Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 29: Ta Là Một Con Lộc Ăn Cơm Lữ Hành Đi Đi Dừng Dừng




- Đi thôi.

Lăng Hàn rất đại lượng mà thả bốn người rời đi.

Bốn người Liễu Tuấn ra điếm, vội vã nhanh chân bỏ chạy.

Bọn họ trở về Thánh Nguyên Học Viện, theo lý ba người lục nam không có tư cách tiến vào học viện, ngoại trừ nắm giữ một nghệ ra, vậy ở trên võ đạo ít nhất phải là Hoàng giả mới có thể đi vào học viện.

Mục tiêu của học viện, thấp nhất là bồi dưỡng được Tiên Vương tầng một, mà Vương giả trên căn bản không có khả năng bước vào tầng thứ này.

Có điều mỗi một tên đệ tử của Thánh Nguyên học viện đều cho phép có tuỳ tùng của mình, thành lập thế lực của mình, có thể những đại nhân vật kia cũng cân nhắc đến ngày sau lúc khai chiến với thế lực Hắc Ám, mỗi một học sinh bước vào Tiên Vương cũng có thể có thành viên nòng cốt của mình, tăng cường lực lượng.

Vì lẽ đó, ba người lục nam có thể theo Liễu Tuấn tiến vào Thánh Nguyên Học Viện, chỉ là điểm này liền hấp dẫn vô số Võ Giả, hiện tại ai không muốn vào Thánh Nguyên Học Viện?

- Phế vật! Phế vật! Đều là phế vật!

Liễu Tuấn vừa về tới chỗ ở của mình liền nổi nóng.

Thánh Nguyên Học Viện là do hai mươi hai vị Tiên Vương tầng chín liên thủ chế tạo, đương nhiên cực kỳ phi phàm, không chỉ vô cùng lớn, hơn nữa còn đưa đến rất nhiều đại sơn ở Tiên Vực, linh khí sung túc, còn nắm giữ thuộc tính đặc bịệt.

Có đại sơn thuộc tính Kim, ở phía trên tìm hiểu, đối với tu luyện quy tắc hệ kim sẽ nắm giữ chỗ tốt cực lớn. Tương tự, còn có đại sơn thuộc tính thủy, băng tuyết bao trùm, Thủy Long quấn quanh, đại sơn thuộc tính Lôi, chớp trắng lóa suốt ngày không dứt.

Đan Sư như Liễu Tuấn tự nhiên là ở trên Dược Sơn, trên núi gieo cả các loại dược liệu, thậm chí còn có vài cây Tiên dược. Nhưng các Tiên dược cơ bản đều ở trong Ngũ hành, loại như Không Gian hoa thì ngay cả Tiên Vương cũng không thể mạnh mẽ kéo đến nơi đây.

Hắn nắm giữ một gian động phủ, linh khí sung túc, vừa lợi cho tu luyện, tương tự cũng lợi cho luyện đan.

Ba người lục nam nhưng cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.

Có thể nói cái gì a?

Bọn họ xác thực không có chút tác dụng, ngược lại bởi vì phá hoại gia cụ, tăng thêm nợ nần cho Liễu Tuấn. Nhưng bọn họ cũng rất oan ức, nguyên bản tu vi Thiên Hồn đã đủ mạnh, coi như thiên tài hàng đầu trong học viện cũng vừa mới đột phá Tiên Phủ, Thiên Hồn còn chưa đủ trâu bò sao?

Nhưng sự thực là đẫm máu như thế, để ba người hoàn toàn không có chỗ trống biện giải.

Liễu Tuấn phát ra một trận tính khí, sau đó cũng chậm chậm bình tĩnh lại.

- Thù này, phải báo!

Hắn nói.

Đó là đương nhiên, không nói cái khác, chỉ là bị Lăng Hàn bẫy đi 150 triệu Tinh Thạch cũng không thể quên đi a!

Đây chính là toàn bộ gia sản hắn mấy chục triệu năm qua khổ cực kiếm được, nghĩ tới liền để hắn đau lòng đến thổ huyết.

- Người này... Hẳn là Hoàng giả cấp bậc Thiên Hồn!

Hắn suy đoán, bằng không không thể dễ dàng từ trong tay ba người lục nam bắt hắn.

- Thánh Nguyên Học Viện quy định, chỉ có Hoàng giả mới có tư cách tham dự chân tuyển, mà hắn ở đây mở hiệu thuốc nói rõ hắn không có thông qua chân tuyển, bằng không ta không thể nào không biết có một nhân vật như vậy.

- Đã như vậy, vậy ta mời một tên Thiên Hồn Đế giả ra tay, hẳn có thể dễ dàng trấn áp hắn!

- Vừa vặn, Cốc Ngọc Thụ đang cầu ta giúp hắn luyện chế Trúc Bí Đan, ta nhờ hắn giúp ta ra tay, hắn tất nhiên sẽ không thoái thác!

- Được, mời hắn ra tay!

...

Mặc dù nói là đi dạo phố, nhưng một chút Hổ Nữu liền chạy trở về.

- Quá chán!

Nàng vừa vào cửa liền oán giận nói những thứ kia làm sao làm sao ăn không ngon.

Đang nhổ nước bọt đến lợi hại, chỉ nghe một tiếng cười gằn, Liễu Tuấn lại trở về.

- Hàn Lâm...

Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, ăn qua một lần thiệt thòi, hắn tự nhiên tìm hiểu “rõ ràng” nội tình của Lăng Hàn.

- Ngươi hắc của ta bao nhiêu đồ vật, ta không chỉ muốn ngươi nhả ra toàn bộ, còn phải tăng gấp bội!

Lăng Hàn đang bị Hổ Nữu tàn phá lỗ tai đến sắp muốn nứt ra, bị Liễu Tuấn đột nhiên xuất hiện, không khỏi đại hỉ, đây chính là người tốt cứu khổ cứu nạn a!

Hắn nhìn Hổ Nữu lắc đầu, ra hiệu hiện tại là thời điểm phải làm chính sự.

Hổ Nữu nguyên bản rất khó chịu, lập tức nghiêng đầu qua, tàn bạo trừng Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn là thiên tài đan đạo không sai, nhưng ở trên võ đạo không có thiên phú quá mức đặc thù, võ đạo chi tâm đương nhiên cũng không phải rất mạnh mẽ, bị Hổ Nữu trừng như thế, nhất thời đằng đằng đằng lui về phía sau, suýt chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.

Không ngồi xuống, không phải hắn khắc phục hàn ý trong lòng, mà là được một người phía sau đưa tay ra, đặt ở trên lưng, lúc này mới ngăn cản hắn xấu mặt.

Đây là một người trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, mặc áo trắng, tóc đen xõa tung, từng sợi đều toả ra thần quang, phảng phất như Thần Tiên trong người.

Có điều, anh tuấn là anh tuấn, thần lãng là thần lãng, nhưng đầy mặt đều là kiêu ngạo, nhìn Lăng Hàn nói:

- Lấy ra toàn bộ tiền tài bẫy người, bồi thường gấp bội nữa, ta lại đoạn ngươi một tay, chuyện này coi như giải quyết.

- Đoạn ngươi một tay, là bởi vì ngươi để ta ra tay!

Hắn chỉ ngực của mình:

- Cốc Ngọc Thụ ta ra tay, chưa từng có đạo lý không thấy máu!

Cuồng, cũng thật là đủ cuồng!

Lăng Hàn không khỏi sinh hứng thú, nhìn về phía Liễu Tuấn hỏi:

- Ngươi là từ nơi nào tìm được cái ngu ngốc này? Rất dụ người a!

- Muốn chết sao?

Liễu Tuấn vẫn không trả lời, Cốc Ngọc Thụ đã hừ lạnh, ánh mắt nhìn thẳng Lăng Hàn, toả ra hàn ý uy nghiêm đáng sợ.

Lúc này Liễu Tuấn mới nói:

- Ngươi biết hắn là ai sao? Cốc huynh là học sinh hạng nhất của Thánh Nguyên Học Viện, đường đường Đế giả, tuy giống như ngươi đều là Thiên Hồn, nhưng thực lực không biết muốn nghiền ép Hoàng giả như ngươi bao nhiêu lần!

Lăng Hàn không khỏi cười nói:

- Làm sao ngươi biết ta là Hoàng giả, vạn nhất ta cũng là Đế giả thì sao?

- Chuyện cười!

Cốc Ngọc Thụ giễu cợt nói.

- Đế giả là nhất định có tư cách tiến vào học viện, Hoàng giả mới chỉ có tư cách tham dự chân tuyển, ngươi tất nhiên là không có thông qua chân tuyển, lại ngựa nhớ chuồng không đi, mới sẽ lưu lại ở đây!

- Thân là một Võ Giả, lại bán dược mà sống, thực sự là mất mặt!

Lăng Hàn cười ha ha:

- Có bản lĩnh ngươi không ăn đan dược a!

Cốc Ngọc Thụ không thèm để ý, dưới cái nhìn của hắn Đan Sư chỉ là công cụ phục vụ Võ Giả, nếu không có hắn cần đại lượng Trúc Bí Đan đến xung kích Tiên Phủ Cảnh, ngay cả Liễu Tuấn cũng không ở trong mắt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.