Bốn Chàng Hoàng Tử Và Tứ Đại Mĩ Nhân

Chương 8




Chỉ thấy trong quân trận, gần vạn trượng giáp bảo vệ xung quanh một mặt đại kỳ chữ Vân phất phới. Dưới đại kỳ là mười người mặc giáp đẹp đẽ quý giá, cầm đầu là thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy, hơi có vẻ xanh trắng có chút nhang nhác Việt Quan Vân. Lúc này hắn ngạo nghễ nhìn lại, mắt lộ ra vẻ mỉa mai.

- Việt Linh Hoàn đúng là khi dễ người thái quá, tưởng Sài Nguyên ta không làm gì được hắn sao?

Một cỗ lệ khí buồn bực sâu trong đáy lòng không thể phát tác khiến hắn bị đè nén vô cùng.

Tô Mạn cũng theo ánh mắt hắn nhìn lại. Chỉ thấy quả nhiên là vị thế tử Đào Vân Thành được Việt Quan Vân sủng ái nhất.

Bất quá lập tức ánh mắt của hắn đã bị người còn lại hấp dẫn. Thân hình cao hai trượng, cưỡi một đầu kỵ thú khổng lồ cao tám trượng, toàn thân không biết ăn mặc mấy tầng áo giáp, tầng ngoài cùng là áo giáp màu đỏ có mấy chục cái gai ngược. Bên hông hắn giắt mấy chục cái liên chùy to như vạc nước, đồng dạng toàn thân huyết sắc vô cùng dữ tợn.

Khí tức của hắn hung lệ hơn so với hung thú nổi tiếng mấy phần.

- Người nọ là Huyết Chuy Ngụy Khả Đào Vân Thành, không thể khinh thường.

Tô Mạn quay đầu, chỉ thấy trên mặt Sài Nguyên không ngừng vặn vẹo. Trong mắt thoáng hiện hung mang tựa hồ cũng sắp bộc phát. Hắn vội vàng khuyên nhủ:

- Kính xin Sài quốc công lấy đại cục làm đầu!

Trong giọng nói của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, kỳ thật đâu chỉ là Đào Vân Thành không muốn động thủ, vào lúc này Càn Thiên Sơn đồng dạng cũng không dám khiêu khích.

Một bên là không muốn, một bên là không dám, tự nhiên ai cao ai thấp có thể thấy được.

Dùng lực lượng một thành đối kháng ba thành liên thủ. Càn Thiên Sơn thành đều có bá chủ ngạo khí sẽ không sợ hắn. Nhưng tại thời điểm chư nước thuộc hạ nhân tâm lay động, bấp bênh hết sức. Phần thắng của Càn Thiên Sơn thành chưa đủ hai thành, hơn nữa mặc dù có thể thắng cũng nhất định là thắng thảm. Mấy năm sau chưa hẳn có thể khôi phục nguyên khí, được không bù mất.

Trên mặt Sài Nguyên biến ảo xanh trắng, ngay sau đó bỗng nhiên trong lòng khẽ nhúc nhích đột nhiên nhìn về phía sau lưng. Chỉ thấy ngoài mấy chục dặm, bóng người lay động, bụi mù bay lên tựa hồ có đại quân dần dần đi tới.

Hắn không khỏi càng giận, biết được đây là Giới Phù Thành phía sau đã xuất binh, trinh sát dưới trướng hắn sớm có bẩm báo cũng không ngoài ý muốn và đề phòng. Chỉ là vào lúc này thật khiến cho người ta phẫn hận, hận không thể thét một tiếng đại chiến một hồi. Xem đám tiểu sửu này coi thường uy danh của Sài Nguyên hắn trên chiến trường như thế nào.

Lại chỉ giây lát sau, Sài Nguyên đem mối hận trong lòng cường hành áp xuống. Vài thập niên đánh trận của hắn tự nhiên sẽ hiểu nặng nhẹ. Hắn cắn răng, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nơi này đã không thể giữ, mệnh lệnh chư quân chuẩn bị lui hướng Tàng Binh Cốc!

Lại nhìn về phía phía dưới, năm vạn người đã lấp đầy cạm bẫy, ung dung tháo dỡ tường gỗ bên ngoài binh doanh hắn nghiến răng nghiến lợi:

- Để cho người phía trước lui ra! Tô Đô thống, ngươi dẫn theo quân cản phía sau!

Thần sắc Tô Mạn rùng mình, hai tay nghiêm nghị ôm quyền nói:

- Quốc công yên tâm! Tô Mạn nhất định chống được đại quân, bình yên lui phản!

Sau một lát, khi quân lệnh hạ đạt. Trong binh doanh đóng ở ba cái trấn quân bắt đầu tự động từ trong doanh rời khỏi. Cho dù là rút lui khỏi, cũng cực kỳ nghiêm chỉnh.

Sài Nguyên lúc này mới thoả mãn gật nhẹ đầu, đang muốn giục ngựa rời đi thì chợt thấy phía dưới dựng lên quân kỳ, cẩn thận nhìn một cái chỉ thấy phía trên viết: Vị Nhiên vừa chết, Càn Thiên không tướng; Sài Nguyên vô năng, mệt chết tam quân; quân ta tay không cũng không dám chiến; 50 vạn quân tất cả đều là bọn hèn nhát!

Ba mươi sáu chữ to đâm vào hai mắt người, hơn hai mươi vạn người phía dưới đồng thời truyền đến tiếng cười to rung trời tràn ngập ý trào phúng.

Tâm thần Sài Nguyên chấn động, trước mắt tối sầm. Hắn nhịn không được, một ngụm máu tươi phun ra. Hồi lâu sau, mới dần dần khôi phục, lửa giận trong mắt nhìn thanh niên đang đắc ý càn rỡ.

- Việt Linh Hoàn đúng là muốn chết!

Tâm niệm quét ngang, Sài Nguyên cắt đứt ý định rút lui, thực sự không phải là mất đi lý trí không chú ý đại cục.

Mà là ngày hôm nay mình nếu mình còn lui, như vậy sĩ khí của vài chục vạn binh mã dưới trướng chỉ sợ sẽ mất hết.

Không phải là không thể chiến không thắng, chỉ là bởi vì nhiều cố kỵ mới không thể không lui mà thôi.

Nhưng nếu đối phương đã bức bách như thế thì ngày hôm nay cho dù là huyết nhuộm cát vàng cũng phải cho bọn chúng biết được quân tiên phong Càn Thiên Sơn, huyết hùng Sài Nguyên hắn quân tiên phong tuyệt đối không thể khinh thường!!

Ý niệm xoay chuyển, Sài Nguyên đã quyết định, Tô Mạn bên cạnh cũng lộ vẻ giận dữ, hắn xuống ngựa nửa quỳ:

- Xin quốc công hạ lệnh, dùng tình cảnh của quân ta ngày hôm nay chỉ có thể tử chiến đến cùng! Lần này Tô Mạn cho dù da ngựa bọc thây cũng muốn cùng địch giai vong!

- Tốt!

Sài Nguyên cười to một tiếng tràn ngập khí tức bi tráng khốc liệt.

Tiếp theo trong nháy mắt, hắn ngơ ngẩn lần nữa, chỉ thấy tình hình dưới núi lại biến đổi.

Việt Linh Hoàn ngạo nghễ ngồi trên ngựa lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt phảng phất còn lộ ra ý niệm lo lắng.

Một lần hoảng loạn đang nhanh chóng khuếch tán. Trong chốc lát, chỉ thấy hơn mười vị ngân giáp kỵ sĩ, tính cả cận vệ phụ cận gần trượng cũng loạn lên, không còn cảnh tượng bền chắc như thép, mọi người đồng tâm hiệp lực giống như trước đó.

Đại kỳ ba mươi sáu chữ to cũng thu hồi ngay sau đó.

Tiếp đến chỉ một phút sau, chỉ thấy vậy hai mươi đại quân lần luợt lui bước. Một lần nữa lui về trong doanh, sĩ khí ngẩng cao, tràn ngập khinh thường một phương Càn Thiên Sơn giờ phút này xám xịt, có vẻ chật vật lui về.

Ngay cả năm vạn tướng sĩ nước phụ thuộc phía trước cũng không đi quản.

Hơn nữa tựa hồ cũng không còn ý muốn đóng ở đối diện nữa, bọn họ trực tiếp lui lại, tựa hồ rất sợ tốc độ không nhanh, rất nhiều đồ quân nhu cũng bị cường hành bỏ xuống.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Sài Nguyên không hiểu ra sao, trong lồng ngực hắn vẫn tràn ngập lệ khí không hiểu nổi Việt Linh Hoàn rốt cuộc là có dụng ý gì.

Dụ địch xuất kích? Tựa hồ không cần, phía sau có biến, làm sao có thể?

Đào Vân Thành ở phía tây Vân Giới, một đảo nhỏ hải ngoại diện tích hai mươi lăm vạn dặm. Mấy chục năm đánh trận chiếm cứ tứ tỉnh chi địa gần bờ biển, ở sát vách chỉ có Vân Hà Liệt Diễm cùng với Càn Thiên ba thành là địch.

Liên hợp cùng Vân Hà Liệt Diễm hai thành sẽ tránh lo âu về sau.

- Chẳng lẽ là Vân Hà Thành hoặc là Liệt Diễm thành xé bỏ minh ước?

Tô Mạn cũng đang kỳ quái, những lời này vừa mới nói ra thì lắc đầu. Hai thành nếu muốn chọc vào minh hữu một đao, cũng sẽ không chọn lúc đội tàu ba thành vẫn còn dưới Vân Hải liên thủ săn bắn.

Lại nhìn lại sau lưng, chỉ thấy chư thành xuất từ giới phù mới vừa vặn đến hơn hai mươi vạn binh mã giờ phút này cũng đang lùi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.