Bởi Vì Thấu Hiểu Cho Nên Từ Bi

Chương 8: Huhu nụ hôn đầu đổu của tui! (3)




Nhưng quan trọng không phải điểm này, quan trọng là quần áo của nữ nhân này vô cùng xộc xệch, làn da trắng tuyết đang lộ ra từng mảng, áo bị kéo trễ khỏi vai, lộ ra bả vai và bộ ngực trắng nõn, giống như một khối mỹ ngọc trong suốt lấp lánh trong bóng đêm, phối hợp với những vết máu tươi đỏ thắm, lộ ra vẻ đẹp vô cùng quỷ dị, máu tanh và một mùi vị không biết tên hoà lẫn vào nhau, thoang thoảng trên đầu mũi của Đường Phong.

Điều càng khiến cho người ta xót xa là lúc này này, hai tay của nữ nhân vẫn đặt ở trước ngực, ôm thật chặt vào, chặt đến nỗi chỗ bị ôm vào gần như phải biến dạng. Đôi chân dài tuyệt đẹp kia quấn chặt vào nhau như dây đai, thân thể co giật từng cơn.

Đường Phong vô cùng ngượng ngùng, đứng sững tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Hắn căn bản không ngờ tới, hắn đi đến đây lại gặp phải cảnh tượng như thế này. Hắn rốt cuộc đã hiểu âm thanh khổ sở mà hắn nghe được căn bản không phải là do thụ thương, mà là do nguyên nhân khác, Đường Phong quá quen thuộc, mặc dù đã qua mấy tháng, nhưng mỗi khi nhớ tới âm thanh mấy nữ nhân của hắn phát ra vào lần đầu tiên trên giường, đều khiến hắn cho kìm được những ý nghĩ miên man.

Một hồ xuân thuỷ, lòng ta nhộn nhạo!

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được cái mùi vị không biết tên trong không khí kia là cái gì.

Một ngọn lửa tà quái xộc thẳng lên não, Đường Phong chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt.

Mặc dù không có thể thấy rõ khuôn mặt của nữ nhân này, thế nhưng qua y phục của đối phương, Đường Phong đã nhận ra thân phận của nàng là thiếu nãi nãi của Dung gia!

Thiếu phụ đoan trang mỹ lệ kia, không thể làm chuyện đáng xấu hổ như thế, giải thích duy nhất chính là nàng bị rơi vào ảo giác. Bằng vào thực lực của nàng, nếu gặp phải hung thú ngũ giai, mặc dù sẽ tốn chút công sức nhưng cũng có thể ứng phó được. Hiện tại, khả năng lớn nhất là gặp phải hung thú lục giai, bản than nàng vốn đang bị thương, rồi lại bị ảo giác vây khốn nên mới dẫn đến cục diện này.

Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, ảo giác mà hung thú thi triển ra chỉ nhằm vào suy nghĩ trong lòng của người đó, ví như con hung thú lục giai mà hắn gặp phải, nó hóa thành hình dạng ba nữ nhân của hắn để mê hoặc chính hắn. Không lẽ mỹ phụ trông có vẻ đoan trang đến cực điểm này, trong nội tâm còn có một bộ mặt khác không muốn người khác biết đến?

Hầu như không cần suy nghĩ nhiều, Đường Phong quay đầu qua một bên, trong lòng thầm nghĩ, chuyện phi lễ không nên nhìn, chuyện phi lễ không nên nghe, một tay đưa ra nắm lấy cổ tay của mỹ phụ, đang chuẩn bị rót Tâm Thần Lực vào, nào ngờ mỹ phụ trở tay cầm lấy tay của Đường Phong, kéo mạnh một cái.

Chân Đường Phong đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng của mỹ phụ, một khắc sau, một đôi môi đỏ mộng như hồng bảo thạch liền hôn tới tấp lên cổ, lên mặt của Đường Phong, gấp gáp và dồn dập như những giọt mưa rơi.

“Khoan khoan, thiếu gia ta là người đã có gia thất, không thể như vậy được.”

Đường Phong vất vả lắm thoát ra khỏi trận hôn hung bạo của mỹ phụ, nhưng hai tay của đối phương vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân kẹp chặt eo của Đường Phong, lại kéo mạnh hắn xuống lần nữa.

“Hừ hừ...”

Thân thể của mỹ phụ động tay động chân lộn xộn, vốn đã mất đi bản tâm, chỉ biết dựa vào bản năng để hành động, nhưng như thế lại càng không làm được gì, khiến nàng càng gấp đến độ rên lên không ngớt.

- Con bà nó...

Đường Phong như muốn nổi hung, vội ngẩng đầu lên, chùi chùi nước bọt dính trên khoé môi, hai tay nắm chặt hai cổ tay của đối phương, đè nàng nằm trên mặt đất, hai chân hắn đè lên hai bắp đùi của đối phương, để nàng động đậy được nữa.

Có điều cái tư thế này... thật ám muội quá!

Cứu người như cứu hoả, Đường Phong cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội rót Tâm Thần Lực vào trong cơ thể của mỹ phụ. Trong cơ thể của mỹ phụ hiện tại giống như một mớ bồng bông, sau khi mất đi bản tâm, cương khí trong kinh mạch vô cùng hỗn loạn, Đường Phong khống chế tâm thần, cẩn thận đi trong kinh mạch, tốn một lúc lâu thì mới đến được đan điền của mỹ phụ.

Trong đan điền, một khối gì đó trắng noãn như ngọc, như thủy tinh đang lư lửng trong đó, hiển nhiên đây chính là nơi ký thác Cương Tâm của mỹ phụ.

Mà ở bên cạnh, thân hình của mỹ phụ do Tâm Thần Lực hoá thành đang vô lực nằm đó, một con hung thú như hung thần ác sát đang đứng bên cạnh, há cái miệng máu to lớn chuẩn bị cắn vào mỹ phụ.

Cái táp này nếu như cắn trúng thì Tâm Thần Lực của mỹ phụ sẽ bị nuốt chửng ngay.

Trong lúc nguy cấp, Đường Phong vội vã hoá Tâm Thần Lực thành lợi kiếm, chém về phía hung thú.

Hung thú hiển nhiên không ngờ tới vào lúc này lại có người chạy vào đây quấy rối, nhất thời không kịp tránh né, bị Đường Phong chém trúng vào người, nó bị đau, gào lên thảm thiết rồi nhảy qua một bên.

Một kích này căn bản chưa thể tạo nên thương tổn nào đối với mãnh thú. Nhưng khi hung thú bị kinh hoảng, mỹ phụ cũng từ từ thoát ra được từ trong ảo giác, đôi mắt đang mê man mở ra, lúc nhìn thấy Đường Phong, trong lúc nhất thời nàng ngẩn cả người ra, hiển nhiên là không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

- Đừng có ngẩn ra đấy, mau dùng Lực Lượng Cương Tâm đối phó nó.

Đường Phong nhắc nhở. Hiện tại hắn chỉ là dùng Tâm Thần Lực chui vào đan điền của đối phương, Lực Lượng Cương Tâm của bản thân căn bản không thể mang theo vào đây, muốn giết hung thú, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mỹ phụ.

Sau khi được Đường Phong nhắc nhở, mỹ phụ liền cấp tốc hành động, nàng vừa rồi đã rơi vào ảo giác một lần, tất nhiên không muốn bị như thế một lần nữa, lực Lượng Cương Tâm bùng lên, toàn bộ đan điền trong thoáng chốc được một màn ánh huỳnh quang bao trùm lấy, sáng tỏ như ban ngày, khiến người ta không mở mắt ra được.

Hai cao thủ Thiên Giai với thực lực cường đại cùng liên thủ đối phó một con hung thú lục giai, mặc dù Đường Phong chỉ có thể phụ trợ, đứng bên cạnh kiềm chế con hung thú một chút, cho nên cuộc chiến đấu mặc dù vô cùng ác liệt nhưng không có nguy hiểm nhiều.

Ỷ lại lớn nhất của hung thú chính là tạo nên ảo giác, nhưng nay chiêu thức ấy đã không còn tác dụng đối với mỹ phụ nữa, với thực lực của nàng cộng thêm Đường Phong, đối phó với nó tự nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Sau một phen tốn chút công sức, mỹ phụ cuối cùng cũng dùng Lực Lượng Cương Tâm giết chết con hung thú trong đan điền. Ánh huỳnh quang và tinh quang đầy trời tan biến đi, mỹ phụ cảm kích mỉm cười với Đường Phong, khẽ mở đôi môi mộng đỏ nói:

- Cảm ơn ngươi.

Đường Phong giật giật khóe miệng, sờ sờ gương mặt mình, có chút không tự nhiên nói:

- Đi ra ngoài rồi nói sau.

Mỹ phụ ngẩn người, thần sắc bất giác đại biến. Ảo ảnh vừa kinh qua lại hiện lên rõ ràng, nàng sao lại quên được, hơn nữa Đường Phong bây giờ lại có thần sắc như vậy, mỹ phụ tất nhiên có thể đoán được một vài thứ.

- Không lẽ...

Khi hai người đồng thời mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, song phương ngượng ngùng không thôi.

Đường Phong vẫn cưỡi trên người mỹ phụ như cũ, toàn thân mỹ phụ mồ hôi làm ướt hết quần áo, áo đá bị kéo qua khỏi ngực, xuân quang tràn đầy.

Điều càng làm cho mỹ phụ khó xử chính là hạ thân của mình đang bị ướt nhẹp, còn chỗ hai đùi thì lại khô nóng, gió trong động vi vu thổi nhẹ qua, lạnh như băng.

Nhúc nhích một cái, gương mặt mỹ phụ đỏ bừng bừng, cảm giác như đang có lửa đốt, hai mắt rưng rưng, sắp khóc đến nơi.

Bản thân nàng biến thành thế này cũng đã khó xử lắm rồi, giờ này lại còn bị một gã đàn ông cưỡi lên người, để cho hắn nhìn thấy hết tất cả rồi.

Ánh mắt của Đường Phong dừng lại ở chỗ trăng trắng đó, nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Mỹ phụ vừa khóc vừa nức nở nói:

- Ngươi leo xuống.

- À!

Đường Phong vội bò ra khỏi người nàng, bước qua một bên chỉnh sửa lại quần áo, vẻ mặt hết sức đạo mạo nghiêm chỉnh. Mỹ phụ luống cuống kéo áo khoác lên vai, cuộn thành một cục, ngồi bệch dưới đất run rẩy.

Rốt cuộc là sao, hắn vừa rồi có làm gì mình chưa? Hay là, mình có làm gì hắn chưa? Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, làm sao mình dám gặp người khác đây? Dung gia có còn chứa chấp mình nữa không?

Đường Phong thực sự không biết nói sao để an ủi đối phương, vừa rồi tuy chỉ là vì cứu người nên bất đắc dĩ phải làm vậy, nhưng quả thực đã xảy ra một số chuyện ngượng ngùng, suy nghĩ cho danh tiết của đối phương, hắn cũng chỉ có thể gạt mình gạt người để an ủi nàng:

- Ảo giác, tất cả đều là ảo giác.

Mỹ phụ giương mắt nhìn Đường Phong.

- Ngươi vừa rồi chỉ mơ một giấc mộng mà thôi, tỉnh mộng rồi thì không có chuyện gì nữa.

Mỹ phụ mơ màng gật đầu.

- Bây giờ hãy nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, nàng sẽ phát hiện đây đều là giả hết.

Mỹ phụ ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu mới mở mắt ra, nam nhân trước mắt đã biến mất không thấy đâu.

Thực sự chỉ là ảo giác sao? Thế nhưng một hạt tinh sa trước mặt này là thế nào? Ngơ ngác nhìn hạt tinh sa kia, mỹ phụ nhịn không được khóc rưng rức như một tiểu cô nương.

Đường Phong căn bản không dám ở lại thêm trong tầng ba lâu hơn nữa, đảo không phải hắn ngại gặp lại Dung thiếu nãi nãi, mà là tình trạng của hắn hiện tại căn bản không thích hợp để dừng lại ở tầng ba.

Trong đầu hắn toàn là những đốm hoa trắng trắng đầy mê hoặc cùng với khoái cảm và tội nghiệt cấm kỵ ấy. Cho tới bây giờ, những nữ tử mà Đường Phong từng tiếp xúc qua đều là những nữ tử chưa hiểu sự đời hoặc chưa có danh phận, một phụ nữ đã gả chồng rồi như Dung thiếu nãi nãi quả thật là lần đầu tiên.

Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Đường Phong vô cùng áy náy... Còn có chút rung động. Cảm giác ấy giống như biết rõ trong túi của mình chứa tiền muôn bạc vạn, nhưng tay còn ngứa ngáy muốn sờ vào túi của người khác, khiến Đường Phong phải tự thầm mắng mình đê tiện vô sỉ.

Trong tình trạng tâm thần bất an như thế này, nếu gặp phải hung thú lục giai thì khẳng định sẽ bị đối phương lợi dụng sơ hở.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong tình hình lúc nãy mà bản thân hắn cũng có thể kiềm chế được bản tâm, nếu đổi lại là nam nhân khác, bảo đảm đã trực tiếp làm tới luôn rồi, nghĩ tới đây, Đường Phong lại có chút tự hào.

Tìm hết nửa ngày trời, sau khi chui trở lại tầng hai, Đường Phong mới hít sâu một hơi, loại bỏ sạch sẽ những thứ trong đầu kia, toàn tâm toàn ý tìm kiếm hung thú trong tầng hai.

Chẳng qua, vào lúc này, hung thú trong tầng hai này hầu như đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi, Đường Phong tìm hết cả ngày trời, tổng cộng chỉ giết được có ba bốn con.

Nhẩm tính canh giờ thì cũng sắp đến kỳ hạn kết thúc hạng mục tỷ thí thứ hai, Đường Phong kiểm tra lại thu hoạch của mình, xem ra cũng khá, nên cảm thấy mỹ mãn và rời khỏi tầng hai.

Đi tới chỗ động khẩu nhảy xuống tầng một lúc trước, phía trên động khẩu có một sợi dây thừng thòng xuống, hẳn là do người bên trên thả xuống để cho các đệ tử tham chiến thuận tiện leo ra khỏi Tru tâm Động.

Nắm chặt sợi dây thừng, tung người một cái, hắn nhanh chóng bay lên phía trên.

Vừa ra khỏi Tru Tâm Động, những người xung quanh đều nhao nhao tụ lại, đã có không ít người lên trước rồi, Đường Phong thấy Đường Điểm Điểm và Đường Tử Thư cũng đứng ở một bên, trên thân hai người tít nhiều đều có một vài vết thương, hẳn là do trải qua chiến đấu kịch liệt gây nên.

Những người xung quanh vốn đang bàn tán xôn xao, vô cùng huyên náo, nhưng khi Đường Phong xuất hiện tại lối vào Tru Tâm Động, mọi người liền yên tĩnh trử lại, hầu như ai nấy cũng đều nhìn vào hắn, trên mặt tràn ngập sự hiếu kỳ và nghi hoặc. Thậm chí có một số người lộ vẻ mặt như đi xem kịch vậy.

Biết sao được, bây giờ Đường Phong đang là tâm điểm chú ý của mọi người, đứng hạng nhất trong hạng mục tỷ thí thứ nhất, hơn nữa lại là đoạt được bằng thực lực của cảnh giới Thiên Giai hạ phẩm. Sự xung đột giữa cảnh giới và thành tích cũng đủ để cho họ không khỏi suýt xoa.

Còn hạng mục tỷ thí thứ hai bây giờ căn bản là dựa vào thực lực của cá nhân, người nào tiến vào Tru Tâm Động cũng đều biết hung thú bên trong khó đối phó thế nào, chỉ là một Thiên Giai hạ phẩm mà thôi, đã định trước là sẽ chẳng có thành tích gì tốt cả.

Một số kẻ hữu tâm tất nhiên rất hào hứng chờ xem bộ dạng mất mặt của hắn. Nhưng cũng có rất nhiều người đang hiếu kỳ, hiếu kỳ thanh niên đoạt hạng nhất trong hạng mục tỷ thí thứ nhất này bây giờ lại đoạt được thành tích thế nào đây.

Nếu như vẫn có thể đạt được thành tích giống như trước thì quả thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Đường Phong đi tới trước mặt mấy người kiểm đếm thành tích kia, sau đó lấy hết toàn bộ tinh sa thu được ra đặt lên trên bàn, chỉ để lại hạt tinh sa của con hung thú lục giai kia, cũng không chờ bọn họ công bố thành tích liền ôm quyền với mấy người đó, rồi lui qua một bên.

Một hạt tinh sa của hung thú lục giai cũng chỉ có giá trị sáu đồng tiền mà thôi. Đường Phong không muốn biểu hiện nhiều quá, dù sao hung thú lục giai cũng quá cường đại, người bình thường căn bản không thể đối phó. Nếu hắn lấy ra tinh sa lục giai thì khẳng định sẽ bị người ta chú ý.

Sau khi nhìn thấy một đống tinh sa nhiều như thế trên bàn, những người đang chuẩn bị xem trò vui đều tái mặt. Tuy chưa đếm rõ số tinh sa này nhưng tuyệt đối vượt xa số lượng của mấy người trước đó, hơn nữa chất lượng cũng tốt hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.