Bốn Chàng Hoàng Tử Và Tứ Đại Mĩ Nhân

Chương 3




Tông Nguyên giờ phút này rốt cục thoát khỏi huyết vụ trở lại, một thương đâm ra thế như thiên quân, thời điểm lôi quang màu tím thịnh nhất, hắn dùng thương thế trọng kích đâm nát cổ họng một Huyền Võ tông sư.

Sau một lát, chói mắt chói mắt dần dần biến mất, thị giác của mọi người. Chỉ thấy trước người Tông Thủ bốn xích, thân hình Việt Quan Vân Đào Vân Thành chủ cắt thành hai đoạn trên mặt đất, toàn thân bị lôi điện cháy đen, tử trạng thê thảm, quả thực khó nói lên lời. Trước người Tông Nguyên đồng dạng có một vị Huyền Võ tông đầu thân hai đoạn.

Giờ phút này ở trong lầu các còn có ba tên thích khách nữa, ai cũng có tu vi Huyền Võ nhưng không một người đi để ý. Cũng không ai cho rằng ba người này có uy hiếp gì.

Ánh mắt mọi người tập trung ở trên thi thể của Việt Quan Vân, có trào phúng mỉa mai, có thương cảm tiếc hận, có không dám tin...túm lại là rất phức tạp.

Tâm thần Kiều Hàn vẫn còn đang hống hoảng, trong lòng thầm nghĩ bá chủ xưng hùng phía tây Vân Giới hơn hai mươi năm, vua của Tây Hải đã chết như thế sao? Thật là buồn cười!!! Không chỉ là Kiều Hàn cả kinh giật mình mà tứ thành chủ đứng ở phía xa cũng kinh ngạc hồi lâu.

Lấy Lạc Thủy, Huyền Thủy thành chủ cầm đầu, bốn người đề nghị từ thuộc hạ chi thành trở thành trực thuộc thật ra là có duyên cớ khác.

Nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Tông Thủ tay không tiếp kiếm, lông tóc không bị tổn thương, mà Đào Vân Thành chủ kiêu hùng thành danh nhiều năm lại bị một kiếm chém giết, nhất thời cũng không biết đến cùng có nên cao hứng vì mình đã gặp may hay không.

Vừa rồi một khắc đó, đám người vốn cho rằng Tông Thủ lần này là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong nội tâm cũng âm thầm hối hận. Chỉ trong giây lát, kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ.

Nguyên lai tân chủ Càn Thiên của đám người, thiếu niên quân vương. Ngoại trừ thao lược hơn người, mưu tính vô song mà ngay cả võ đạo cũng có thành tựu, tới nỗi Việt Quan Vân tiếp không nổi một kiếm của Tông Thủ.

Mới Kiều Hàn nói là vương đạo bí võ, đám người cũng biết. Mượn xu thế của một quốc gia, xu thế quân nhưng vô luận nói như thế nào đây cũng đều là bản lãnh của Tông Thủ.

Tiếp theo bốn người giống Kiều Hàn nhớ lại những đồn đãi khó tin, bây giờ chỉ suy nghĩ thôi cũng biết chín thành là sự thật.

Vị điện hạ này chính thức thâm tàng bất lậu, thao quỹ giấu châu. Ẩn trong thân hình gầy gò kia là tuyệt thế phong mang, vừa mới hiện ra đã khiến cho người ta lạnh lẽo khắp người.

Không ngờ tân nhiệm Yêu Vương Càn Thiên tìm hiểu vương đạo bí võ, một thân thực lực đều có thể lực áp Việt Quan Vân mấy phần nhưng mười năm cam tâm ẩn nhẫn không phát như thế.

Nghĩ kỹ lại, vị Đào Vân Thành chủ này thật đúng buồn cười! Không quan sát tình huống đã chạy tới ám sát, không phải là đưa đầu cho Tông Thủ chém sao?

Chém giết Việt Quan Vân xong, khí huyết trong cơ thể của Tông Thủ vẫn di động không ngớt. Mặc dù không có gì đáng ngại nhưng song mạch bị kiếm khí của Việt Quan Vân trùng kích xung đột không ngừng. Tông Thủ liên tiếp ho khan tê tâm liệt phế, hắn cũng bất đắc dĩ, mượn người này để diễn một chút thì phải trả một cái giá lớn.

Qua mấy tức sau, hắn mới miễn cưỡng hồi phục xong. Không để ý tới Huyền Võ tông sư còn lại, để mấy người Tông Nguyên ứng phó tiễu sát. Tông Thủ đi tới trước người Lâm Cơ đang mờ mịt không biết vì sao Quận chúa đã chết. Ánh mắt Tông Thủ lạnh lẽo, một đạo kiếm quang chém ra, đầu kẻ này bay lên.

Khi huyết quang bão tố rơi vãi, Tông Thủ cũng không nhìn, đợi lúc xuống mợi thứ yên lặng mới cười tự giễu:

- Giấu tài xem ra quả nhiên là có chút chỗ tốt. Việt Quan Vân coi như là họa lớn trong lòng cô. Cô đang lo không có biện pháp giải quyết, lại không nghĩ rằng chính hắn đâm đầu tới tìm chết.

- Hừ! Hắn là tìm chết, không hiểu sao thế mà Đào Vân Thành đứng không ngã, được người xưng là kiêu hùng. ta chưa thấy ai ngu ngốc như vậy!

Triệu Yên Nhiên tức giận mở miệng nói, cho dù là ngữ khí âm dương quái khí cũng vẫn lộ vẻ say mê hấp dẫn cũng động lòng người:

- Vậy mà ngươi còn cười được, rõ ràng biết chính mình có thể sẽ bị ám sát mà còn chủ quan để chúng tìm cơ hội. Vận khí của ngươi tốt, kẻ này không biết vương đạo võ học, quân trận xu thế thì tinh thông, nhưng hơn ngàn chiếc vân hạm dưới trướng hắn lại bị chôn vùi. Muốn dựa thế cũng không thể được, nếu không cuộc chiến ngày hôm nay thắng bại chưa định. Được rồi, ta cũng không có ý răng dạy gì ngươi, chỉ hỏi, phải giải quyết hậu quả thế nào mới tốt?

Tựa hồ rốt cục nhớ tới, trận ám sát này ngay cả nàng cũng chủ quan không ngờ khiến khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ.

Tông Thủ âm thầm trào phúng, tai họa ngày hôm nay không phải bởi Triệu Yên Nhiên ngươi mà ra à? Nếu không phải ngươi bịa chuyện lung tung thì danh tiếng Tông Thủ ta đã sớm uy chấn tứ phương rồi, nào có nhiều phiền toái như vậy?

Lông mày hắn nhíu lại, sau một lát Tông Thủ mới mở miệng nói:

- Việt Quan Vân ám sát bất thành, chết ở trong tay Tông Nguyên là gieo gió gặt cối xay gió, chư tông còn lại cũng không thể nói gì?

Tông Nguyên bên kia nghe vậy thì khóe môi lại bĩu ra, quân thượng nhà mình lại muốn để người khác chịu tiếng xấu thay cho. Một mình hắn đánh chết Việt Quan Vân không biết người khác có tin hay là không? Nhưng trên mặt hắn vẫn không hiển lộ điều gì, đờ đẫn gật gật đầu.

Ngay sau đó Tông Thủ lại nhìn về phía Kiều Hàn. Thật đúng là cái phiền toái, chẳng lẻ muốn giết người diệt khẩu? Người này kỳ thật rất không tệ đấy.

Thoáng qua suy nghĩ, Tông Thủ lại thay đổi chủ ý, trong lòng thầm nghĩ chuyện tình chính mình biết võ không dối gạt được lâu. Chỉ cần không cho người biết được, mình là người trong Ma đạo, đệ tử của Thương Sinh Đạo là được.

Ngụy Húc trước khi đi từng nói đến còn có hơn một tháng là lúc Long Môn mở rộng ra, quan sát Võ Thánh Lưu Ảnh. Đây chính là mấy lần trước khi bắt đầu linh triều, có thể trên diện rộng tăng thực lực lên, cơ hội tìm hiểu võ đạo ý niệm, mình nhất định sẽ không bỏ qua.

Suy nghĩ xong, Tông Thủ lại cười cười, trong mắt chớp lên tinh mang:

- Thôi! Trực tiếp nói Việt Quan Vân đã chết trong tay cô. Mang thi thể những người này treo lên để ta xem đám chuột nhắt kia còn dám lấn Tông Thủ ta nữa không? Trộm gà không được còn mất nắm gạo, thực muốn nhìn một chút biểu lộ của đám người bây giờ là gì?

Những lời này nói ra, trong lồng ngực Tông Thủ tức giận vô cùng.

Lăng Vân Long Nhược xem ra thật sự là không muốn Càn Thiên Sơn thành hắn thế lực tăng trưởng, chư tông còn lại hắn không biết rốt cuộc muốn tài phú trong tay hắn hay chuyện Âm Long Cốc Tông Vị Nhiên, xem ra cũng đồng dạng ghen ghét hắn.

Lúc này đây, bọn họ đã chọc giận chúng.

Không phải là không muốn làm cho mình khuếch trương, không muốn để hắn đi Âm Long Cốc sao? Chính mình sẽ khong cho bọn họ được như ý muốn.

Trong lòng Kiều Hàn lạnh buốt, mãi tới khi Tông Thủ nói ra như thế mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Nhưng lại cảm giác một tia hàn ý đánh úp lại, quanh người Tông Thủ giờ phút này quấn quanh một cỗ lệ khí, một đôi mắt đỏ lừ khiếp đảm tâm thần của người ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.