phi Vân bị kéo xoay tròn, rơi xuống vực sâu.

Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả nhảy vào khe hở không gian, chúng nó cũng bị lực lượng lôi kéo cơ thể sắp rách thành mấy mảnh.

- Thanh Đồng cổ thuyền!

Thanh Đồng cổ thuyền bay ra khỏi cơ thể Phong Phi Vân biến thành thân tàu khổng lồ, cổ xưa to lớn như thuyền của thần linh.

Cơn gió Xung quanh tuy dữ dội nhưng Thanh Đồng cổ thuyền vững vàng bay trong bão.

Bùm!

Phong Phi Vân đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền trước. Mao Ô Quy, Huyết Giao, thánh thực quả rớt xuống như mít rụng.

Móng vuốt Mao Ô Quy vỗ thân tàu, ánh mắt tham lam nói:

- Chết tiệt, lần trước cũng vậy, lão phu suýt bị Quỷ Sát Vong Hồn Phong treo cổ. A, con thuyền này không thể, có thể vượt qua Quỷ Sát Vong Hồn Phong. Không chừng chúng ta sẽ bình an quay về dương gian.

- Sao có thể như vậy?

Phong Phi Vân đứng ở đầu Thanh Đồng cổ thuyền nhìn cảnh tượng bên dưới. Phong Phi Vân hóa đá, mắt trợn to, cơ mặt cứng ngắc.

Phong Phi Vân quá quen thuộc nơi này.

Huyết Giao cười to bảo:

- Các ngươi nhìn kìa, tiểu tử Phong Phi Vân sợ ngây người. Dù sao hắn còn trẻ, chưa trải qua sóng to gió lớn . . .

Huyết Giao Đột nhiên biến sắc mặt, ôm bụng vội chạy tới một góc Thanh Đồng cổ thuyền, ngồi xổm xuống 'giải quyết'.

Phong Phi Vân không nghe thấy lời Huyết Giao nói, hắn nhìn chằm chằm phong cảnh bên dưới Thanh Đồng cổ thuyền, lẩm bẩm:

- Ta . . . Ta từn đến đây . . .

Thanh Đồng cổ thuyền lướt nhanh trong hắc ám nhưng không gian Xung quanh quá lớn, thoạt trông tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền rất chậm như con ốc sên bò trên vải đen.

Cảnh tượng nơi này giống y như hoàng tuyền lộ mà Phượng Phi Vân đi.

Phượng Phi Vân bị Thanh Đồng cổ thuyền va chạm ở hoàng tuyền lộ, khi tỉnh lại thì dung hợp ký ức với Phong Phi Vân, Thanh Đồng cổ thuyền xuất hiện trong thân thể hắn.

Mao Ô Quy nhìn bên dưới Thanh Đồng cổ thuyền, nói:

- Không thể nào! Nơi này chính là luân hồi lộ, nếu không phải luân hồi chi ấn bị người lấy cắp khiến địa ngục có lỗ hổng thì chúng ta tuyệt đối không vào được.

Phong Phi Vân lặp lại:

- Luân hồi lộ.

Mao Ô Quy nói:

- Đúng vậy! Nhân quả kiếp trước, luân hồi kiếp sau, chuyển thế đầu thai đi con đường này.

Thánh thực quả hét to:

- Các ngươi nhìn kìa, đằng trước có người, Thanh Đồng cổ thuyền sắp đụng vào người ta!

Đằng trước Thanh Đồng cổ thuyền quả nhiên có người, một nam nhân trẻ tuổi ơi đẹp trai đi trên luân hồi lộ.

Thanh niên thấy Thanh Đồng cổ thuyền lao đến thì hết hồn, hét chói tai.

Bùm!

Tốc độ Thanh Đồng cổ thuyền quá mau, cuối cùng vẫn đụng phải thanh niên, đụng bay gã.

Thánh thực quả nói:

- Tiêu, tiêu đời, gây vạ, đâm chết người.

Phong Phi Vân ngừng Thanh Đồng cổ thuyền, đưa thanh niên bị đụng bay lên thuyền.

Thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc nho sam gọn gàng sạch sẽ, mặt trắng không râu, nho nhã lịch thiệp như thầy giáo. Thanh niên đã xỉu.

Mao Ô Quy sờ cằm:

- Tiểu tử này không đơn giản, có thể vào luân hồi lộ.

Nhưng Mao Ô Quy lục tìm nửa ngày trên người thanh niên không mò được thứ đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.