Bốn Chàng Hoàng Tử Và Tứ Đại Mĩ Nhân

Chương 1: Cô ấy là em gái tôi




Sai một ly đi một sai một xị, nhân tài như vậy lại bỏ sót ngoài cửa. Ngày hôm nay sợ là trong tông môn sẽ có không ít thanh âm chỉ trích, tương lai tranh đoạt vị trí chưởng giáo trong tông môn, hắn không phải không có địch thủ.

Không biết rốt cuộc là ai giúp Tông Thủ chém giết Việt Quan Vân?

Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan vì sao thân cận đối với hắn như thế? Thậm chí không tiếc nói ra những lời sẽ bị Lăng Vân diệt môn? Kể cả Lôi Động cũng đối với Tông Thủ vô cùng coi trọng, bỗng nhiên hắn lại nhớ tới hôn sự của Hàn Nghịch Thủy cùng Hiên Viên Y Nhân, có vẻ như việc này có thể làm được.

Phía nam Tây Vân tỉnh, địa vực Tây Giới Thành tuyết rơi nhiều, trời dần về cuối thu, bạo tuyết đột ngột đến khiến toàn bộ phạm vi mấy ngàn dặm phụ cận nơi này nhuộm thành một màu trắng muốt.

Nhâm Bác mang theo một đoàn người phóng ngựa trên mặt tuyết chạy như bay. Bọn họ cưỡi tứ giai Ngự Phong Câu, trên người cũng bọc lấy da của lục giai hỏa hùng. Vì vậy lúc chạy không hề có cảm giác xóc nảy, cái lạnh căm căm cũng không khiến cơ thể thấy lạnh mà còn ấm áp.

Chỉ là liên tục chạy suốt năm ngày, mặc dù dùng tu vi Huyền Võ tông sư của hắn cũng có chút chịu không nổi, hơi cảm giác mỏi mệt.

Mà sở dĩ chịu khổ sở bực này hơn phân nửa đều là vị quân thượng kia.

Tông Thủ từ khi mang theo hơn một ngàn chiếc thuyền có thu hoạch lớn cập bờ Hồng Thành cũng không trở lại Càn Thiên Sơn thành mà mang theo mấy người Tông Nguyên một đường chạy như bay xuống phía nam, chỉ dùng nửa ngày là tới đại quân biên giới Tây Giới Thành.

Trực tiếp nhập chủ, nắm giữ quân lực bên trong tây Vân tỉnh, mấy ngày sau quả thực có thể thành một đoạn truyền kỳ.

Chỉ bằng vào 50 vạn quân tăng thêm 30 vạn quân nước phụ thuộc triệu tập trực tiếp dùng xu thế quét ngang dẹp yên Huyễn Long Nhất Tỉnh. Ngày thứ năm, ại thống soái mười lăm vạn tinh kỵ đi đầu, trực tiếp đánh tới thế lực thâm căn cố đế của Đào Vân Thành ở Thiên Phương tỉnh cùng Tây Bình Tỉnh. Năm ngày chiến năm hiệp, hắn đánh chư thành phụ thuộc tính cả Đào Vân Thành gần 300 vạn đại quân thất linh bát lạc. Lại dùng xu thế gió cuốn mây tan đem 250 thành quốc của hai tỉnh hoặc là bức hàng hoặc là bình diệt. Quân tiên phong đánh tới đâu, cơ hồ không người nào có thể chống đỡ, đánh đâu thắng đó.

Dùng thế công điên cuồng chỉ dùng mười chín ngày thời gian dẹp yên tam tỉnh địa vực Đào Vân Thành!

Nhâm Bác chuẩn bị tiến về trước báo cáo chính vụ gần đây cùng với công tác thống kê săn bắn thu hoạch Vân Hải lần này cùng chia lãi chư tộc nội thành.

Mục đích mới bắt đầu là Tây Bình Tỉnh Đại Thành hải u, sau khi có được tin tức Tông Thủ đang thống soái quân mã đánh cứ điểm cuối cùng Đào Vân Thành ở Tây Bình Tỉnh.

Kết quả hai ngày hai đêm đi tới nơi thì lại phát hiện một ngày trước đó nơi này cũng đã bị phá tan, nói cách khác, Tông Thủ chỉ dùng bôn vạn quân lỵ, cộng thêm cường hành 'Chiêu mộ binh lính' Hoặc là lôi cuốn bốn mươi vạn chư thành phụ thuộc không lâu đầu nhập vào công phá Đại Thành Vân Lục vang danh. Hơn nữa tính toán thì chỉ mới dùng hai ngày mà thôi. Thật không biết vị quân thượng này đã làm như thế nào.

Nhâm Bác nghe ngóng Tông Thủ giờ phút này ở đâu thì biết Tông Thủ trước đó phá thành hải u cũng đã vội vàng rời đi. Lưu lại Sài Nguyên cùng Linh Pháp Không hai người tọa trấn thì ngược lại hướng bắc, phương hướng đúng là Tây Vân tỉnh để cho Nhâm Bác hắn vòng vo một hồi không công cả vạn dặm.

Bất quá trong lòng hắn lại không cảm giác tức giận, trái lại có chút vui vẻ. Đạp thổ địa của nước khác, nhìn trên đường đi, những cảm khái không chư thành chạy tán loạn mà thấy trong lòng cảm khái không thôi. Tiên quân dùng suốt một năm rưỡi đều không thể đánh rớt hai tỉnh tây phương. Sau khi quân thượng kế vị lại chỉ dùng mấy tháng đã nhập chúng vào bản đồ Càn Thiên Sơn thành, tiên quân có người kế tục quả thực khiến người ta được an ủi.

Lại nhanh chóng rời đi, mí mắt Nhâm Bác nhảy lên nhìn mấy chục thân ảnh đang ở cách đó không xa. Bọn họ đứng thẳng trong gió lạnh, phảng phất như sắt thép không nhúc nhích.

Không cần tới gần, Nhâm Bác đã cảm giác thân hình một người cầm đầu quen thuộc dị thường. Nhưng khí cơ bất đồng trong ấn tượng của hắn, thân hình đứng thẳng như ném lao, chiều cao chót vót lộ đầy vẻ sát phạt.

- Hổ Trung Nguyên?

Thần sắc Nhâm Bác khẽ giật mình, tiểu tử năm đó sống an nhàn sung sướng, cà lơ phất phơ nhìn thì lão thành, kỳ thật bên ngoài tô vàng nạm ngọc, lúc nào biến thành bộ dáng như vậy?

Giục ngựa đi về phía trước đứng lại trước người Hổ Trung Nguyên, Nhâm Bác mới phát giác người này, quả nhiên là bất đồng. Khí thế oai hùng không kém Hổ Thiên Thu cha hắn, trên mựt lộ vẻ mệt mỏi nhưng lưng vẫn thẳng tắp, trong mắt hổ tràn ngập duệ khí.

- Xem tình hình của ngươi hẳn là đột phá cảnh giới?

Hổ Trung Nguyên cười hắc hắc, lộ ra một hàm đầy răng trắng:

- Lão cha ta luôn nói ta ta vô dụng, nhưng Hổ Trung Nguyên đột phá Huyền Võ tông so với hắn sớm bảy năm! Chỉ cần nảy ngày sẽ đột phá tiếp, đi theo quân thượng mà tiến cảnh chậm, chẳng phải cho hắn mất mặt sao?

Nói đến chỗ này, Hổ Trung Nguyên mới nhớ tới chính sự:

- Quân thượng chỉ huy đại quân không thể phân thân, mệnh ta tới đón thừa tướng --


Nhâm Bác gật nhẹ đầu, cùng Hổ Trung Nguyên giục ngựa đi, từ nơi này ẩn ẩn nghe thấy thanh âm hoan hô của đại quân xa xa, hắn không khỏi có chút hiếu kỳ:

- Tình hình bên kia ra sao rồi?

- Sáng nay mới hoàn thành tập kết, thừa tướng đến rồi, vừa vặn xem kịch vui!

Hổ Trung Nguyên nghe vậy thì mặt mày hớn hở giải thích:

- Hai ngày trước, quân thượng trở về chỉ huy đại quân bình diệt hơn mười thành phản bội. Tây Giới Thành là kẻ cuối cùng. Quân thượng tập kết hai mươi vạn người trong hai ngày, còn mời thêm thành chủ thành quốc chung quanh đến. Tăng thêm quân nước phụ thuộc khiến số lượng quân mã tăng lên 60 vạn.

Nói đến đây, hắn lại rất sợ Nhâm Bác hiểu lầm bỏ thêm một câu:

- Chỉ cần ba năm vạn người Càn Thiên Sơn ta cũng đủ đánh tan Tây Giới Thành này. Chỉ là quân thượng nói, muốn mượn Tây Giới Thành lập uy, cái gì nhỉ? Là giết gà dọa khỉ để đám người có ý niệm xấu nhìn binh uy của Càn Thiên Sơn ta.

Thời đại này, còn không có cái từ giết gà dọa khỉ, Hổ Trung Nguyên tuy là miễn cưỡng biết chữ cũng cái hiểu cái không.

Nhâm Bác thì cười cười, đã biết ý của Tông Thủ.

Hắn biết được lúc ban đầu Tông Thủ là bất kể thành phản bội phía sau, thừa dịp Việt Quan Vân chết, nhân tâm Đào Vân Thành chưa định suất lĩnh mười vạn bộ kỵ đại quân ngang nhiên đánh vào cảnh nội Huyễn Long Tỉnh.

Về sau bởi vì tiến triển thật sự quá nhanh chóng, bộ tốt cơ bản gốc rễ quá ít. Cuối cùng khi tiến vào hai tỉnh cũng chỉ còn lại có mười lăm vạn kỵ quân. Về sau lại lục tục chia, phân lấy chư thành. Kết quả tám mươi vạn tướng sĩ cuối cùng thì vụn vụn vặt vặt, phân tán tại địa vực tỉnh rộng lớn.

Về sau Tông Thủ phản hồi chỉ còn lại hơn năm mươi kỵ binh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.