Bốn Chàng Hoàng Tử Và Tứ Đại Mĩ Nhân

Chương 2




Bên ngoài vài dặm, trong lầu các, Hùng Bá cùng Phong Nộ ngồi đối diện cách một chiếc bàn.

Trước người họ đặt toàn mỹ thực tiên nhưỡng nhưng giờ phút này hai người không còn tâm tư đi để ý tới. Chỉ ngồi yên lặng tựa hồ là đang chờ tin tức nào đó.

Thần sắc cả hai nhìn như lạnh nhạt nhưng hô hấp hô hấp phập phồng, còn có nắm chặt hai tay. Có thể nhìn ra tâm tình hai người cũng không bình tĩnh như vậy như mặt ngoài, thật ra là ẩn mang lắng. Nhìn ngoài cửa sổ, lâu các cao bảy tầng ở ngoài vài dặm, Hùng Bá ngưng lông mày như có điều suy nghĩ như có điều suy nghĩ, hắn rót rượu đầy chén của mình.

- Phong huynh, ngươi cảm giác Việt Quan Vân đi lần này có kết quả ra sao?

Khuôn mặt Phong Nộ khẽ nhúc nhích, cũng từ trong trầm tư hoàn hồn, trước khi trả lời thì nhìn về phía đội tàu Càn Thiên Sơn thành.

- Ta thấy Cổ Liệt Không, Chu quân hầu cùng Linh Pháp Không còn trên thuyền, không hề có cảm giác. Ba người không có ở đây, bên người Tông Thủ không ai là đối thủ của hắn. Nói không chừng giờ phút này Tông Thủ đã chết trong tay hắn. Hôm nay chỉ nhìn tay chân phía sau hắn xử lý có sạch sẽ hay không thôi.

Mi tâm Hùng Bá nhăn thành một chữ Xuyên (川), rượu trong chén đã uống nhưng không biết được dư vị là gì.


- Nhưng bổn tọa tại sao lại cảm giác, lúc này đây có thể sẽ sinh biến cố khác? Việt Quan Vân chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Phong Nộ nghe vậy, trong lòng cũng cả kinh, trong lồng ngực hắn đồng dạng là dâng lên cảm giác xấu. Có vẻ lần này tỉ mỉ trù tính ám sát chưa hẳn là có thể thuận lợi đạt thành.

Cũng không biết là bởi sự tình kia hay không mà Không Khí Các bên kia nhìn như tứ phía cởi mở. Kỳ thật bên trong bố linh trận, cấm chế sâm nghiêm, linh giả dưới bậc bảy căn bản là không cách nào biết được tình hình bên trong đến cùng như thế nào.

- Làm sao có thể?

Cười cười một tiếng, Phong Nộ vứt bỏ tạp niệm, trực tiếp chuyển sang chuyện khác:

- Lần này Việt Quan Vân một người đi, bản thân ta cảm giác có chút xin lỗi hắn. Sinh tử của Tông Thủ không phải sự tình một nhà Đào Vân Thành hắn.

- Cố nhiên không phải sự tình một nhà hắn nhưng chờ Tông Thủ trở về tổn thất lớn nhất lại nhất định là đám người Đào Vân Thành!

Hùng Bá âm thầm cười lạnh một tiếng nhắc tới Phong Nộ có lòng áy náy, hắn là người thứ nhất không tin. Mèo khóc chuột giả từ bi mà thôi.


- Mà nếu Tông Thủ đã chết thì được ích lớn nhất cũng vẫn là Đào Vân Thành. Hắn không đi ai đây?

Nói xong những lời này, trong nội tâm Hùng Bá chợt thấy dễ chịu không ít, lo lắng trong lồng ngực chợt giảm đi nhiều.

Xem ra quả nhiên bởi vì quá mức khẩn trương, nếu còn Tông Thủ thì Liệt Diễm Sơn lúc này đây chỉ sợ ít nhất cũng phải tổn thất một tỉnh. Nghiêm trọng thậm chí có nguy cơ diệt vong, nhưng nếu Tông Thủ bỏ mình, chẳng những lần này nguy cơ giải trừ mà còn thừa cơ dựng lên.

Một thân sinh tử của kẻ này liên quan đại cục miền tây Đông Lâm há có thể không làm cho người ta để ý.

Trong lòng còn đang tính toán đợi đến lúc tin tức truyền đến, chính mình nên tính toán hai người chia cắt Càn Thiên Sơn thành này như thế nào thì Hùng Bá lại chợt nghe xa xa, truyền đến một tiếng vang ầm ĩ, Hùng Bá trước là có chút không vui, tiếp theo khi mấy câu lục tục lọt vào tai, hai lỗ tai của hắn bỗng nhiên rung rung.

Ngay tại tiếp theo trong nháy mắt thân hình Hùng Bá bay vọt lên, thân hình cao hai trượng như cự điểu lướt tên không trung.

Không tới mười nhịp thở đã tới bên ngoài vài dặm, hắn đứng trên một tòa lâu các cao tầng nhìn về phía cửa của Không Khí Các.

Mà giây lát sau, sắc mặt Hùng Bá cũng lập tức tái nhợt.

Chỉ thấy trước lầu các là một cái khung xe ngựa, trên có mấy cái giá gỗ. Việt Quan Vân lúc trước hắn suy đoán hẳn là sớm đã diệt sát Tông Thủ giờ phút này thân thể cắt thành hai đoạn treo trên giá gỗ, mấy chiếc xe còn lại cũng có mấy thi thể.

Cửa ra vào Không Khí Tông nổi lên tiếng xì xào bàn tán, người vây ở đây cũng càng ngày càng nhiều.

- Người này không phải Đào Vân Thành chủ Việt Quan Vân? Ta không nhìn lầm chứ?

- Nhìn tướng mạo thì đúng rồi, vị này ta từng bái kiến. Làm sao lại chết ở đây nhỉ?

- Tất nhiên là Việt Quan Vân không thể nghi ngờ, nghe nói là muốn ám sát Càn Thiên thành chủ Tông Thủ bất thành, bị chém giết tại chỗ, có Không Khí Tông ngoại môn chấp sự Kiều Hàn ở đây làm chứng. Cố ý treo thi thể để cảnh cáo bọn chuột nhắt.

Người nọ vừa dứt lời, các loại thanh âm càng thêm hỗn loạn ầm ĩ.

- Nguyên lai thật sự là hắn! Hơn phân nửa là thủ đoạn vì tiền bạc của Càn Thiên Sơn mới nảy lòng tham ám sát. Cũng không biết rốt cuộc là chết ở tay ai mà thê thảm như thế?

- Hắc! Xem ra phải muốn thay đổi rồi. Đông Lâm sợ là một nhà độc đại. Ta vốn tưởng Càn Thiên Yêu Vương tuổi nhỏ kế vị, cơ nghiệp Tông Vị Nhiên lưu lại chỉ sợ chèo chống không đến vài năm. Nhưng không ngờ, một kẻ phế vật tay trói gà không chặt thật đáng sợ.

- Việt Quan Vân là bá chủ một đời lại chết như thế? Không biết là người phương nào giết?

Hùng Bá cảm thấy tay chân lạnh cứng, lời nói sau đó của những người kia hắn không còn chú ý lắng nghe nữa. Thân ảnh Phong Nộ còn hơn hắn một bậc đã đuổi tới, cả hai đều có thể rõ ràng cảm giác sự lạnh lẽo trong lòng đối phương.

Việt Quan Vân vừa chết, Đào Vân Thành toàn người vô năng, Tông Thủ không phải là càng thêm không kiêng nể gì cả, không cách nào phục trị?

Trong lòng họ càng kinh hãi, Việt Quan Vân Địa Luân Cửu Mạch đỉnh phong khoảng cách Thiên Vị cũng không xa. Bên người Tông Thủ rốt cuộc là người phương nào có bổn sự đánh chết mà Việt Quan Vân không thể chạy trốn? Mấy Huyền Võ tông sư ba thành sai đi tham dự cũng không một ai may mắn còn sống sót?

Ý niệm lộn xộn chuyển, Hùng Bá đưa mắt chung quanh. Chỉ thấy phụ cận nơi này còn có hơn mười hơn người đều bình tĩnh nhìn những người trên giá gỗ của xe ngựa cửa ra vào.

Hắn nhận ra mấy vị trong đó, chủ sự Thông Linh đảo của Ma Vân Tông người này đã sắp xếp cho bọn hắn một vị Linh Sư tử sĩ. Bản thân sắp tọa hóa vì vậy không sợ tử vong, còn lại còn có chấp sự thế gia Tuyết thị, Thượng Tiêu Tông, Huyền Tố Tông, Đạo Danh Tông, Ma Kỳ Tông, Tàng Kiếm sơn trang... Thường cho một ít chỗ tốt, ý đồ lung lạc cũng đồng dạng xuất hiện hoặc là nhíu mày không nói hoặc là lộ thần sắc lo lắng, tuy nhiên cũng có người lúng túng, sắc mặt xanh trắng.

Rồi sau đó Hùng Bá lại bỗng nhiên tâm thần rung rung, trong lòng báo động. Ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía cửa ra vào Không Khí Tông!

Chỉ thấy Tông Thủ đang từ bên trong đại môn kia đi ra, con ngươi băng lãnh nhìn về phía hai người Phong Nộ không che dấu sát ý cơ hồ khiến hắn triệt để đông cứng trong lòng biết chắc, ngày hôm nay danh tự thiếu niên này nhất định truyền khắp tam sơn ngũ nhạc, thiên hạ đều biết.

Mười bốn tuổi đã là bá chủ một quốc gia.

Giờ phút này cách nơi đây vài trăm dặm có một thuyền lá nhỏ lướt đi trên vân hải, không hề ó vân hạm thân hình khổng lồ nhưng nó vẫn lướt đi nhanh gấp mười lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.