Bởi Vì Tớ Yêu Cậu, Yêu Nhiều Hơn Bất Cứ Ai Trên Thế Giới Này

Quyển 1 - Chương 31: Ta không phải ân nhân




Lương Kinh Vĩ cười nói: "Kiên trì một chút đi, sắp đến rồi. Thế nào, đã làm đến phó bí thư Tỉnh ủy mà còn thiếu kiên nhẫn như vậy hả?"

Lời vừa nói ra, thiếu chút nữa đã khiến đám người tiểu Phương và người đồng hương dẫn đường kinh hãi đến té ngã.

Người thanh niên nhìn qua còn chưa tới 30 tuổi này không ngờ là phó bí thư Tỉnh ủy? Nếu là người khác nói thì mấy người tiểu Phương vạn lần không tin, nhưng do chính miệng Lương Kinh Vĩ nói ra thì không thể không tin.

Lương Kinh Vĩ là nhân vật thế nào, một quân trưởng sao có thể ăn nói lung tung được.

"Không phải là em không kiên trì, là sợ muỗi cắn."

Liễu bí thư nói thầm.

Lương Kinh Vĩ khẽ cười nói: "Xem ra lúc trước cậu không đi bộ đội là đúng, một chút vất vả này cũng không chịu nổi, cậu cứ ở địa phương mà kiếm ăn đi."

Liễu Tuấn cũng cười nói: "Nếu em muốn vào quân đội thật thì vào hải quân, em cũng không sợ say tàu."

Lương Kinh Vĩ mỉm cười, đang muốn trêu chọc y thêm vài câu thì tiểu Phương đột nhiên hạ giọng nói: "Tới rồi. . ."

Mọi người lập tức im lặng, trừng to mắt nhìn sang con đường phía dưới.

Quả nhiên một loạt âm thanh sột soạt vang lên, từ bên kia sơn đạo chui ra một đám bóng đen, tốc độ rất nhanh, sau đó thanh âm liền trở nên vang dội hơn, phỏng chừng số lượng không ít. Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời, đám người Liễu Tuấn thấy rõ, chắc chắn là một đám lợn rừng, dưới dẫn dắt của con đầu đàn, ước chừng phải có tới 10 con cả to lẫn nhỏ, từ trên sơn đạo nối đuôi nhau kéo đến.

Lợn rừng là động vật sống thành đàn, ngoại trừ những con đực cá biệt có hình thể to lớn, thông thường chúng nó đều hành động theo đàn, do một con lợn mẹ làm "lãnh đạo". Có lẽ là vùng này lợn rừng hoạt động mạnh, ngày thường cũng có rất ít người mai phục tại sơn đạo vào buổi tối nên tính cảnh giác của lợn rừng không cao, con heo đầu đàn dẫn theo "đàn em" rất nhanh lủi qua, khi tới gần chỗ mai phục thì hình như nó phát hiện có khác thường, dừng lại nhìn xung quanh khắp nơi một chút, không có phát hiện ra thợ săn mai phục nên tiếp tục đi tới.

"Nổ súng!"

Lương Kinh Vĩ khẽ quát một tiếng, súng kiểu 81 trong tay lập tức toé lên ánh lửa, mấy cây súng theo đó cũng nã đạn.

Cự ly không tới 40m, lại còn có chút ánh trăng, Liễu bí thư cũng không cần sự hỗ trợ của kính hồng ngoại, súng trường ngắm bắn kiểu 88 trong tay cũng phun ra ánh lửa, viên đạn mang theo một ngọn lửa mỹ lệ, xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh bắn thẳng đến đàn lợn rừng không may.

Đàn lợn rừng này còn chưa tới 10 con, nhóm Lương Kinh Vĩ có tới 5 khẩu súng trường đồng thời xạ kích, ngoại trừ Liễu Tuấn, mỗi người đều là tay súng thiện xạ, lợn rừng còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì đã trúng đạn ngã xuống đất, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khi tiếng súng đình chỉ, hơn mười con lợn rừng toàn bộ đều trúng đạn ngã xuống đất, hầu như không có một chút giãy dụa nào.

"Ha ha, thu hoạch không nhỏ a. . ."

Lương Kinh Vĩ tươi cười rạng rỡ, đứng dậy đi về hướng sườn núi, đám người Liễu Tuấn cũng theo sát ở phía sau.

Khi đi qua đó xem thì thấy đàn lợn rừng này cả to lẫn nhỏ có tổng cộng 11 con, tất cả đều trúng đạn thiệt mạng, không một con nào may mắn tránh khỏi.

"Lợi hại, các đồng chí thật là lợi hại!"

Thấy tràng cảnh như vậy, người dẫn đường kìm lòng không đậu vươn ngón tay cái, lấy tiếng địa phương lớn tiếng khích lệ.

Liễu Tuấn nói: "Việc này xong rồi đó hả, tôi mới bắn mấy phát còn chưa có đã."

Lương Kinh Vĩ cười nói: "Săn thú mà, chủ yếu là quá trình bày binh bố trận, không để ý đến cuối cùng bắn thế nào. Đêm nay có thể dừng ở đây được rồi, những con khác bị sợ hãi khẳng định sẽ không qua đây nữa đâu."

Tiểu Phương nói: "Thủ trưởng, một đợt đã giết được 11 con đã rất giỏi rồi. Trước đây chúng ta săn thú dùng là súng etpigôn, lợn rừng da to thịt dày, bắn còn không thủng, có thêm vài người mấy con chó, có đôi khi còn không đối phó được một con lợn rừng đâu."

Cảnh vệ tiểu Kỳ cười nói: "Đúng vậy, có trang bị tốt mà, mà lúc đó cậu còn đang ở trong nhà, làm sao có thứ này mà dùng."

"Các đồng chí chúng ta về trước đi, tôi sẽ gọi người qua đây khiêng."

Người dẫn đường ân cần mời.

Đoàn người vác súng, nói nói cười cười trở về trong thôn, bí thư chi bộ thôn trưởng tổ chức một nhóm thanh niên thân thể khoẻ mạnh mang theo đòn gánh dây thừng hò hét nhau lên khiêng tất cả 11 con lợn rừng xuống núi, con nặng nhất tới cả 200 cân, nhỏ nhất cũng tới 8,90 cân, thu hoạch tương đối phong phú.

Bí thư chi bộ nghe người dẫn đường nói trong số những người đến đây có hai người là quan lớn, thủ trưởng thì càng thêm nhiệt tình khách khí, lập tức bảo người cắt lấy lỗ tai của vài con lợn rừng, chặt mấy cái móng heo rồi làm sạch sẽ, sau đó bắc lên một cái nồi lớn, làm mấy mâm, lại mang ra rượu gạo mà mình tự ủ, bày tiệc ngay ở trong sân, mọi người hò hét hăng hái, uống đến thoả thích mới thôi.

Tửu lượng của Liễu bí thư không tốt nên "bất hạnh" say ngã lăn quay.

Ngày hôm sau ngủ một mạch đến mặt trời lên cao, ăn cơm trưa ở trong thôn xong, Lương Kinh Vĩ phân phó giao toàn bộ số lợn rừng săn được cho bí thư chi bộ xử trí. Bí thư chi bộ thì băn khoăn, sau đó cắt toàn bộ tai của lợn rừng lại chặt thêm mấy cái móng, cộng thêm một ít thổ sản địa phương, tất cả gói lại rồi mang lên xe jeep, nói là mời các thủ trưởng mang về nếm thử.

Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn nhìn nhau cười, cũng không chối từ, sau khi cảm tạ bí thư chi bộ thôn trưởng mới leo lên xe jeep trở về thành phố.

"Tiểu Tuấn, cậu đã mệt mỏi một ngày một đêm, lại còn uống say. Hay là đừng về nhà vội làm gì, đi tắm, massage rồi nghỉ ngơi xong mới trở về đi, sao hả?"

Khi xe đi đến nội thành Nam Minh, đèn đường đã sáng tỏ, dưới ngọn đèn lộng lẫy càng tô điểm thêm vẻ xa hoa của thành phố, Lương Kinh Vĩ liền đề nghị.

Đã cùng Lương Kinh Vĩ tương giao hai mươi mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên Lương Kinh Vĩ mời Liễu Tuấn đến những địa điểm ăn chơi thế này để thả lỏng, Liễu bí thư bất kể như thế nào cũng không thể cự tuyệt, hơn nữa y quả thực cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Đừng thấy thân thể của y cường tráng, hoạt động dã ngoại một ngày một đêm như vậy cũng không chịu nổi.

Khi so sánh với những người thuộc bộ đội chính quy có kinh nghiệm rèn luyện như Lương Kinh Vĩ, Liễu bí thư vẫn còn có chênh lệch không nhỏ.

Trung tâm tắm rửa lớn nhất của thành phố Nam Minh tọa lạc tại trung tâm thành phố náo nhiệt nhất, đèn đuốc sáng trưng, xanh vàng rực rỡ. Tuy nhiên khi Liễu bí thư thấy mấy chữ rực rỡ trên nóc nhà vẫn có chút choáng đầu!

Thiên Long Bát Bộ!

Tên của trung tâm tắm rửa này là Thiên Long Bát Bộ!

Xem ra ông chủ của trung tâm này là fan trung thành của Kim đại sư, mở một trung tâm lớn như vậy cũng không quên lòng kính ngưỡng đến Kim đại sư.

Lương Kinh Vĩ cũng có chút buồn cười, nói: "Đừng thấy cái tên này cổ quái, tay nghề cũng không tệ lắm đâu."

Liễu Tuấn cười nói: "Anh đã nói như vậy chắc hẳn là không tệ rồi."

Xe lập tức ngừng lại, nhóm năm người đi vào Thiên Long Bát Bộ.

Trung tâm này không hổ là xa hoa nhất trong thành phố Nam Minh, bãi đậu xe trước cửa gần như toàn là xe hiệu, Mercedes-Benz, BMW.... Hai chiếc xe jeep của mấy người Lương quân trưởng, trên mặt thì dính toàn bùn đất, đậu ở giữa một đống xe hiệu quả thực rất chướng mắt. Thậm chí ngay cả mấy nhân viên bảo vệ của bãi đỗ xe cũng nhịn không được nhíu mày, bĩu môi khinh thường.

Hai lúa từ quê lên thành phố cũng đến Thiên Long Bát Bộ để ăn chơi?

Đương nhiên, đèn ở bãi đỗ xe không phải là rất sáng, biển số xe jeep đã bị bùn che khuất, bảo an không nhận ra hai chiếc xe quân đội, cho dù nhận ra cũng không có việc gì, hiện tại có một số người hay thích làm giả biển số xe quân đội để khi khắp nơi diễu võ dương oai.

Câu lạc bộ Thiên Long Bát Bộ nguy nga tráng lệ, khí thế hào hùng, dường như một con quái thú giữa đêm đen, mở cái miệng to như bồn máu muốn tìm người thôn phệ. Những người thường thấy tư thế này đã nhịn không được mà hai chân run lên.

Chẳng qua xa hoa như trình độ này đương nhiên cũng không lọt vào mắt của Lương quân trưởng và Liễu bí thư.

Trong nhà họ cũng có một ông chủ của tập đoàn dây chuyền khách sạn lớn nhất toàn cầu mà.

Phải nói, tay nghề của nhân viên phục vụ Thiên Long Bát Bộ vẫn là rất tốt, xứng với hình thức bề ngoài của họ. Mấy người Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ trước khi vào thì cả người mệt mỏi rã rời, thế mà khi trở ra đã tinh thần tỉnh táo như thoát thai hoán cốt.

Khi đi tới đại sảnh, Liễu Tuấn đột nhiên thấy được thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa dài ở đại sảnh, không khỏi nhìn một lát, người kia hình như cũng có chút cảm ứng nên ngẩng đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, đây đó đều nhận ra đối phương.

Không ngờ là tên Quang Tử với quả đầu bàn chải(3 phân), hai ngày trước từng gặp qua ở trên máy bay.

Quang Tử đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, cười hắc hắc đi tới, ngăn cản lối đi của Liễu Tuấn.

"Hắc hắc, thằng ngoại địa, trùng hợp thế, chúng ta lại gặp mặt!"

Quang Tử ngoài cười nhưng trong không cười, giơ tay lên ra hiệu, lập tức liền có mấy tên ăn mặc đồng phục bảo an xông tới.

"Thằng to miệng bạn của mày đâu? Chạy đâu rồi, sao lại không thấy? Tao rất muốn coi thủ đoạn của nó, xem coi nó đánh cho tao vãi *** như thế nào đấy!"

Quang Tử nói giọng nham hiểm, trên mặt lại lộ vẻ đắc ý.

Vì chuyện xảy ra trên máy bay khiến cho Quang Tử hậm hực cả hai ngày, thiếu chút nữa nghẹn mà phát bệnh. Nghĩ gì thì Quang Tử hắn ở khu vực Nam Minh này cũng coi như nhân vật số một số hai, ngoại trừ đại ca Trang tổng, cả Nam Minh ai thấy hắn không phải là lạnh run? Xưa nay chỉ có Quang Tử hắn khi dễ người khác, muốn đánh muốn giết đều là một câu nói, sao có thể nghĩ đến ở trên máy bay lại bị người khác nắm cổ như thế, chỉnh mình như một thằng nhóc, cả đời cũng chưa từng chịu qua thiệt thòi như vậy! Nguyên tưởng rằng chỉ là bình thủy tương phùng, không còn có cơ hội để mà phục hận, không ngờ thằng ngoại địa này lại chủ động mò tới cửa.

Quả nhiên là ông trời có mắt!

Lương Kinh Vĩ nhíu mày, dùng tiếng địa phương hỏi: "Thằng nào vậy?"

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Gặp qua ở trên máy bay, chắc là một tiểu lưu manh thôi, có cãi nhau, bảo tiêu của em đã giáo huấn hắn một chút."

Lương Kinh Vĩ liền gật đầu, cũng không lưu tâm.

Thấy hai thằng ngoại địa này không thèm để ý đến mình chút nào, Quang Tử không khỏi giận dữ, đang chuẩn bị gọi người động thủ giáo huấn một trận, liếc trái ngó phải thấy người qua lại trên đại sảnh toàn là khách nhân, Quang Tử tròng mắt láo liên như nảy ra ý hay, tiện tay xô một bình hoa ở bên cạnh ngã xuống đất, "choang" một tiếng, bình hoa cảnh Thái Lam xinh đẹp nhất thời bị vỡ tan.

Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ đồng thời nhíu mày.

Những khách khứa trên đại sảnh cũng bị tiếng vỡ này làm cho giật mình, đều ghé mắt nhìn qua bên này.

"Hắc hắc, tất cả mọi người thấy rồi chứ, hai thằng ngoại địa này muốn phá địa bàn làm ăn của chúng ta, đã đập bể bình hoa!"

Quang Tử cười âm hiểm, đắc ý dào dạt nói lớn tiếng.

Mấy nhân viên bảo an đứng bên cạnh hắn cũng gật đầu, cùng nói: "Đúng, chúng ta đều thấy, họ đang quấy rối!"

Một số khách quen liền nở nụ cười hài hước, khoanh tay ở một bên đứng nhìn kịch vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.