Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 1: Không Xong Cảm Giác Tắc Nghẽn Cơ Tim




“Đại ca... Có thể đem Dạ Sắc giao cho em không?” Anh Lạc Ngưng mở miệng, xung phong nhận việc nói muốn tiếp quản Dạ Sắc.

“Điều này không thể? Anh không cho phép!” Anh Mị Sí nói đầu đầu tiên. Đùa gì chứ, Lạc Ngưng đơn thuần như thế sao có thể chạm tới nơi này?

“Tôi cũng không đồng ý.” Anh Thiên Ngạo cũng có ý tưởng giống hắn. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn cho Lạc Ngưng tiếp nhận sản nghiệp Anh bang, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, được mọi người bảo hộ là tốt rồi.

“Đại ca... Em đã không phải trẻ con... Em có thể...” Anh Lạc Ngưng biết, trước mắt trận này rất khó đánh, nhưng cậu vẫn muốn đánh, bởi vì cậu không muốn luôn được bảo hộ, nếu có thể, cậu cũng muốn vì mọi người làm chút gì đó.

“Lạc Ngưng, nghe lời, cái gì em cũng không cần làm.” Anh Thiên Ngạo nói tiếp.

“Đại ca...Dạ Sắc cần có người quản lý... Nhị ca đã tiếp nhận Bất Lạc Thành... Kì Kì cùng Mạc Mạc lại còn nhỏ... Tổng không có khả năng bảo hai đứa gánh đi...?” Anh Lạc Ngưng tiếp tục thuyết phục hắn.

“Cho dù như vậy cũng không tới phiên em làm.” Anh Thiên Ngạo vẫn không muốn, hắn đương nhiên biết hai đệ đệ khác cũng không thể, cho nên hắn mới đau đầu.

“Đúng vậy, Lạc Ngưng, anh cũng không muốn em làm việc này.” Anh Mị Sí cũng hát đệm.

Hàn Tử Hằng một câu cũng không muốn nói, chỉ lẳng lặng nhìn ba người này ngươi một câu ta một câu, thuận tiện nghĩ nghĩ để chuẩn bị mở miệng.

Dù sao loại chuyện này cuối cùng vẫn rơi xuống trên người y, y đã sớm biết.

“Đại ca... Chẳng lẽ anh có người thích hợp để chọn sao...?” Anh Lạc Ngưng hỏi hắn.

“Đương nhiên chính là Hàn Tử Hằng a, bằng không còn có ai.” Anh Mị Sí giành trước trả lời.

“Tử Hằng ca...? Vì sao...?” Anh Lạc Ngưng khó hiểu, Tử Hằng ca nào có biện pháp xử lý nhiều chuyện như thế?

“Nào có gì, bằng không có thể làm sao?” Anh Mị Sí mới bất chấp Hàn Tử Hằng có mệt hay không, dù sao hắn không muốn Lạc Ngưng đi ra bên ngoài phao đầu xuất hiện.

Anh Thiên Ngạo trong lòng giãy dụa, không biết nên lấy chủ ý gì cho tốt.

“Vậy giao cho tôi đi.” Hàn Tử Hằng cuối cùng hé răng.

“Hàn Tử Hằng đã nói như thế, vậy cho hắn đi.” Tính ngươi thức thời, Anh Mị Sí nghĩ.

“Không được!” Nhưng Anh Lạc Ngưng lại đột nhiên sinh khí.

“Đại ca, không thể để Tử Hằng ca vất vả như thế, anh ấy phải bảo vệ anh còn phải xử lý nội bộ bang đã muốn đủ mệt mỏi, sao có thể để anh ấy tiếp nhận Dạ Sắc? Huống hồ, đây là việc Anh gia chúng ta nên phụ trách không phải sao? Không phải chuyện gì cũng để cho Tử Hằng ca vì chúng ta bôn ba!” Anh Lạc Ngưng khó có khi dùng ngữ khí mạnh bạo nói.

Hàn Tử Hằng có điểm kinh ngạc, Anh Lạc Ngưng cư nhiên sẽ vì y nói chuyện?

“Lạc Ngưng, em... Thật sự muốn tiếp quản Dạ Sắc?”

Anh Thiên Ngạo có điểm bị Anh Lạc Ngưng nói làm đả động, hắn cảm thấy được cậu nói đúng, Hàn Tử Hằng nói sao cũng không phải người Anh gia, quả thật không cần phải vì bọn họ làm tới tình trạng này.

“Em có thể, tin tưởng em, đại ca.” Trong mắt Anh Lạc Ngưng tràn ngập kiên định.

Đại khái đây là tính chất chuyên chúc đặc biệt của Anh gia bọn họ đi? Mỗi người một khi quyết định thật sự rất khó sửa đổi, nhất là khi lộ ra ánh mắt kiên định như thế, tỏ vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Anh Thiên Ngạo có nghĩ tới Lạc Ngưng tiếp quản Dạ Sắc sẽ được, nhưng cũng ở dưới tình huống bất đắc dĩ mới suy tính, nếu Lạc Ngưng có tâm, không bằng để cậu thử xem? Nhưng còn Mị Sí. Cho dù bức Mị Sí tiếp quản hai vùng cũng không thể chuyên tâm, nhưng liên lụy đến Lạc Ngưng, không cần hắn nhiều lời hắn cũng sẽ đi hỗ trợ.

“Vậy... Dạ Sắc làm phiền tới em.” Anh Thiên Ngạo cuối cùng thỏa hiệp.

“Em sẽ có gắng, đại ca, cám ơn anh.” Cuối cùng cũng thuyết phục được đại ca, thật tốt quá, Anh Lạc Ngưng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh Mị Sí tuy rằng rất không đồng ý, nhưng hắn cũng không có biện pháp phản kháng đại ca, chính mình chạy hai bên chạy là được, miễn cho Lạc Ngưng có sai lầm gì hắn sẽ chịu không nổi.

*-*-*-*-*-*

Hàn Tử Hằng cảm thấy rất quái lạ, phi thường quái.

Anh Thiên Ngạo sao có thể dễ dàng thỏa hiệp? Lấy hiểu biết của y đối hắn, căn bản không hợp với lẽ thường a!

“Lại suy nghĩ cái gì?”

Thanh âm Anh Thiên Ngạo phía sau truyền đến, Hàn Tử Hằng bị hắn làm hoảng sợ.

Anh Thiên Ngạo phát hiện Hàn Tử Hằng dạo này luôn như vậy, thường thường xảy ra tình trạng không biết suy nghĩ cái gì, nhìn y một bộ bị hắn dọa nhảy dựng, không nói gì thật bất đắc dĩ.

“Anh Thiên Ngạo, tôi hỏi cậu.” Hàn Tử Hằng quyết định trực tiếp hỏi bản nhân sẽ nhanh hơn.

“Hỏi cái gì?”

“Sao cậu lại nguyện ý để cho Lạc Ngưng tiếp quản Dạ Sắc?”

“EM ấy nói như vậy, bằng không thì sao?” Anh Thiên Ngạo cảm thấy hắn nên tôn trọng quyết định của Lạc Ngưng.

“Không có khả năng, đừng nói giỡn.” Hàn Tử Hằng đối hắn lắc lắc đầu.

“Cái gì không có khả năng?” Không hiểu đây là đang nói gì?

“Dựa vào cậu bảo hộ Lạc Ngưng như thế sao có thể để em ấy tiếp quản?” Hàn Tử Hằng mặc kệ nghĩ sao cũng thấy được không hợp.

“Sao vậy? Hay cậu cũng muốn tiếp quản?” Anh Thiên Ngạo lười nói thêm, hơn nữa cũng không muốn cho Hàn Tử Hằng biết kỳ thật hắn lo lắng không muốn để y quá mệt mỏi.

Lời nói không được tự nhiên, hắn nói không nên lời.

“Vậy cũng không sao, dù sao tôi cũng thực nhàn.” Hàn Tử Hằng nói trái với lương tâm.

“Thực nhàn? Cậu có nhiều thời gian phải không?” Anh Thiên Ngạo đương nhiên biết y nói không phải thật sự, đừng nói đi theo hắn bên người bảo hộ hắn, thường thường mỗi ngày về đến nhà còn phải đi xử lý công việc, không lẽ có nhiều thời gian?

“Đúng vậy, mỗi ngày chỉ phải bảo hộ cậu tôi nhanh buồn chết, Dạ Sắc không tồi, hẳn sẽ chơi vui lắm.” Hàn Tử Hằng cười cười, ngẫu nhiên muốn trạc Anh Thiên Ngạo một chút.

“Sao vậy? Cậu lại quên tôi nói rồi cái gì rồi sao?” Anh Thiên Ngạo nhìn y như vậy, chẳng lẽ là muốn đi Dạ Sắc tìm hoan mua vui?

“Nói cái gì?” Hàn Tử Hằng đưa đầu tựa vào trên bàn, kỳ thật y có điểm mệt mỏi, nhưng lại rất muốn cùng Anh Thiên Ngạo đấu đấu võ mồm.

“Thân thể của cậu là của tôi, cậu đã quên sao?” Anh Thiên Ngạo cố ý đi đến trước mặt y nhìn y.

Hàn Tử Hằng ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, trong lòng vẫn cảm thấy được, người này bệnh còn chưa hết a?

“Sao không trả lời?” Không nghe được câu trả lời, Anh Thiên Ngạo sẽ không bỏ qua.

“Vâng, có thể bị cậu thích thật sự là vinh hạnh của tôi.” Hàn Tử Hằng bĩu môi.

“Đương nhiên là vinh hạnh của cậu.” Anh Thiên Ngạo nói.

Hàn Tử Hằng không biết vì sao, cỗ cảm giác rối rắm như tơ vò rong lòng kia lại dâng lên.

Rốt cuộc y ở trong lòng Anh Thiên Ngạo, Hàn Tử Hằng là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.